Tín Đồ Của Hỗn Loạn 2
“Anh...phát hiện ra điều đó bằng cách nào?”
“À, tôi là bác sĩ, thực hành mới ra chân lý.”
“Bác sĩ ngoài đời thực?”
Sắc mặt Trình Thực vẫn bình thản:
“Trông không giống sao?”
Mặc dù ý của Trình Thực là hắn đã từng thực hành trên người người khác, nhưng ánh mắt của Phương Thi Tình vẫn không kìm được mà cứ nhìn về phía...mông hắn.
“...Cảm ơn, được mở mang kiến thức rồi.”
Phương Thi Tình miễn cưỡng cười, cô dẫn theo cô gái giọng dẹo bước thẳng vào phòng thay đồ.
Trình Thực cười cười, rời đi bắt đầu công việc điều tra của mình.
Các người chơi chia nhau khu vực một cách sơ bộ, Trình Thực được phân khu phía Đông của tầng một, khoảng hơn chục bàn.
Bắt chuyện với người khác thực sự là việc vô cùng nhàm chán, đặc biệt với một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như Trình Thực.
Hắn tiện tay lấy một khay rượu, đến vài bàn của những thực khách đã say mềm rồi “thuận tay” lấy vài chai rượu, sau đó bắt đầu công việc đưa rượu của mình.
Đi đến mỗi một bàn, hắn đều làm bộ chỉn chu, nói đây là rượu khuyến mãi hôm nay của quán, rồi hỏi khách xem họ uống có ngon không, có vui không, nếu vui, họ có thể kể một chuyện bát quái nào đó xem như là trả phí cho bình rượu này được không?
Nói thật, rượu Bilius không hề rẻ, khi thấy quán tặng rượu, thực khách vui vẻ hẳn, nhanh chóng kể đủ thứ tin đồn nhỏ nhặt mà bọn họ biết.
Dù sao bọn họ cũng đang nói khoác, chuyện khoác lác thêm một lần nữa để đổi lấy một bình rượu thì thật sự quá hời rồi.
Thế là Trình Thực lập tức biến thành máy hút tin bát quái, đi đến đâu cũng “hút” đủ thứ chuyện.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nắm gần hết các tin đồn trong thị trấn nhỏ có tên là “Brooks” này.
“Thị trấn nhỏ này ban đầu là đất phong của Công tước Brooks, sau đó, dân tị nạn ngày càng đông nên mới phát triển thành một thị trấn hành chính, nhưng nghe nói trưởng trấn không phải do Quốc vương cử đến mà là do dân tị nạn giả mạo, đừng hỏi là tại sao tôi lại biết, đây là bí mật.”
“Ngay cả thẩm phán lớn trong thị trấn cũng là do dân tị nạn giả mạo.”
“Thậm chí bọn họ còn giả mạo làm vũ nữ thoát y, mãi đến khi lột hết quần áo và bị người ta phát hiện có ‘cái ấy’, các quý ông của quý tộc mới biết đám vũ nữ thực ra là nam cải trang.”
“Nhưng bọn họ lại được ưa chuộng hơn cả vũ nữ thật, ít nhất là được ưa chuộng đối với các quý tộc.”
“Sao gần đây ông chủ của các cậu hào phóng thế? Có phải cũng bị người ta giả mạo không? Gì cơ? Cậu định đi vạch trần à? Này, anh bạn, hào phóng không tốt sao? Ít nhất là các cậu cũng kiếm được tiền mà.”
“Dân tị nạn chủ yếu đến từ Gasmera, nghe nói tín ngưỡng ngầm đang truyền bá ở Tháp Lý Chất, dẫn đến nội chiến. Sau đó, bọn họ trục xuất những tín ngưỡng dị giáo, những người này chạy đến Bilius, đây chẳng phải tin cũ từ lâu rồi sao, cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Bây giờ dân tị nạn còn đông hơn cả dân địa phương, Công tước cũng đang đau đầu, nhưng ít ra là các lão gia quý tộc vẫn thích bọn họ, giá rẻ mà chất lượng lại tốt.”
“Bát quái à, bát quái gì nhỉ? Có chuyện Jorque đi mua vui và gặp một cô gái thú nhân. Nghe nói từ đó về sau, ngày nào Yorque cũng nằm mơ thấy cô ta? Cậu hỏi Yorque là ai ư? Cậu ta là người chăm ngựa cho Công tước, ngồi ở bàn kia, thấy không, gã nào trông nhát chết nhất đấy...”
“Kỳ lạ thật, gần đây Jorque làm gì mà lại có tiền mua vui lẫn mua rượu thế? Chẳng phải cậu ta còn thiếu nợ ông chủ các cậu một đống tiền sao?”
“...”
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Trình Thực nghe tin đồn đến mê mẩn, nếu không nhờ chiếc đồng hồ bỏ túi nhắc nhở, có khi hắn còn muốn tiếp tục nghe mãi.
Thật thú vị, chuyện này còn thú vị hơn thí luyện nhiều.
Gì cơ? Bạn hỏi tôi sao một người sợ giao tiếp xã hội lại thích giao lưu vậy ư?
Tôi nghĩ “phần tử gây khủng bố trong giao tiếp xã hội” thì cũng được coi là người sợ giao tiếp xã hội chứ nhỉ?
Nhưng dù thú vị thế nào, thí luyện vẫn là thí luyện, nếu không phát hiện được điều gì bất thường thì Trình Thực đành phải quay lại gặp đồng đội.
Khi sáu người chơi lại tụ tập ngồi cùng một bàn với nhau, gương mặt ai cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Ngoại trừ Trình Thực.
Hắn thì vui ra mặt.
“Sao ai cũng mặt ủ mày chau thế? Mọi người có phát hiện gì bất thường không?”
A Minh bặm môi lắc đầu, Phương Thi Tình cau mày suy nghĩ, ngay cả Hoàng Ba - người thường xuyên vò đầu bứt tai cũng im lặng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Dựa theo kinh nghiệm trước đây, trong một cảnh ký ức thường có những đầu mối sai sót không quá rõ ràng nhưng lại dễ phát hiện. Tuy nhiên, lần này, tôi và Từ Lộ gần như nghe ngóng hết tất cả các bàn rượu trong quán, kể cả tầng hai mà không thấy NPC nào có logic quá ‘máy móc’. Bọn họ có vẻ đều rất bình thường, bình thường đến mức không giống người trong ký ức.”
“Tôi cũng vậy, thậm chí tôi còn dùng thiên phú để cảm nhận nội tâm của bọn họ, rất bình tĩnh, rất trật tự, không giống người trong ký ức.”
“Anh biết đọc tâm trí sao?”
Trình Thực ngẩn ra, hứng thú hỏi.
A Minh vội vàng lắc đầu nói:
“Không, không. Chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi, chi tiết thì tôi không tiện nói.”
Trình Thực gật đầu, lại nhìn về phía Phương Thi Tình, hắn cảm thấy nữ giáo viên tóc xoăn này cũng có kỹ năng tương tự, thậm chí còn mạnh hơn.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |