Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu Và Kết Thúc

3708 chữ

Năm 2138 sau công nguyên, DMMO-RPG không những trở thành sự thật, mà còn trở nên phổ biến.

Là viết tắt của cụm 《Dive Massively Multiplayer Online Role Playing Game》, DMMO-RPG đại diện cho một thế hệ trò chơi tương tác mới, trong đó người chơi có thể trải nghiệm một thế giới ảo chân thật tới từng chi tiết. Bằng cách sử dụng một loại máy móc đặc biệt, kết nối với các tế bào thần kinh thông qua một hệ thống máy tính và mạng nano, người chơi có thể cảm thấy mình thật sự dung nhập vào thế giới game.

Trong số những DMMO-RPG từng được phát triển, có một tựa game đứng trên tất cả, tỏa sáng rực rỡ.

Đó chính là Yggdrasil.

Được phát triển bởi một nhóm lập trình game cực kỳ tài năng của Nhật, sau khi ra đời vào năm 2126, Yggdrasil trở thành một tựa game có thể mang đến sự tự do vô biên cho những người tham gia mà không bất kì game nào thời đó có thể so sánh được.

Số lượng class nhân vật trong game lên đến 2000 nếu cộng gộp tất cả các class từ cơ bản đến trung cấp, cao cấp. Người chơi buộc phải lựa chọn ít nhất 7 class nếu muốn lên max level bởi một class tối đa chỉ có 15 level. Kể từ đó, chỉ cần thỏa mãn đầy đủ các yêu cầu cần thiết, một người có thể tự do thỏa thích thử nghiệm tất cả các class nhân vật mà mình yêu thích.

Nói cách khác, với hệ thống của Yggdrasil, trừ khi cố tình bắt chước, thì sẽ không có chuyện hai nhân vật giống nhau cả

Không chỉ tự do trong các class nhân vật, người chơi còn có thể tùy chỉnh giao diện nghe nhìn một cách tùy ý. Bằng cách sử dụng công cụ chỉnh sửa được bán riêng lẻ, người chơi có thể thay đổi hình dáng, chế tạo, xây dựng vũ khí, áo giáp, nhà cửa, vẻ ngoài nhân vật, thông tin nhân vật....... một cách thoải mái.

Chờ đợi người chơi tại Yggdrasil là một bản đồ thế giới cực kỳ rộng lớn; 9 đại thế giới từ Asgard, Alfheim, Vanaheim, Nidavellir, Midgard, Jotunheim cho đến Niflheim, Helheim, Muspelheim.

Một vũ trụ bao la, hằng hà sa số class nhân vật, đa dạng trong tùy biến giao diện, Yggdrasil đã thổi bùng lên tinh thần Artisan của các game thủ Nhật và tạo nên một cơn sốt mà sau này người ta hay gọi là “visual popularity”.

Với sự bùng nổ nhanh chóng như thế, Yggdrasil trở nên phổ biến tới mức tại Nhật Bản, người ta coi Yggdrasil và DMMO-RPG là một.

——Tiếc thay, vinh quang của nó nay chỉ còn là quá khứ.

Một bàn tròn lớn làm bằng đá vỏ chai lóng lánh nằm ở trung tâm của hội sảnh, bao quanh nó là 41 cái ghế sang trọng.

Nhưng hầu hết chúng đều vắng bóng người.

Chỉ có hai hình bóng cô quạnh ngồi lại đây, nơi mà đã từng đầy ắp tất cả thành viên của hội.

Một người mặc trên mình chiếc áo choàng học giả hoa mĩ, đen nhánh, được điểm sắc bằng màu vàng - tím nơi viền áo. Hoa văn trang trí trên vùng cổ nhìn thì có vẻ quá màu mè, nhưng lại hợp với gã một cách kì lạ. Chỉ có điều nằm trên trên chiếc cổ áo lòe loẹt ấy, thay vì là một cái đầu, lại là một cái xương sọ trắng hếu, không da không thịt. Trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu, bập bùng một tia sáng đỏ u ám; và phía sau nó là một vòng hào quang đen sẫm lập lòe.

Kẻ còn lại cũng chẳng phải là con người. Trông bề ngoài của hắn giống như một bãi nhờn đen màu than đá vậy, nó không ngừng nhúc nhích và không giữ bất cứ hình dạng cố định nào, dù chỉ là một giây.

Người trước là một Overlord hùng mạnh, đứng đầu trong số những Elder Liches vĩ đại nhất - một Magic Caster đã tự biến mình thành một xác chết bất tử để có thể theo đuổi những ma thuật tối thượng. Kẻ sau là một Elder Black Ooze, chủng tộc trời sinh có những Skill Acid mạnh mẽ nhất tính trong số tất cả tộc Slime.

Tuy thế, bọn họ không phải là quái vật.

Họ là những người chơi.

Chủng tộc trong Yggdrasil chia làm ba loại riêng biệt: Cổ điển với hình dáng bên ngoài giống như Human, Dwarf, Elf; bán nhân loại với hình thù gớm ghiếc như Golbin, Orc, Orge nhưng mạnh mẽ hơn hẳn dạng cổ điển; và loại dị hình - những kẻ có sức mạnh của lũ quái vật, có thuộc tính cơ bản cao hơn hẳn hai chủng tộc kia, nhưng lại có nhiều khuyết điểm chí mạng. Bao gồm tất cả các chủng tộc cao cấp, số chủng tộc mà người chơi có thể chọn trong Yggdrasil lên đến 700.

Và tất nhiên, Overlord và Elder Black Ooze là hai trong số những chủng tộc dị hình cao cấp mà người chơi có thể lựa chọn.

Trong số hai chủng tộc trên, Overlord không thể chuyển động miệng khi nói chuyện. Cho dù với công nghệ cao nhất thời bấy giờ, Yggdrasil vẫn không thể làm cho sắc thái tình cảm của nhân vật biến đổi kịp với nội dung câu chuyện. “Chà ,đã lâu không gặp, Herohero-san. Tôi không nghĩ là sẽ gặp anh vào lúc này tại đây đấy.”

“Ừ, thật sự đã lâu không gặp, Momonga-san.”

Elder Black Ooze trả lời với một giọng nam tính nhưng tràn đầy sự mệt mỏi và thiếu sức sống.

“Đây là lần đầu tiên gặp lại kể từ khi cậu đổi chỗ làm ở thế giới thật. Bao lâu rồi nhỉ ?...... Hai năm trước thì phải.”

“Hình như thế. Chậc, lâu quá rồi nhỉ. Dạo này khái niệm về thời gian của tôi lộn xộn hết cả lên, mấy bữa nay tôi làm ca đêm riết.”

“Tệ thế à, đã đi khám khiếc gì chưa?”

“Chưa tới mức đó, nhưng tôi nghĩ với cái đà này vài hôm nữa chắc tôi nhập viện gấp quá. Nói thật với cậu, giờ tôi chỉ muốn quẳng quách mọi thứ đi. Nhưng không lê lết đi làm thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.” “Haiz.......”

Momonga dựa đầu vào ghế, nghĩ tới bản thân mình, tâm trạng cũng dần dần trở nên u ám.

“Thật sự tôi chịu hết nổi rồi.”

Ảm đạm, nặng trĩu, tràn đầy cảm giác về hiện thực, giọng nói của Herohero tựa như chú ngựa thoát dây cương, hối hả lao thẳng vào phía Momonga.

Anh ta than phiền về mọi khía cạnh cuộc sống của bản thân mình.

Về lũ cấp dưới xấc láo, những đêm tăng ca để hoàn thành kế hoạch, những lời chỉ trích vì không kịp tiến độ, phải vật lộn với đống công việc cả ngày lẫn đêm, do giờ giấc sinh hoạt lôn xộn làm cho sự tăng nhanh của đống mỡ bụng lẫn số lượng thuốc mà mình uống hằng ngày.

Dần dần, cuộc trò chuyện giữa hai người chuyển thành màn độc thoại của Herohero, khi bờ đê cảm xúc của anh bị phá vỡ, và những bực tức ùa ra như dòng nước lũ mùa giông bão.

Con người ta thường không muốn nhắc nhiều tới cuộc sống đời thực tại nơi hư ảo này, bởi sau một ngày vật lộn với mớ bòng bong của cuộc sống, họ thường không muốn nghĩ thêm về nó nữa, cho dù là từ chính mình.

Tuy vậy, hai người đang ngồi ở đây thì lại không nghĩ như vậy.

Hội Ainz Ooal Gown yêu cầu hai điều kiện nếu bạn muốn gia nhập.

Một, bạn phải là người đã “đóng góp cho sự phát triển của xã hội”. Hai, chủng tộc bạn chọn phải là dị hình.

Vì vậy, do bản chất của hội, những chủ đề mang tính phàn nàn về công việc là điều không thể tránh khỏi, và chúng được ngầm chấp nhận bởi các thành viên. Có thể nói những buổi trò chuyện như của hai người lúc này là chuyện thường ngày ở Ainz Ooal Gown.

Một lúc sau, Herohero ngại ngùng dừng lại, ngọ nguậy thứ-dường-như-là-cái-đầu của mình, cúi nó xuống, anh tỏ vẻ xin lỗi.

“Xin lỗi đã lôi anh ra làm nơi trút giận. Ngoài kia tôi không có ai để chia sẻ cả.”

“Không có gì đâu, dù gì tôi cũng là người đã kéo anh lên đây dù anh mệt thế này.” Momonga nhanh chóng trả lời.

So với lúc đầu, giọng Herohero nghe có vẻ có sức sống hơn nhiều.

“Không, tôi mới là người phải cám ơn anh, Momonga-san. Tôi rất vui vì mình đã vào đây ngày hôm nay.”

“Mừng vì anh nghĩ vậy.”

“Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc mình........”

Thứ-dường-như-tay của Herohero giơ lên không trung như thể anh đang kiểm tra thứ gì đó trên màn mình điều khiển của mình.

“Ồ, đã trễ thế này rồi à. Tôi rất tiếc, Mommonga-san.”

Momonga thở nhẹ, kìm nén cảm xúc trào lên trong mình.

“Tôi không sao, chỉ là...thời gian trôi nhanh quá.”

“Tôi rất muốn ngồi với anh đến cuối giờ, nhưng thật lòng tôi mệt quá.”

“Tôi biết, anh nên đăng xuất và nghỉ ngơi đi.”

“Chân thành xin lỗi Momon – san, không, hội trưởng, sau khi tôi rời khỏi anh tính làm gì?”

“Chắc tôi sẽ đợi đến lúc server tắt. Có thể.... sẽ có thành viên khác lên.”

“Ừ.....thật lòng, tôi không nghĩ nơi này còn tồn tại.”

Vào giờ khắc này, Momonga bỗng nhiên cảm thấy hài lòng với khả năng thể hiện cảm xúc kém cỏi của thế giới này, nếu không, chỉ với một cái liếc mắt, ai cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh. Momonga ngậm chặt miệng, cố gắng đè nén cơn giận đột ngột bùng cháy bên trong bản thân.

Mấy năm gần đây, cậu đã phải liều mạng để giữ cho cái guild này tồn tại, chỉ bởi trong nó tràn đầy tâm huyết, công sức mọi người đã bỏ ra. Vì vậy giận dữ là cảm xúc hiển nhiên, khi mà chính đồng bạn từng chung tay góp sức xây dựng nơi này với mình lại thốt lên câu đó. Nhưng cái cảm xúc ấy bùng lên đột ngột, rồi cũng trôi đi cũng đột ngột không kém khi cậu nghe Herohero nói: “Với tư cách là một thành viên của guild, tôi cảm ơn anh rất nhiều, vì đã duy trì nơi này, để chúng tôi có nơi quay về bất cứ lúc nào, thành thật cảm ơn anh.” “...Nơi này đầy tràn mồ hôi và nước mắt của chúng ta. Trách nhiệm của một hội trưởng như tôi là bảo vệ và gìn giữ nó.”

“Nhờ có anh mà Yggdrasil đối với chúng tôi càng thêm thú vị, hi vọng là chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Yggdrasil II.”

“Tôi chưa nghe thông tin gì về phần II cả …nhưng tôi hi vọng là có nó.”

“Ừ, hi vọng thế. Thôi tôi out đây, buồn ngủ quá rồi. Chúc anh vui vẻ.”

“...”

Trong thoáng chốc, Momonga dường như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng cậu từ bỏ, và nói:

“Rất vui vì được gặp lại anh, chúc anh mạnh khỏe.”

Một biểu tượng mặt cười hiện lên trên đầu của Herohero. Vì không có khả năng thay đổi nét mặt trong Yggdrasil, người chơi thường dùng các biểu tượng để thể hiện cảm xúc của mình. Momonga cũng điều chỉnh màn hình điều khiển của mình để hiện ra Emoticon tương tự.

Sau đó, âm thanh cuối cùng của Herohero vang vọng trong không gian này:

“Hẹn gặp lại ở một nơi khác.”

Herohero, người cuối cùng trong 3 thành viên còn hoạt của hội....biến mất.

Với sự ra về của người khách viếng, sự trống trải lại được trả về cho không gian này, trống vắng cả cảm xúc và kí ức.

Nhìn nơi Herohero vừa ngồi, Momonga thốt ra lời mà cậu kìm nén từ trước:

“Tôi biết anh rất mệt, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày cuối cùng, ở lại với tôi đi.”

Tất nhiên, lời đề nghị của cậu hoàn toàn không nhận được câu trả lời. Herohero đã quay trở về thế giới thật từ lâu .

“Hàààà.”

Momonga phát ra một tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

Cậu không tính thốt ra những lời đó trước mặt Herohero.

Thực tế của việc Herohero luôn uể oải trong suốt buổi nói chuyện là bằng chứng cho việc anh ấy đang rất mệt mỏi. Dù thế Herohero vẫn cố vào Yggdrasil khi nhận được thư mời của cậu. Cậu nên biết ơn về điều đó. Đòi hỏi hơn nữa chỉ tổ làm cho cuộc gặp mặt cuối cùng này tan rã trong không vui.

Momonga nhìn về chỗ Herohero, sau đó lướt mắt qua 39 chiếc ghế, nơi những đồng đội của cậu từng ngồi....

Một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại.

Hẹn gặp lại.

Cậu đã nghe những câu như thế này nhiều lần lắm rồi. Nhưng sự thật là chúng chả bao giờ xảy ra.

Chẳng ai thèm quay lại Yggdrasil cả.

“Gặp lại ư..... ở đâu và khi nào cơ chứ...”

Vai Momonga run rẩy, và như giọt nước làm đầy tràn những nhức nhối đè nén bấy lâu trong cậu:

“...Đừng đùa với tôi!”

Đập bàn tay lên bàn, cậu gào lên giận dữ. Cú đập này được coi như là một đòn tấn công, hệ thống game ngay lập tức tính toán lực công kích của Momonga cũng như chỉ số phòng thủ của cái bàn, và hiện ra số 0 ngay nơi Momonga vừa đập. “Đây là Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, nơi mà chúng ta đã cất công dựng lên, sao mọi người lại có thể từ bỏ nó một cách dễ dàng như thế chứ."

Thứ gì đó phía sau sự nỗi giận kinh khủng của cậu đã hoang tàn.

“Không, không phải thế. Họ không từ bỏ. Họ chỉ phải làm một quyết định khó khăn khi phải chọn giữa hiện thực và mộng tưởng thôi. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, họ không phản bội nơi này.” Momonga lẩm bẩm tự thuyết phục bản thân. Sau đó cậu đứng dậy, bước về phía bức tường nơi treo một thanh quyền trượng.

Lấy hình tượng từ thanh trượng Caduceus hình 2 con rắn quấn nhau của thần Hi Lạp Herme, cây quyền trượng trên tường này được tạo thành từ bảy con rắn bện xoắn với nhau. Miệng mỗi con ngậm một viên kim cương trong suốt với màu sắc khác biệt, chúng tỏa ra một màu xanh trắng dìu dịu.

Quyền trượng này là 'vũ khí của guild' - thứ mà mỗi guild chỉ được phép sở hữu một cái - cũng là biểu tượng của Aizn Ooal Gown.

Trên lý thuyết, nó được sử dụng bởi người đứng đầu mỗi guild; nhưng thực tế nó được treo trên tường của mỗi guild như một vật trang trí chỉ vì tầm quan trọng của mình. Không những được coi là hiện vật tượng trưng cho mỗi hội, 'vũ khí của guild' còn tượng trưng cho một lời tuyên bố giải tán guild nếu bị hủy diệt. Bởi vậy, nó được để ở một nơi cực kì an toàn và không có cơ hội thấy được ánh sáng mặt trời cũng nhu phô diễn sức mạnh của mình. Đó cũng là số phận chung của tất cả 'vũ khí guild'; cho dù là ở một hội mạnh mẽ như Ainz Ooal Gown thì cũng như vậy. Vì thế, dù thanh quyền trượng này dù được đặc chế dành riêng cho mình, Momonga cũng chưa từng có cơ hội được sử dụng nó.

Momonga vươn tay, ngập ngừng với về phía cây trượng. Ngay tại lúc này - vào thời khắc mà Yggdrasil sắp sửa bị dừng vận hành, cậu vẫn cảm thấy rụt rè với những hành động mà cậu cho là sẽ ảnh hưởng tới những kỷ niệm mà họ đã chung tay tạo nên.

Để có được kiện vũ khí này, cả hội đã phải tổ chức những ngày phiêu lưu liên miên bất tận.

Lúc ấy, cả hội phân tổ thi nhau tìm kiếm vật liệu để tạo lên nó, đối với việc rèn tạo hình dáng như thế nào cũng gợi lên tranh luận không ít, sau đó mới chậm rãi tổng hợp ý kiến mọi người, từng chút từng chút tạo lên thanh quyền trượng này.

Chúng là những khoảnh khắc huy hoàng của Ainz Ooal Gown - khoảng thời gian mà họ hùng mạnh nhất.

Trong khoảng thời gian này, mọi thành viên gần như tập trung toàn bộ sức lực vào việc đoán tạo vũ khí hội: người thì vẫn cố lết xác lên Yggdrasil sau một ngày làm việc vất vả, người thì mặc kệ cãi nhau với vợ vì không chăm lo cho gia đình, người thì cười bảo anh ta vừa xin nghỉ phép có lương để tập trung vào Yggdrasil.

Có thời gian cả hội đăng nhập vô đây chỉ để chém gió, hào hứng tán dóc vớ vẩn cả ngày.

Có ngày họ dùng thời gian để mạo hiểm, càn quét kho báu. Cũng có ngày cả hội bất ngờ lên kế hoạch tấn công, tập kích tòa thành của Guild đối địch; hoặc tiêu diệt boss ẩn nguy hiểm, thu về hàng tá kho báu chưa từng được phát hiện; hoặc bắt một đống quái vật đặt vào trong căn cứ của mình để đối phó với người chơi mạo hiểm xâm lấn......

Nhưng giờ chả còn ai cả.

37 trong số 41 thành viên đã bỏ game, 3 người còn lại thì chỉ tham gia trên danh nghĩa. Ngoại trừ hôm nay, Momonga chả nhớ rõ lần cuối họ đăng nhập là khi nào nữa.

Momonga mở bảng điều khiển lên, truy cập vào bảng xếp hạng. Đã có lúc họ đứng thứ 9 trong tổng số 800 hội của Yggdrasil, nhưng giờ vị trí đã tuột xuống hạng 29 - một vị trí không quá là tệ, nếu so sánh với thứ hạng 48 tồi tệ nhất của họ.

Lý do hội này vẫn giữ được thứ hạng như này không phải bởi những cố gắng của Momonga, mà do những Item quý giá bị bỏ lại bởi những thành viên khác của hội - các báu vật của quá khứ.

Tuy bây giờ chỉ còn là cái xác chìm đắm trong bóng ma quá khứ, nhưng đã có lúc Ainz Ooal Gown tỏa sáng rực rỡ.

——Kết tinh của quá khứ huy hoàng đó

Vũ khí Guild : quyền trượng Ainz Ooal Gown.

Momonga không muốn làm hoen ố món vũ khí chứa đầy tình cảm của bọn họ với thứ không khí đầy lụn bại của nơi này, nhưng một cảm giác bướng bỉnh đâu đó lại dâng lên trong cậu.

Phiếu bầu của Momonga luôn có giá trị cao nhất so với tất cả các phiếu còn lại.

Nhưng dù là hội trưởng, nhiệm vụ của cậu trong hội chỉ là làm vài thứ linh tinh lặt vặt như liên lạc giữa các thành viên.

Bởi vậy, tại thời khắc này, lần đầu tiên, ý nghĩ sử dụng quyền hạn của một hội trưởng xuất hiện trong Momonga.

“Trang bị đang mặc này thật tệ.”

Lẩm bẩm với chính mình, Momonga mở bảng điều khiển lên, trang bị cho Avatar của mình những trang sức - vũ khí xứng với vị trí hội trưởng.

Vũ khí trong Yggdrasil được phân loại theo chỉ số của chúng. Chỉ số càng lớn thì cấp bậc của chúng càng cao: bắt đầu là Lesser, sau đó là Minor, Medium, Major, Greater, Legacy, Relic và Legend..... Nhưng lúc này, Momonga lựa chọn trang bị cho mình những vũ khí cao cấp nhất - God.

Trên mười ngón tay xương xẩu của mình, Momonga đeo lên chín chiếc nhẫn - mỗi chiếc chứa đựng một năng lực khác nhau. Vòng cổ, bao tay, giày, áo choàng, vương miện - tất cả đều là cấp God. Từ góc độ tiền tài, mọi thứ trên người Momonga lúc này đều có giá trị kinh người.

Một dải áo choàng rực rỡ xòa xuống từ mảnh giáp vai, một vòng hào quang đỏ sẫm lăn tăn từ hai chân tỏa lên. Nhìn thì có vẻ hỗn loạn, tà ác; nhưng đây không phải là kỹ năng của Momonga. Cậu chỉ đơn giản là mặc vào một chiếc áo choàng có chứa năng lực 'hào quang hỗn loạn'. Chạm vào nó hoàn toàn vô hại.

Nhiều biểu tượng xuất hiện trong tầm mắt của Momonga, cho thấy thuộc tính của cậu đã tăng lên.

Gật đầu hài lòng với trang phục và trang bị tận răng của mình, Momonga vươn tay cầm lấy Quyền Trượng Ainz Ooal Gown.

Khoảnh khắc cậu chạm vào cây trượng này, nó tỏa ra một vòng xoáy hào quang màu đỏ thẫm. Hào quang có đôi khi chuyển biến thành hình khuôn mặt đang gào thét trong đau đớn. Chân thật đến nỗi cậu dường như có thể nghe giọng chúng nó kêu gào. “Tỉ mỉ đến phát bệnh.”

Món vũ khí hùng mạnh chưa từng được ai chạm qua sau khi chế tác, cuối cùng cũng về tay chủ nhân vốn có của mình.

Một lần nữa đánh giá những điểm cộng đáng kể trên toàn bộ thuộc tính của mình, Momonga vừa cảm thấy vui sướng vừa cảm thấy cô đơn.

“Chúng ta đi chứ, biểu tượng của hội? Không, không phải như thế——phải là “đi thôi, biểu tượng của hội”.”

Bạn đang đọc Chúa Tể của MARUYAMA Kugane, MIYAMA Fugin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.