Oan gia (6)
Như bị một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn chằm chằm, máu trong người Lâm Tín lập tức đông lại, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ như bê con, trực tiếp đón lấy ánh mắt Chung Lục mà nhìn lại.
Sau khi ánh mắt như ánh lửa đất đèn giao nhau, Chung Lục không hề tỏ vẻ gì mà đi thẳng xuống khỏi đài, đầu chẳng ngoảnh lại.
Sự kinh hoàng chốc lát đã qua đi, Lâm Tín nhanh chóng tỉnh táo lại. Năm đó lúc bị đuổi giết, y mới có năm tuổi, mặt trẻ con thay đổi từng ngày, giờ đã ba năm trôi qua rồi, Chung Lục chưa chắc đã nhận ra được mình.
“Tiểu Việt!” Ngô Vạn hộ nhảy lên đài cao, nâng cái đầu tươi trẻ kia lên, thiếu niên lang tuấn tú vẫn còn đang mỉm cười, răng nanh nhỏ trắng muốt sáng lấp lánh dưới mặt trời mùa thu, căn bản chẳng hề biết mình đã đầu một nơi thân một nẻo. Một tay nâng đầu, một tay ôm thi thể, Ngô Triệu Dương cực lực kiềm chế nhưng vẫn đỏ cả vành mắt.
“Triệu Dương à, thực sự xin lỗi, Chung Lục này ra tay không biết nặng nhẹ.” Chung Tùy Phong rất áy náy, tặng Ngô Vạn hộ không ít lễ bồi. Nhưng Ngô Vạn hộ chẳng nói năng gì, chỉ im lặng ôm thi thể Ngô Việt, tình hình nhất thời trở nên hơi gượng gạo.
Thẩm Kỳ Duệ ra mặt điều đình mới miễn cưỡng an ủi được Ngô Vạn hộ.
Không mang theo lộc ly, chỉ dùng linh lực trên người tiên giả để bàn võ, vốn chỉ là đến mức thì thôi, giờ đã thấy máu rồi, thực sự không may mắn. Màn so kiếm này đương nhiên không thể tiếp tục nữa, yến hội cũng vội vàng kết thúc.
“Tiệc thu cống đơn giản cũng làm hỏng được, đúng là phục thúc phụ luôn!” Chung Hữu Ngọc tức đến đau cả gan, kéo Thẩm Lâu kể khổ: “Còn có nhiều việc phải phê duyệt như thế, thúc phụ lại chỉ biết uống rượu với cha ngươi thôi, vứt hết sang cho ta phê. Ta làm gì mà biết phê chứ! Ai mười hai tuổi mà quản được việc cả một vực chứ, nếu là ngươi thì ngươi phê được không? Ngươi nói ngươi…”
Nói được một nửa thì tắc, vì Thẩm Lâu đang cầm bút viết chữ lên một tờ văn thư, trong lúc nói đã phê được ba tờ, “Không biết thì học, cha ngươi không ở đây thì tất phải có người thay thế.” Dứt lời, để ba tờ văn thư đã phê xong dán lên trán Chung Hữu Ngọc.
Gia chủ đời này của Chung gia, Chung Trường Dạ, là một người rất có năng lực, còn hai thằng con ngốc từ nhỏ chỉ biết tu luyện, chơi bời, chuyện khác đều mặc kệ. Thế là, khi Lâm Tín một lời không hợp giết Chung Trường Dạ rồi, Chung gia sụp xuống ngay trong một đêm, nhanh chóng lụn bại.
“Yêu nghiệt, sao cái gì ngươi cũng biết vậy!” Chung Hữu Ngọc gỡ mảnh giấy trên đầu xuống, quái dị nói.
“Ngươi học, hay là Vô Mặc học?” Thẩm Lâu không muốn để ý đến hắn, quay lại nhìn Lâm Tín.
Lâm Tín không biết từ lúc nào đã bắt con vẹt xuống, giơ con chim lông xanh kia lên, để nó mổ Chung Vô Mặc đang ngả trên giường mềm ngủ say. Dưới mắt Chung Vô Mặc thâm sì một mảng, rõ ràng là đêm không được ngủ ngon.
Chung Hữu Ngọc túm lấy miệng con chim đang sắp mổ vào đệ đệ, “Đừng động vào nó, để nó ngủ một lúc.”
Con vẹt giãy ra, nhảy lên vai Lâm Tín rồi hả họng gào: “Đừng động vào nó! Không biết đường mà lấy lông hồ ly à?”
“Cái con chim khốn kiếp này, xem tiểu gia hôm nay có hầm mày lên không…” Chung Hữu Ngọc tức đến bốc khói, xách cánh vứt con chim ra ngoài.
Lâm Tín che miệng cười khanh khách, “Con chim này tên gì thế?”
“Ấm nào.” Thẩm Lâu vừa đọc văn thư trên bàn thật nhanh, vừa nói chuyện với Lâm Tín.
Ấm nào không sôi nhấc ấm ấy (1), cái tên này cũng hay đấy. Lâm Tín bò ra trước cửa sổ nhìn ra ngoài, xem Chung Hữu Ngọc cãi nhau với con vẹt, hơi nheo mắt lại. Chuyện Chung gia truy sát y, hai huynh đệ song sinh này từ đầu đến cuối đều không biết gì, thế nên Chung Lục hẳn không thuộc sự khống chế của họ. Giờ Chung Trường Dạ bế quan rồi, cái con chó Chung Lục vâng lệnh cắn người kia chưa chắc sẽ có hoạt động gì, nhưng y cũng không thể mạo hiểm được.
Chung Lục còn nhớ y hay không, có biết thân phận của y không, liệu có động thủ hay không, những điều này đều không thể đoán trước được. Một khi rơi vào tay Chung Trường Dạ, thứ chờ đợi y có lẽ chính là kết cục sống không bằng chết, trùng sinh lại rồi mà còn sống ngắn hơn kiếp trước, vậy thì uất ức quá rồi.
Quay đầu lại nhìn Thẩm Lâu đang đọc lướt văn thư thật nhanh, Lâm Tín nhảy xuống khỏi giường mềm, đi đến bên cạnh Thẩm Lâu, túm lấy vạt áo hắn.
“Sao thế?” Thẩm Lâu quay lại nhìn y.
Phải từ biệt mỹ sắc, hơi tiêng tiếc, Lâm Tín chớp chớp mắt rồi ngáp một cái.
Trời đã không còn sớm, thấy Lâm Tín buồn ngủ rồi, Thẩm Lâu cũng không nán lại thêm nữa, cáo từ huynh đệ Chung gia rồi về khách viện của mình. Lâm Tín nắm tay áo Thẩm Lâu suốt đường không buông, Chung gia không dám động thủ trước mặt người ngoài, để bảo vệ cái mạng nhỏ, nhất định phải bám riết lấy thế tử Thẩm gia một tấc không rời.
Nhưng đây tuyệt không phải kế hoạch lâu dài, nếu sau này Chung Trường Dạ tìm lý do đòi y từ Thẩm gia, Thẩm gia không biết nguyên cớ sẽ đưa y ra, thế thì đúng là không còn chỗ mà khóc.
“A Tín, đi tắm trước đã.” Trên bàn chất một đống quà Chung Tùy Phong sai người mang đến, Thẩm Lâu cầm một thanh linh kiếm lên xem. Thanh kiếm này ngắn hơn linh kiếm bình thường trên ba tấc, cũng nhẹ hơn rất nhiều, chắc là cân nhắc đến Thẩm Lâu mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, đặc biệt chế tạo cho hắn.
Linh kiếm, là chỉ bảo kiếm có thể lắp lộc ly, linh lực di động. Tử đệ thế gia thông thường đến mười lăm tuổi mới có thể có được bảo kiếm bản mệnh của mình, còn trước đó đều dùng linh kiếm phổ thông do trưởng bối tặng, thanh Chung Tùy Phong tặng hắn cũng chỉ là loại bình thường, nhưng mấy hộp lộc ly bên cạnh thì hơi quý giá quá đáng.
“Thế tử…” Lâm Tín níu vạt áo, đứng trước cửa phòng tắm chớp mắt nhìn hắn.
“Ừ?” Thẩm Lâu quay lại nhìn y.
“Cái này, ta không biết dùng.” Khuôn mặt nhỏ bé cau thành một cục, “Chúng ta tắm chung, được không?”
Tắm chung…
Tiểu kiếm trong tay Thẩm Lâu xoảng một cái đập vào chân.
“Hồ lớn như vậy, chúng ta tắm chung đi.” Trong ký ức, hồ nước nóng khói lượn mịt mờ, Lâm Tín đột nhiên túm chặt xiềng xích trên cổ tay hắn, khóa hắn trên vách hồ, cơ thể dán sát lại.
“Cút!”
“Đúng là vô tình.” Lâm Tín cắn vành tai hắn, giọng khàn khàn: “Huyền vương điện hạ không thẹn với lòng, không nên tự tay lấy thứ ngươi để lại trong cơ thể ta ra sao?”
Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình, huống hồ đối mặt với Lâm Tín như vậy, hắn làm sao có thể thực sự không thẹn với lòng cho được?
…
Ghi dấu ký ức trong hồn phách nhô lên không hề đúng lúc, Thẩm Lâu nhắm mắt lại, khom người nhặt tiểu kiếm lên, bước chân cứng đờ dẫn Lâm Tín đi vào phòng tắm.
Trong núi Mạc Quy có suối nước nóng, dẫn đến từng gian viện. Trong phòng tắm là một hồ nước nhỏ xây bằng đá xanh, trên vách tường khắc một cái đầu hổ rất lớn, không ngừng phun nước ra. Cạnh hồ đặt một cái lu lớn, bên trong là nước suối mát rượi.
Thẩm Lâu xoay đầu hổ, đóng nước lại, miệng hổ dừng phun nước, sờ thử nước thấy hơi bỏng bèn múc ít nước lạnh đổ sang, “Thử xem có bỏng không.”
Lâm Tín đá giầy ra, thò một chân xuống thử nước, vừa mới chạm xuống mặt nước liền rụt ngay lại như sợ ngứa, vừa cười khanh khách vừa thò xuống lại, đá đá mấy cái, “Không bỏng.”
Quay đầu lại nhìn Thẩm Lâu bị nước nóng hun đỏ mặt, Lâm Tín sờ sờ sợi dây gai mảnh trên cổ mình, chân trần loạng choạng đi đến trước mặt Thẩm Lâu, chân trượt một cái, kéo Thẩm Lâu ngã xuống hồ.
“Ào!” Thẩm Lâu vẫn mặc trung y bị nước làm ướt sũng, phun ra một ngụm nước, luống cuống vớt Lâm Tín đang chòi đạp lên.
“Quần áo ướt rồi.” Lâm Tín miễn cưỡng đứng yên, kéo cái áo trong đã ướt sũng của mình ra, để lộ khói ngọc bội màu vàng kia.
Mảnh ngọc bội hình chú hươu quay đầu long lanh không tì vết, được một sợi dây gai mảnh xâu qua, mỹ ngọc mà phải dùng dây gai, minh châu mà phải để phủ bụi, hoang đường đến bi thương. Đây là tín vật xếp tước của Tầm Lộc hầu Lâm Tranh Hàn, lúc phong hầu đã chiêu cáo thiên hạ, thân là tử đệ thế gia, Thẩm Lâu đương nhiên nhận ra, “A Tín, ngươi…”
Lâm Tranh Hàn phản lại Lâm gia, tự lập môn hộ, được thiên tử phong chức Tầm Lộc hầu, chẳng mấy chốc phong quang vô hạn. Chỉ tội tráng niên mất sớm, con trai độc nhất không biết tung tích. Hoàng đế sai người tìm rất lâu, cuối cùng đến năm Lâm Tín mười sáu tuổi mới tìm được y. Lâm Tín vốn sẽ thừa kế tước vị của phụ thân nhưng lại không có được phong hào Tầm Lộc hầu, đổi lại thành “Cát Lộc hầu”.
Cát Lộc và Tầm Lộc, sai một li đi một dặm.
Chức trách của Cát Lộc hầu chính là hàng năm đến các nơi trưng thu lộc ly. Lâm Tín thủ đoạn tàn nhẫn, tùy hứng làm bậy, thấy ai ngứa mắt là sẽ lấy nhiều hơn, đặc biệt là Tây vực, cương quyết lấy nhiều hơn ba phần, bởi vậy mà xung đột với Chung Trường Dạ.
“Tên súc sinh Lâm Tín kia, dám giết cha ta! Sau này nhất định phải phanh thây y thành ngàn mảnh!” Chung Hữu Ngọc lúc đến báo tang, người của Thẩm gia đều rất kinh ngạc, dù biết Lâm Tín lợi hại nhưng không ngờ y lại có thể giết chết cả Chung Trường Dạ linh lực cao cường như thế.
Cát Lộc hầu một trận thành danh, thế nhân đều kiêng kỵ Lâm Tín, cũng bởi vậy mà hận càng thêm sâu.
Lâm Tín thấy Thẩm Lâu cầm mảnh ngọc bội mà ngẩn ra, biết hắn nhận ra rồi, lòng thầm thở dài. Lúc trước bất ngờ gặp nhau ở Vị Thủy, lại được Thẩm Lâu nhặt về nhà, là may mắn xa vời của y kiếp trước. Vốn tưởng có thể bình yên lớn lên cùng Thẩm Lâu rồi sớm ngày dụ được người về tay, chỉ tội tạo hóa trêu ngươi.
“…Sao ngươi lại dùng dây gai buộc ngọc bội vậy? Gọi Tử Xu thay cho ngươi sợi lụa mềm.” Cầm ngọc bội một lát, Thẩm Lâu lại nói ra một câu như vậy rồi bèn dời mắt đi, cởi trung y ướt sũng ra.
“Đây là ngọc bội gì, ngươi không biết sao?” Lâm Tín không định bỏ qua cho hắn, hôm nay nhất định phải nói việc này với Thẩm Lâu, để đảm bảo hắn sẽ không giao mình cho Chung gia, “Ta không phải cháu trai Triệu Vạn hộ, ta là con trai của Lâm Tranh Hàn.”
“A Tín!” Thẩm Lâu kinh ngạc nhìn y, vốn tưởng Lâm Tín hồi nhỏ không biết thân thế của mình, mãi sau này Chu Tinh Ly mới tìm thấy y, nào ngờ hóa ra đứa trẻ này đã biết ngay từ đầu rồi.
“Hôm nay ta nhìn thấy người kia rồi, người truy sát Triệu thúc thúc, trên mặt có một vết sẹo.” Lâm Tín đỏ hoe mắt, “Họ cũng sẽ giết ta, Chung Lục kia chắc chắn sẽ đến bắt ta.”
“Ngươi nói năm đó kẻ truy sát ngươi là người Chung gia?” Đồng tử Thẩm Lâu co lại, cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao kiếp trước Lâm Tín luôn nhằm vào Chung gia, vì sao phải giết chết Chung Trường Dạ. Nếu là Chung Trường Dạ giết chết Lâm Tranh Hàn…
Nhớ lại năm đó mình vì Lâm Tín giết chết Chung Trường Dạ mà chỉ trích y… Thẩm Lâu đưa tay đỡ Lâm Tín đang run rẩy, “Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không ai dám làm hại ngươi.”
Lâm Tín hạ mắt, che đi nét trào phúng trong con ngươi, sự bảo vệ trong miệng một đứa trẻ thì có thể tin được mấy phần, cuối cùng là giao y cho Huyền quốc công “sừng sững như tùng trong tuyết”, chuyển sang tay Hoàng đế mà thôi. “Ngươi có thể giao ta cho hoàng đế lấy thưởng, nhưng xin ngươi đừng giao ta cho người Chung gia.”
===
Kịch nhỏ:
Lâu Lâu: Tim ta đau quá
Tín Tín: Vậy giờ phải làm sao? Ta thổi thổi cho ngươi được không
Lâu Lâu: Được… được thôi.
Tín Tín: Thổi thổi, đau đớn bay; liếm liếm, đau đớn hết; hôn hôn, gà con mập
Lâu Lâu: Chờ chút, hình như có gì đó sai sai.
Chú thích:
(1) Ấm nào không sôi nhấc ấm ấy: nói chuyện chỉ nói cái gì nên nói, không bới móc vào chuyện riêng tư hay điểm yếu của người khác.
Đăng bởi | shadiaoguniang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |