P2
Một đội ngũ tầm 50 người đang cưỡi ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên. Mỗi người họ đều sở hữu những cơ bắp rắn chắc, trông rất bắt mắt. Trong đó có thể nhìn ra một người cực kì nổi bật so với những người khác.
“Tráng kiện” là từ hoàn hảo để miêu tả con người này. Ngay cả khi mang trên mình bộ giáp sắt dày, cũng có thể nhìn thấy những cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể người đó.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, khuôn mặt ngăm đen do cháy nắng với những nếp nhăn hằn sâu. Mái tóc màu đen được cắt tỉa gọn gàng trên đôi mắt đen sắc sảo.Một người cưỡi ngựa đi cạnh lên tiếng nói với anh.
“Đội trưởng, chúng ta sắp đến ngôi làng đầu tiên rồi.”
“Ừ, được rồi, đội phó.”
Niềm kiêu hãnh của vương quốc Re-Estize, đội trưởng Gazef Stronoff, chưa phát hiện bất kì ngôi làng nào trong tầm mắt.
Áp chế cảm xúc đang sôi sục trong mình, Gazef kéo cương ngựa của mình, điều chỉnh cho nó phi nước kiệu đều đặn. Cái tốc độ này thông thường không thể nào khiến con ngựa quá mức mệt nhọc nhưng dù sao nó cũng đã trải qua một hành trình dài từ Thủ Đô. Từng chút mệt mỏi âm thầm đang thấm dần vào cơ thể nó. Ngay cả một con ngựa khỏe mạnh nhất cũng phải rã rời sau chuyến hành trình như vậy, do đó anh không thể tăng thêm gánh nặng cho con ngựa của mình.
“Hi vọng không có chuyện gì xảy ra.”
Đội phó nói. Trong những lời này có che giấu một chút bất an. Gazef cũng có suy nghĩ tương tự.
Quốc vương đã ra lệnh cho đội ngũ của Gazef :
“Có sự xuất hiện của Kỵ Sĩ Đế Quốc tại biên giới của hai nước. Nếu chuyện này là thật, lập tức ngăn chặn, không cho chúng tiến vào sâu hơn.”
Bình thường thì nếu ở bên ngoài thành Eae Rantel, phái binh từ đó sẽ nhanh hơn. Nhưng đối phương có khả năng là Kỵ Sĩ Đế Quốc, những binh lính được huấn luyện và trang bị đầy đủ, thì việc điều động binh lính bình thường sẽ chẳng mang lại được hiệu quả gì. Ở tại vương quốc này, có thể đối đầu với đám Kỵ Sĩ Đế Quốc chỉ có thể là đội của Gazef. Việc điều tra và ngăn chặn các cuộc tấn công của đám Kỵ Sĩ được đặt trên vai của Gazef. Điều này mang lại cho anh những phiền não không nhỏ.
Trước khi đội của Gazef đến nơi, có thể điều động đám lính thường để bảo vệ các ngôi làng. Điều đó sẽ cho họ một khoảng thời gian quý báu. Và cũng còn nhiều biện pháp chống cự khác. Nhưng không có cái nào được thực hiện cả, bởi lẽ họ không có cái quyền lực ấy.
Biết được nguyên nhân của sự việc, Gazef cảm thấy nôn nóng không thôi. Bàn bay bất giác siết chặt dây cương. Ngay cả như vậy, anh cũng không thể dằn những áp lực đang dâng lên trong lòng.
“Đội trưởng, nếu đợi chúng ta tới mới bắt đầu tìm kiếm thì có phải quá chậm trễ không. Không chỉ như vậy, tại sao không phái thêm những người khác chia ra tìm kiếm. Hoặc thuê những mạo hiểm giả tìm kiếm Kỵ Sĩ Đế Quốc? Tại sao những việc này không được thực hiện?”
“Đừng nói nữa, đội phó. Nếu để cho dân chúng biết Kỵ Sĩ Đế Quốc xuất hiện trong lãnh thổ vương quốc, tình hình sẽ rất hỗn loạn.”
“Đội trưởng, nơi này không có người ngoài. Ngài hãy nói cho thuộc hạ biết sự thật được không?”
Trên gương mặt đội phó lộ ra vẻ khinh thường không thèm che giấu.
“Có phải là do những tên quý tộc đó gây khó dễ không?”
Gazef không trả lời, vì anh biết đó là sự thật.
“Bọn quý tộc đáng chết lại dám đem cuộc sống của người dân ra làm công cụ để chúng tranh giành quyền lực. Không chỉ như vậy, nơi này trực thuộc quyền kiểm soát của Quốc Vương, nếu có chuyện gì xảy là, bọn chúng sẽ dùng nó để chế nhạo đức vua.”
“…Không phải tất cả quý tộc đều có suy nghĩ như vậy.”
“Có lẽ Ngài nói đúng, trong quý tộc cũng có những người suy nghĩ cho cuộc sống của người dân. Ví dụ như Hoàng Kim Công Chúa. Tuy nhiên, những người như Công chúa quá ít ỏi. Nếu quyền lực chỉ tập trung vào Quốc Vương như nước láng giềng, chúng ta có thể loại bỏ những tên quý tộc kia, mang đến lợi ích cho dân chúng phải không?”
“Chuyện này nếu tiến hành quá vội vàng, đất nước của chúng ta sẽ bị chia cắt bởi nội chiến. Trước mắt, chúng ta đang phải đối mặt với dã tâm bành trướng của Đế Quốc láng giềng, nếu để phát sinh nội chiến mới chính là nỗi bất hạnh cho dân chúng.”
“Thuộc hạ biết như vậy, nhưng là…”
“Chuyện này tạm thời…”
Nói được nửa câu, Gazef bỗng nhiên im bặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.
Một làn khói đen bay lên từ phía sau ngọn đồi. Những người ở đây đều biết điều này có nghĩa là gì.
Gazef cắn chặt răng, thúc ngựa chạy nhanh lên đồi.
Mở ra trước mắt là một cảnh tượng hoang tàn. Nơi mà trước đây là một ngôi làng nay chỉ còn là một di tích. Những bức tường đổ sụp xuống, mái nhà cháy rụi tạo thành những đống đổ nát nằm san sát nhau, cảnh tượng thê thảm tới cực điểm.
Gazef nhanh chóng hạ lệnh.
“Toàn đội triển khai hành động. Chú ý hành động thật nhanh gọn.”
Ngôi làng hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn lại những bức tường cho thấy rằng nơi này từng là những ngôi nhà nhỏ. Mùi cháy khét nồng nặc, xen lẫn với mùi máu tươi phảng phất trong gió.
Sắc mặt Gazef vô cùng bình tĩnh, cảm giác không chút dao động. Nhưng bất cứ ai quen thuộc với anh ấy thì đều biết rằng tâm trạng lúc này của Gazef vô cùng không tốt. Đội phó bên cạnh cũng vậy.
Trong làng có hơn 100 người mà chỉ còn 6 người may mắn sống sót. Tất cả đều bị tàn sát một cách không thương tiếc, cho dù là phụ nữ, trẻ nhỏ cũng không nương tay.
“Đội phó, cho vài người hộ tống những người sống sót trở về Eae Rantel.”
“Chờ chút, đây là…”
“Đúng vậy, đây là hạ sách. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc những người này được.”
Eae Rantel là thành thị nằm trong lãnh địa của đức vua, có nhiệm vụ bảo hộ làng mạc xung quanh lãnh địa. Nếu tại nơi này bỏ mặc những người sống sót, đối với quốc vương thì đó là rắc rối lớn nhất. Hơn nữa phe quý tộc sẽ tìm mọi cách để làm lớn chuyện này ra. Quan trọng hơn là…
“Xin Ngài hãy nghĩ lại. Những người này đều chứng kiến sự xuất hiện của Kỵ Sĩ Đế Quốc. Nhiệm vụ của Quốc Vương phải được ưu tiên hàng đầu. Thuộc hạ cho rằng trước tiên nên lui về Eae Rantel, chuẩn bị kĩ càng rồi mới tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.”
“Không được…”
“Đội trưởng, Ngài hay tôi đều biết đây chính là một cái bẫy. Thời gian ngôi làng bị tập kích trùng khớp với thời gian chúng ta đến thành Eae Rantel. Vả lại chúng đợi lúc ta đến rồi mới ra tay tàn sát, hơn nữa cố ý để sót lại vài người. Đây tuyệt đối là một cái bẫy.”
Những người sống sót tất nhiên không phải là may mắn, mà là do đối phương cố tình cho họ chạy thoát. Mục đích là để cho bên mình phái người bảo hộ những người kia, binh lực bị phân tán.
“Đội trưởng, Ngài biết rõ đây là một cái bẫy, còn muốn đưa chân vào sao?”
“Đúng vậy…”
“Đội trưởng, tôi biết Ngài rất lợi hại, dù có đối mặt với một trăm kị sĩ, Ngài vẫn có thể giành chiến thắng. Nhưng nếu đối phương có ma pháp sư thì sao. Chỉ cần có một tên trong đội hình cho dù là Ngài cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu đụng phải niềm kiêu ngạo của Đế Quốc - Tứ Đại Kỵ Sĩ, thì với trang bị hiện tại của Ngài thì phần thắng là không lớn. Cho nên thuộc hạ hi vọng Ngài nên suy nghĩ kĩ. Vương quốc có thể mất đi vài ngôi làng, Quốc Vương có thể tổn hại chút thể diện nhưng không thể mất đi Ngài.”
Gazef không nói gì, trong khi đội phó tiếp tục:
“Nếu Ngài không muốn rút lui, thì xin hãy bỏ lại những thôn dân này, cả đội để cùng truy kích.”
“Đây có lẽ là một lựa chọn sáng suốt…Nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu. Nếu đem bỏ họ tại nơi này, ngươi nghĩ họ có thể sống sót sao?”
Đội phó im lặng, hắn biết rằng nếu để mặc những người sống sót này lại, thì không khác gì tuyên án tử cho bọn họ. Không có ai bảo vệ, những người này sẽ chết trong vài ngày tới.
Dẫu biết là như vậy nhưng đội phó vẫn nói tiếp.
“Đội Trưởng, tính mạng Ngài là quan trọng nhất, những người dân này không thể nào so sánh được.”
Gazef hiểu rõ nỗi khó xử của đội phó khi phải quyết định như vậy, cũng chính vì vậy mà anh để cho đội phó nói ra những lời như thế. Dù vậy, anh vẫn không có cách nào đáp ứng yêu cầu như vậy.
“Ta xuất thân là một bình dân, cũng như ngươi vậy.”
“Đúng vậy, thuộc hạ bởi vì ngưỡng mộ Đội Trưởng nên mới quyết định tham gia vào quân ngũ.”
“Ta nhớ quê hương của ngươi cũng là một ngôi làng nhỏ.”
“Đúng thế. Cho nên…”
“Cuộc sống tại một ngôi làng không hề dễ dàng, dân làng thường xuyên bị giết chết bởi những hoàn cảnh xung quanh. Thương vong chủ yếu do quái vật tấn công phải không?”
“…Đúng vậy.”
“Gặp phải quái vật, binh lính bình thường cũng không thể chống đỡ. Nếu không có những người chuyên đối phó lũ quái vật - các mạo hiểm giả, thì những dân làng chỉ có thể chờ cho lũ quái vật này đi qua thôi.”
“…Đúng vậy.”
“Ngươi đã từng chờ mong một ai đó đến giúp đỡ? Nhưng khi những quý tộc kia không thèm đưa tay ra, ai có thể có đủ quyền lực và sức mạnh để giúp đỡ?”
“Nếu nói không hi vọng thì là nói dối, nhưng xưa nay có ai chịu đưa tay ra giúp đỡ. Đương nhiên tầng lớp quý tộc sẽ không bao giờ làm chuyện không mang lại lợi ích như vậy.”
“Một khi đã như vậy…thì hãy chứng minh rằng điều đó không phải là sự thật đi. Hãy cứu giúp bọn họ.”
Đội phó im lặng, nghĩ về những trải nghiệm của bản thân.
“Đội phó, hãy cho những dân làng này biết thế nào là giúp đỡ kẻ yếu, thế nào là biết rõ nguy hiểm vẫn xả thân cứu giúp. Hãy cho bọn họ hi vọng, hi vọng về những người mạnh mẽ sẽ đến và giúp đỡ họ.”
Ánh mắt Gazef và đội phó gặp nhau, họ có thể nhìn thấy những cảm xúc lẫn lộn trong mắt đối phương.
Đội phó cuối cùng cũng nhượng bộ, dáng vẻ mệt mỏi nói.
“Vậy hãy để thuộc hạ thay Ngài dẫn đội truy kích, rất nhiều người có thể thay thế thuộc hạ, nhưng không ai có thể thay thế được Ngài.”
“Đừng nói nhảm nữa. Ta có thể tự bảo vệ được bản thân. Với lại hiện tại chúng ta cũng không phải đi tìm cái chết mà là đi giải cứu người dân của vương quốc.”
Đội phó nhiều lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng quyết định không nói gì.
“Lập tức chọn ra vài người đi bảo vệ dân làng lùi về Eae Rantel đi.”
Ánh mặt trời lúc chiều tà nhuộm đỏ cả thảo nguyên.
Một đội ngũ khoảng 45 người bỗng nhiên xuất hiện. Bọn họ cứ như là chui ra từ trong không khí vậy. Rõ ràng là do tác dụng của ma pháp.
Nhìn lướt qua có thể nhận ra được đám người này không đơn thuần là lính đánh thuê, lữ khách hay mạo hiểm giả. Bởi vì bọn họ mặc trang phục giống hệt nhau. Áo giáp của họ được đặc chế từ kim loại quý, giúp tăng cường phòng ngự cũng như tính cơ động. Trang phục bên ngoài được gia cố bằng một lớp ma pháp có hiệu quả phòng ngự mạnh hơn bất kì loại giáp thông thường nào.
Trên lưng mỗi người là một chiếc túi da nhỏ, khác hẳn với loại ba lô mà những người lữ hành hay mang theo mỗi khi đi du lịch. Trên eo đều được trang bị một chiếc thắt lưng đặc biệt, có mang theo vài bình nước thuốc. Áo choàng sau lưng cũng toát ra dấu hiệu của vật phẩm ma pháp.
Bất kể là áo giáp hay trang bị khác thì chúng đều cần một lượng lớn tiền bạc và thời gian để có thể phân phối và trang bị cho từng người. Điều này chứng tỏ sau lưng những người này thuộc một đế quốc khổng lồ.
Tuy vậy thì trang bị bên ngoài không có bất cứ dấu hiệu đặc trưng của thân phận. Nói cách khác thì nhưng người này đang che dấu tung tích - một đội quân xâm nhập trái phép.
Ánh mắt của đám người mới xuất hiện nhìn về phía ngôi làng bị tàn phá. Tuy rằng phía trước nồng nặc mùi cháy khét xen lẫn mùi máu tươi gay gay sống mũi, nhưng trên mặt họ không biểu lộ chút sắc thái nào, giống như là họ đã quá quen thuộc với những chuyện này rồi. Vô cảm với máu chính là từ thích hợp nhất để miêu tả về những con người này.
“…Chạy trốn sao.”
Giọng nói bình thản vang lên, mang theo chút thất vọng.
“…Không có cách nào khác. Tiếp tục tấn công các ngôi làng khác đi. Chúng ta cần dụ con dã thú vào bẫy, rồi mới có thể tiêu diệt nó được.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn theo hướng đoàn người Gazef rời đi.
“Nói cho ta biết ngôi làng nào là mục tiêu tiếp theo.”
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian |