Dụ dỗ
Mấy ngày sau đó cẩn thận quan sát, Lê Vĩ nghĩ ra một cách để dụ dỗ lấy lòng yêu nghiệt rái cá.
Con rái cá này rất có tinh thần khổ luyện, thú vui duy nhất mà nó hưởng thụ chính là mỗi lần ăn cá, hơn nữa ăn xong còn phục hồi thương thế rất nhanh, Lê Vĩ liền nhân cơ hội đánh vào điểm yếu này của nó.
Lấy ra mấy thứ dụng cụ và gia vị nấu nướng của Âm Mị Nhiên lưu lại, ngày đầu tiên Lê Vĩ bắt tay vào làm món cá nướng.
Cổ nhân có câu nhất nướng, nhì chiên, tam xào, tứ luộc...
Lê Vĩ quyết định sử dụng con bài mạnh nhất.
Kiếp trước hắn sống một thân một mình như thằng tự kỷ nhưng lại thích ăn ngon, thế nên chỉ có thể tự mình vào bếp, tay nghề xem như cũng đủ dùng.
Lại thêm cá ở suối vừa thơm vừa ngon, nước suối rất sạch, thịt cá không có mùi tanh, được Lê Vĩ cẩn thận chế biến, tẩm ướp gia vị...
Ngưng tụ linh lực đến mức nóng lên vào một đống bùi nhùi, rất nhanh lửa đã bừng cháy, hắn đem hai con cá đã được làm sạch xiên vào que rừng nướng trên ngọn lửa.
Hương thơm lan toả khắp nơi, tiểu rái cá như thường lệ định bắt cá sống bỏ vào bụng bỗng nhiên cái mũi động đậy.
Nó thính hơn cả chó, vèo một cái đã như cơn lốc đường biên lao thẳng đến vị trí của Lê Vĩ, vung vuốt đoạt lấy một xiên cá.
Cắn vào trong miệng, hai mắt rái cá trợn tròn, một cảm giác chưa từng có lan toả khắp toàn thân.
Nó vốn là vật có linh tính đương nhiên biết cách thưởng thức món ăn.
So với cá sống ngày thường mà nó gặm cắn, cá nướng như thế này có khác nào mỹ vị chốn bồng lai?
Như gió cuốn mây tan, tiểu rái cá dễ dàng nuốt trọn một con cá nướng, hai tay xoa bụng, nước miếng chảy ròng ròng vẫn chưa đã thèm, lại liếc mắt nhìn xiên cá còn lại trong tay Lê Vĩ.
Lê Vĩ đã gặm được hơn một nửa, thấy ánh mắt của nó thèm thuồng dứt khoát quay đầu sang một bên không thèm để ý đến nó.
Tiểu rái cá không phục, lập tức lao xuống dòng nước bắt lên vài con cá.
Nó học theo Lê Vĩ làm nóng Linh Lực để tạo lửa, sau đó cũng đem cá nướng lên, ngấu nghiến ăn vào.
“Con hàng này thông minh thật.” Lê Vĩ không thể không khen ngợi.
Đáng tiếc tiểu rái cá không có gia vị tẩm ướp, cũng không biết cách làm sạch cá, dẫn đến đồ vật do nó nướng ra không thể nào sánh bằng tự tay Lê Vĩ làm.
“Chít chít chít...”
Nó liền bắt thêm vài con cá đưa đến trước mặt Lê Vĩ, cầu khẩn hắn làm món ngon cho mình, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.
Lê Vĩ mỉm cười nói: “Muốn ăn ngon chứ gì? Hãy trở thành đồng bọn của ta.”
“Hừ.” Tiểu rái cá lè lưỡi khinh thường, dứt khoát quay đầu lao xuống dòng nước, như phát điên bơi ngược dòng chảy, muốn tiếp tục chinh phục con thác cao này.
Nó không dễ bị mắc lừa như vậy, nhân loại này muốn thu phục nó, còn kém xa lắm.
Lê Vĩ cười cười, không vội chút nào...
Để cho rái cá luyện thể, Lê Vĩ cũng không lười biếng.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ suối, lấy ra linh thạch ung dung luyện hoá, gia tăng tu vi.
Ngày tiếp theo, Lê Vĩ lại canh ngay giờ ăn của tiểu rái cá, bắt lên hai con cá chép làm món chiên xù, vẫn chỉ chia cho nó một con.
Lần đầu tiên được cắn lớp da cá giòn rụm, tiểu rái cá rất luyến tiếc thưởng thức từng li từng tí một, ăn rất chậm như sợ sẽ hết vậy.
Một con cá không thể làm nó thoả mãn cơn đói cồn cào, liền đáng thương nhìn Lê Vĩ.
“Làm đồng bọn của ta, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Lê Vĩ cười nói.
“Phi!” Tiểu rái cá rất có linh tính hướng hắn phỉ nhổ, không hề do dự quay đầu, tiếp tục bơi ngược thác cao.
Thời gian cứ thế trôi, Lê Vĩ tu luyện linh lực, tiểu rái cá rèn luyện cơ thể.
Mỗi ngày không thừa không thiếu, hắn đều chế biến hai con cá.
Khi thì hấp, khi thì xào, khi thì luộc...đủ mọi cách chế biến khiến tiểu rái cá như lạc vào thiên đường ẩm thực.
Cứ mỗi lần nó đòi ăn thêm, Lê Vĩ lại yêu cầu nó làm đồng bọn của mình...
Hơn mười ngày trôi qua, tiểu rái cá cũng đã nhận ra kế hoạch muốn dụ dỗ mình của Lê Vĩ, dứt khoát không thèm để ý, cho ăn một con vậy thì ăn một con, không đòi hỏi thêm.
“Tính giác ngộ rất cao a, nhưng ngươi đã vào bẫy hắc hắc.” Lê Vĩ cười xấu xa...
Ngày nào cũng được ăn ngon, tiểu rái cá này sẽ dần dần phụ thuộc vào mình.
Lê Vĩ tin tưởng thời gian dần trôi, nó sẽ không bao giờ ăn cá sống được nữa.
Đến khi đó chẳng phải sẽ chạy theo mình như vịt sao?
...
Một tháng thời gian trôi qua, Lê Vĩ luyện hoá gần trăm khối linh thạch cấp thấp nhất của Âm Mị Nhiên, tu vi đang tăng trưởng từng chút...
Mà tiểu rái cá cũng tiến bộ cực kỳ kinh khủng.
Ban đầu nó bị dòng thác nhấn chìm và trấn áp, nhưng hiện tại nó đã có thể bằng vào nhục thân thuần tuý bơi lên hơn 500 mét độ cao, đã chinh phục hơn một nửa con thác rồi.
Để khích lệ sự tiến bộ của nó, hôm nay Lê Vĩ làm cho nó tận ba con cá, hơn nữa còn là ba món khác nhau.
Tiểu rái cá không dám tin vào mắt mình trước bữa tiệc thịnh soạn, đôi mắt to tròn rưng rưng ăn đến say mê.
Nó cũng dần buông lỏng sự đề phòng với Lê Vĩ, mỗi khi mệt mỏi thay vì lặn sâu xuống suối ngủ như trước thì nằm thoải mái trên vách đá bên cạnh hắn, ngửa cái bụng tròn có chút mũm mĩm lên trời.
Nhưng sang đến ngày tiếp theo, Lê Vĩ đột ngột biến mất...
“Chít chít chít...”
Điều này khiến tiểu rái cá như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tinh thần lần đầu tiên trở nên chán chường.
Nó lao vào khổ luyện để quên cơn thèm ăn, nhưng đến khi cả người đầy rẫy vết thương, bắt vài con cá sống bỏ vào miệng thì lại nhăn mặt, vội vàng phun ra ngoài.
Được ăn cao lương mỹ vị xuyên suốt hơn một tháng, bây giờ quay lại cái đồ sống nhăn tanh tưởi, làm sao có thể chịu đựng nổi?
Đêm đó tiểu rái cá đói bụng đến mức cồn cào, cả người chằn chịt vết thương vì không có năng lượng hồi phục, mệt mỏi đến mức nhắm hai mắt lại ngủ cho qua cơn.
Sáng hôm sau, một mùi hương nồng đậm khiến nó như rơi vào trong mộng đẹp.
“Chít?”
Tiểu rái cá mừng rỡ nhảy dựng như con sóc, chỉ thấy Lê Vĩ đang nướng cá bên bờ suối, hai mắt sáng toả lao vọt đến kêu inh ỏi:
“Chít chít chít.”
Vừa kêu nó vừa dùng tay xoa cái bụng rỗng của mình, báo hiệu đói bụng, còn rất uỷ khuất chỉ lên những vết thương rỉ máu chưa lành, bết hết cả bộ lông ngắn.
Thì ra gia vị nấu ăn sắp hết, hôm qua hắn phải vào rừng tìm một số rau rừng, gia vị thay thế...
“Thế nào? Ăn quen rồi đúng không?”
Thấy biểu hiện của tiểu rái cá, Lê Vĩ cười cười, lại nghiêm mặt nói:
“Ta không thể cứ ở lại đây nấu ăn cho ngươi, muốn ăn ngon mặc đẹp thì theo ta ra ngoài lăn lộn...”
Nói xong đem hai xiên cá nướng đưa đến.
Tiểu rái cá vội vàng chụp lấy, hai tay nhỏ hai xiên, gặm trái gặm phải, gương mặt đầy thoả mãn.
Ở khoảng cách gần, Lê Vĩ nhìn thấy khi con hàng này nạp thức ăn vào cơ thể, các vết thương lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, vô cùng kinh dị.
Ăn uống no nê, tiểu rái cá mới cẩn thận suy nghĩ lời của Lê Vĩ.
Nó từ nhỏ đã sống ở dòng suối trong khu rừng này, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn lạ lẫm...
Niềm vui thường ngày của nó chính là tu luyện, chinh phục thác nước, ăn cá, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Bây giờ tên nhân loại này đem đến cho nó niềm vui mới là được ăn thức ăn ngon, nó không thể ăn như trước đây được nữa, nó sẽ khó mà sống được nếu tên nhân loại này bỏ đi.
Nhưng muốn nó đi theo một cách tâm phục khẩu phục, cũng không phải biết làm cá ngon là đủ nha.
“Chít chít chít.”
Tiểu rái cá nhô móng vuốt ra chỉ vào đỉnh con thác.
“Hiểu rồi, ngươi muốn chinh phục xong con thác này?” Lê Vĩ hỏi.
Tiểu rái cá gật đầu, lại dùng móng chỉ về phía hắn, sau đó lại chỉ về chính mình.
“Ngươi muốn chiến đấu với ta?” Lê Vĩ hứng thú.
“Chít!” Tiểu rái cá gật mạnh đầu xác nhận, ánh mắt hiện lên vẻ cao ngạo như muốn tuyên bố:
“Muốn ta làm tiểu đệ theo ngươi lăn lộn, vậy ngươi phải đánh bại ta.”
Lê Vĩ vuốt cằm, nếu chỉ xét về khả năng tự phục hồi và sức mạnh cơ thể, mình chắc chắn không phải đối thủ của tiểu rái cá.
Nhưng bản lĩnh của hắn là Âm Dương Chi Lực, cộng với Linh Thụ...chưa chắc không thể đánh một trận.
Bởi vì kiến thức kém, Lê Vĩ cũng không nhìn ra được tiểu rái cá này đang có tu vi gì.
Yêu thú ở Man Di Chi Địa được phân cấp ra sao? Bên trong Tu Chân Căn Bản của Âm Mị Nhiên không có đề cập a.
Hắn cũng rất khó xác định tiểu rái cá mạnh đến đâu, trừ phi thật sự chiến đấu với nó.
“Tốt lắm, ta chấp nhận khiêu chiến.” Lê Vĩ cười nói:
“Chờ ngươi chinh phục xong con thác kia, chúng ta lại đánh một trận.”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Tham gia nhóm FB để thảo luận các truyện:
https://www.facebook.com/groups/1134210028188278
Độc giả nào thích nghe Audio thì mời đăng ký kênh YTB:
www.youtube.com/@AkayTruyen
Đăng bởi | AkayHau |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 47 |