Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ mạng (3)

Phiên bản Dịch · 2744 chữ

Xoay người nhảy xuống khỏi quan tài, Lâm Tín tìm xung quanh tế đường một vòng mới lấy được một cái gương từ trong góc ra. Gương đồng viền gỗ, mặt gương bị dán một tầng giấy trắng, được để úp sấp trên bàn. Đây là một trong số những đồ bồi táng đã được chuẩn bị.

Hai ba cái xe hết lớp giấy trắng, mặt kính lập tức in lại ảnh ngược của một gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.

“AAA!” Lâm Tín hoảng sợ, y còn chưa vẽ bùa mà, sao tự nhiên lại hiện ra Quỷ Hồn chứ? Tỉ mỉ nhìn kĩ lại thì hình như đó là mặt của y.

Đã vài chục năm không thấy khuôn mặt này nên đột nhiên nhìn lại có phần không quen. Cơm chiều đã tiêu hóa hết ăn mặc lại phong phanh, gió Bắc còn đang không ngừng thổi vào từ bốn phía của tế đường vì thế cũng chẳng thể trách sao mặt y lại trắng bệch như vậy.

Lúng túng sờ mũi một cái, Lâm Tín bị chính mình chọc cười. Đứa trẻ trong gương có một đôi mắt thâm thúy mà những đứa bé bình thường khác không có được, lúc Lâm Tín cười y ngờ ngợ thấy được bóng dáng của mình ngày sau.

“Đáng tiếc, chẳng những không được thừa hưởng cặp mắt hoa đào của người nhà họ Lâm mà ngược lại nhìn còn y như mắt sói.”

Lâm Tín bắt chước giọng điệu của gia chủ Lâm gia, nửa thật nửa giả cảm khái một câu, cắn đứt ngón tay lấy máu vẽ nhanh một lá bùa ở mặt sau tấm gương.

Khi vẽ xong nét cuối cùng gương đồng đột nhiên lóe sáng, một lát sau dương kính liền biến thành âm kính. Dương kính – là gương bình thường hay sử dụng, có thể nhìn thấy chữ trong gương nhưng trái phải đảo lộn, hiện tượng đó gọi là kính tượng (1). Âm kính – được coi như một pháp khí, mặt kính có thể in được kí tự mà không làm ngược chiều, tựa như đem cả không gian hiện tại đưa vào trong gương, thông qua đó có thể nhìn xuyên thấu tất cả.

Lúc này trong gương đồng viền gỗ hiện lên rõ ràng chữ ‘Tế’ ở giữa linh đường.

Tiện tay lấy ít hoa quả cúng tế gặm ăn, Lâm Tín cầm gương đi xung quanh linh đường một vòng. Âm kính không thể chiếu ra người sống nhưng lại có thể in được hồn phách, tìm không bao lâu thì nhìn thấy một tiểu cô nương mi thanh mục tú, hình như là a hoàn Đông Mai của Đại thiếu gia.

Sau khi người chết, nếu không có phương pháp đặc thù lưu giữ thì hồn phách chỉ có thể ở nhân gian thêm bảy ngày. Nói cách khác, Đông Mai mới chết chưa được bảy ngày, đoán chừng là do Đại thiếu gia chết bất đắc kì tử nên cô bé kia bị phu nhân giận chó đánh mèo. Con người mang mệnh ti tiện, nói giết liền giết.

Lâm Tín thở dài, hai ba miếng gặm xong trái cây trên tay, cầm lấy một ít tiền giấy đốt cho Đông Mai.

Đi tiếp về phía trước lại nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Tạ Thiên Hà đang trôi nổi. Chép miệng một cái, Lâm Tín cũng cảm thấy có phần đáng tiếc. Tư chất Tạ Thiên Hà rất tốt chẳng qua hiện tại đã không còn chút giá trị nào nữa.

Vòng quanh linh đường hết một vòng, thấy được mấy người quen biết nhưng hoàn toàn không tìm được Đại thiếu gia.

“Chẳng nhẽ thực sự đã bị hồn phi phách tán?”

Vất gương đi, Lâm Tín lần nữa bò lên trên quan tài dán lại bùa vàng cho Triệu Đại thiếu gia. Tình trạng này giống y xì với tình huống năm đó y hủy hồn phá phách của hắn, phương pháp y tự nghiệm ra vào năm mười bảy tuổi sao lúc này lại xuất hiện?

Chẳng lẽ do yêu ma thời thượng cổ chuyên đi thôn phệ hồn phách con người?

Giơ tay vò vò đầu, lúc này mới nhớ tới tay mình từng chạm vào mặt Đại thiếu gia nên liền buông tay, cúi đầu lục lọi trong quan tài một lượt, từ bên hông xác chết kéo một khối ngọc bội ra.

Đây là đồ mà lúc y vừa mới tới Triệu gia bị cướp mất. Ngọc bội màu vàng trơn nhẵn lành lạnh, bên trên khắc hình một con nai đang quay đầu, đó là thứ lúc lâm trung cha đưa cho y, là niệm tưởng duy nhất y còn giữ lại.

Tháo sợi tơ đẹp đẽ trên miếng ngọc xuống, lấy một chậu nước trong rửa sạch sau đó lại lấy một sợi dây thừng nhỏ lồng vào miếng ngọc đeo lên cổ mình. Sau khi cha chết y còn không thể tận hiếu với người, dây thừng thắt lại thay lời muốn nói.

“Tín nhi, con đi cùng Triệu Kiên trước, cha mấy hôm nữa sẽ đi tìm con.”

Gương mặt nam nhân kiên nghị, đem ngọc bội nhét vào trong tay con nhỏ, cặp mắt vốn đa tình lúc này đong đầy bi thương.

“Cha, con không đi, oa oa oa…..”

“Thiếu gia, chúng ta đi đến Vị Thủy Triệu gia trước, đó là nơi ở của huynh trưởng thuộc hạ, chúng ta nghỉ ngơi ở đấy một lúc rồi lại đi.”

“Triệu thúc thúc, thúc mở mắt ra đi, hu hu hu….”

Cũng không biết có phải do thân thể hay không, những kí ức mơ hồ ngày bé đột nhiên hiện lên rõ ràng khiến Lâm Tín giật mình tỉnh dậy, thậm chí y có phần mông lung phân không rõ bản thân hiện tại bao nhiêu tuổi.

“Đừng ngủ, mau mau quỳ xuống, người Thẩm gia sắp đến rồi.”

Trời vừa tờ mờ sáng, quản gia đã mang theo một đám hạ nhân mặc đồ tang đi vào đem từ đường quét tước bố trí lại một lần.

“Không phải hôm qua đã dọn dẹp rồi sao?” Lâm Tín xoa xoa con mắt, lầm bầm lầu bầu đứng lên.

“Ngày hôm qua đâu biết được Thế tử muốn đích thân tới chứ!” Trên mặt quản gia lộ ra vẻ vừa hưng phấn vừa sầu khổ, biểu cảm quá mức phức tạp khiến mặt hắn nhăn thành một cục.

“Thế tử?” Xưng hô này tựa như một tia sét giáng thẳng xuống đầu Lâm Tín: “Thế tử của Hoán Tinh Hải sao?”

“Còn có Thế tử nào khác nữa!” Quản gia đỡ thắt lưng, phảng phất như một khắc sau khi được Thế tử nhìn trúng sẽ có thể lập tức đổi đời, hắn thuộc nằm lòng địa vị của vị Thế tử gia này: “Trưởng tử của Huyền quốc công, từ khi sinh ra đã là thiên tài, có điều ngay từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh….”

Yếu ớt lắm bệnh? Nghe thấy những từ mà không thể dùng để hình dung Thẩm Lâu khiến Lâm Tín có chút không thể xác định, y hiểu rất rõ thân thể người kia tốt đến mức nào, có người nói hắn từ nhỏ đã khỏe mạnh như nghé, nâng được cả lư đỉnh. Chẳng lẽ Thế tử kia không phải Thẩm Lâu, vậy Thẩm Lâu đang ở đâu?

Xe ngựa của Thẩm Lâu phi như bay trên đường.

Gia thần (2) Đông Thiệp Xuyên cưỡi ngựa đi phía trước, vẻ mặt đau khổ đón gió nuốt tuyết:

“Thế tử gia, Triệu gia nói sẽ lùi lại ngày an táng, chúng ta không cần phải đi thâu đêm như vậy.”

Bên trong xe ngựa được khảm mười sáu khối lộc ly khiến xe lướt đi như trên đất bằng, bên trong truyền ra âm thanh trầm ổn không cho người khác cự tuyệt của thiếu niên: “Tiếp tục, nhanh lên.”

Muốn lấy lòng người ta nhưng người ta lại không muốn, Đông Thiệp Xuyên ngượng ngùng kẹp chặt bụng ngựa nhỏ giọng hỏi tên thị vệ thiếp thân diện vô biểu tình của Thế tử:

“Hoàng huynh đệ, ngươi có biết Thế tử gấp gáp như vậy để làm gì không? Đại thiếu gia Triệu gia cũng đâu thể chạy được nữa chứ!”

Tuy rằng cùng là người tu tiên nhưng hắn ở Hoán Tinh Hải là văn thần, đã rất lâu rồi chưa phải lao lực bôn ba như vậy. Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện đơn giản nhưng lại không lường trước được việc Thế tử gia bỗng nhiên chen vào, thực sự là khổ sai mà.

Thị vệ một thân bó trong vải đen cũng chính là cái người ngày ấy bưng thuốc đi vào, Hoàng Các nghe vậy không quay đầu nói:

“Tiên sinh có điều không biết, Thế tử vẫn luôn bảo ta chú ý đến chuyện của những người bị hồn phi phách tán, tìm kiếm lâu nay cuối cùng cũng thu được tin tức làm sao lại không vội cho được?”

Cho dù Đông tiên sinh kiến thức rộng rãi cũng không thể hiểu Thế tử điều tra chuyện người bị hồn phi phách tán làm gì nhưng dù hiểu hay không thì hắn vẫn phải nhận mệnh kéo mặt nạ bảo vệ mặt xuống, ra roi thúc ngựa, đến nhanh một khắc thì sẽ bớt đông lạnh một khắc.

Thẩm Lâu ngồi trong xe ngựa ấm áp, trong tay cầm một cái lò sưởi khắc hoa màu bạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con nai được khảm trên nắp lò. Vốn tưởng rằng tất cả đã bắt đầu từ sớm nhưng không ngờ được sau hai năm hắn sống lại, ác quả của hồn phi phách tán đã gieo đến hôm nay bắt đầu hiện ra rõ ràng. Lâm Tín khi còn nhỏ ở Vị Thủy sao? Chỉ mong khi đến Triệu gia bản thân sẽ không thấy thất vọng.

Triệu Vạn hộ mang thê tử sắc mặt bệnh tật tự mình ra cửa nghênh tiếp, từ xa xa nhìn thấy một chiếc xe viền bạc liền cúi người thi lễ: “Chúc thần Triệu Định, cung nghênh Thế tử điện hạ!”

Một khắc trước còn ở tít xa xa trong chớp mắt đã đến ngay trước mắt.

Đợi xe ngựa dừng hẳn thị vệ mới vén rèm cửa lên, thiếu niên một thân huyền y lỗng lẫy bước ra ngoài ngay lập tức có thị nữ tiến lên phủ thêm áo khoác cho hắn. Thiếu niên cực kì tuấn tú, mảnh khảnh thâm trầm, cao cao tại thượng như ngôi sao trên chín tầng trời; tài hoa như rồng dung mạo như phượng, cả người tựa như cây tùng dưới gió. Gặp một lần liền không thể quên, nhìn kĩ tâm sẽ sinh lòng kính phục.

Năm kia lúc tuế cống, Triệu Vạn hộ đã có dịp gặp mặt Thế tử, Thẩm Lâu khi đó tuy cũng rất kiêu ngạo nhưng so với thiếu niên khiến người khác không dám nhìn thẳng lúc này thì kém xa. Chẳng biết Thế tử gia hai năm qua luyện được thứ thần công gì mà khí thế hiện tại so với cha hắn còn có phần lợi hại hơn.

Bước chân Thẩm Lâu liên tục, hơi nhấc tay ý bảo mọi người miễn lễ sau đó trực tiếp tiến vào linh đường.

Tôi tớ chưa kịp thu dọn lại toàn bộ nhanh chóng lui xuống, chỉ để lại hai tên tu tiên trong nhà cùng ‘hiếu tử’ Lâm Tín quỳ gối trên bồ đoàn. Thẩm Lâu vừa bước qua cửa, liếc mắt liền thấy được đứa trẻ một thân áo trắng đang quỳ giữa linh đường, đối diện với đôi con ngươi màu lam đậm không cho phép nhận lầm, tâm tình cả đường tròng trành trong nháy mắt trở lên lắng đọng lại.

“Thế tử, đây chính là trưởng tử số khổ của tôi, ngài phải làm chủ cho nhà chúng tôi mới được.”

Triệu phu nhân được nha hoàn đỡ vào, dùng khăn che miệng khóc nỉ non.

Ánh mắt vừa chạm lập tức rời đi, Lâm Tín thậm chí không nhận ra vị Thế tử gia này nhìn mình nhiều hơn một cái, y ngược lại không hề trốn tránh nhìn Thẩm Lâu từ trên xuống dưới mấy lượt, gần như là tham lam dùng ánh mắt miêu tả lại từng chi tiết của người ta một lần. Sau đó mới dám khẳng định người kia chính là Thẩm Thanh Khuyết vô cùng chân thực, thiếu niên mang tới cho người khác cảm nhận duy nhất là gầy, tựa như ngó sen non nớt tắm mình trong khe suối nước tươi đẹp, khiến người ta có ham muốn được cắn một miếng.

Thẩm Lâu thắp cho người chết một nén hương, với thân phận của hắn thì không cần quỳ lạy nhưng Lâm Tín làm hiếu tử hiền tôn thì lại phải hoàn lễ. Bé con nho nhỏ giơ cánh tay ngắn ngủn lên, nghiêm trang hành lễ rất đáng yêu.

Mặc dù là ác ma hung tàn nhưng khi còn nhỏ cũng chỉ giống như mèo con chó nhỏ, huống chi Lâm Tín bình thường đã rất đẹp…..

“Tê lô má ngọc (3), hạc cốt tùng tư (4), công tử có dung mạo phi phàm tương lai nhất định có thể làm lên nghiệp lớn.”

Đông Thiệp Xuyên vuốt vuốt chòm râu trên miệng, khen ngợi:

“Đây là nhị công tử của quý phủ sao?”

Lời vừa nói ra cả linh đường thoáng cái tĩnh lặng, sắc mặt Triệu phu nhân có chút khó coi, Triệu Vạn hộ mặt không đổi sắc nói:

“Khiến đại nhân chê cười, đây là con trai của đệ đệ.” Sau đó ngay cả tên của Lâm Tín cũng không nói liền mời các vị đại nhân đi qua kiểm tra thi thể.

“Thiệp Xuyên, ngươi đi xem đi.” Thẩm Thế tử ngày đêm ra roi thúc ngựa hôm nay lại không có chút hứng thú nào đối với con trai lớn của Triệu gia, ra hiệu cho Đông tiên sinh đi mở nắp quan tài.

“……” Đông Thiệp Xuyên trợn mắt há mồm mà nhìn Thế tử rảnh rỗi kêu đứa trẻ kia đến bên cạnh, một bộ tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới hắn, chợt có xúc động muốn ngâm một đoạn thơ.

Xuyên qua núi tuyết, nhảy qua sông băng, Thế tử gia ngày đêm lên đường rốt cuộc là vì cái gì?

Ngâm thơ cũng trốn không được việc khai quan, kể chuyện cũng không cứu được Đông Thiệp Xuyên! Đông tiên sinh nhận mệnh chỉ có thể kiên trì đi gặp mặt Đại thiếu gia nhà họ Triệu.

Lâm Tín vẫn luôn để ý từng hành động của Thẩm Lâu, thấy hắn ngoắc mình thì lập tức vui vẻ chạy tới, đem vị trí nhường cho mấy người mở quan tài.

“Ngươi tên là gì?” Thẩm Lâu cúi đầu nhìn y, bây giờ hắn cũng mới chỉ là một tiểu thiếu niên, so với Lâm Tín thì cao….. xấp xỉ.

“Tín, ta là A Tín.” Lâm Tín dường như có chút xấu hổ, cúi đầu xoắn ngón tay, thừa dịp Thẩm Lâu không để ý sờ soạng một chút mu bàn tay hắn.

Lời tác giả:

Thanh Khuyết là tên tự của công.

Tên Thẩm Lâu tự Thanh Khuyết.

Kịch nhỏ:

Tín Tín: Ta là Tín.

Lâu Lâu: Là Ly trong ‘Ly ca’ sao?

Tín Tín: Không phải, là A Tín.

Lâu Lâu: Vậy là ‘quật cường’ sao?

Tín Tín: QAQ

Lâu Lâu: Được rồi, không khóc không khóc, ta biết là bảo bối Tín Tín =3=

Chú thích:

(1) Kính tượng (Mirroring): Hiện tưởng phản chiếu của mặt kính.

(2) Gia thần: Thời xuân thu chức quan của những người làm y được gọi là Khanh đại phu, quản gia của Khanh đại phu gọi là Tể, các chức quan dưới Tể được gọi chung là Gia thần.

(3) Tê lô má ngọc: Xương thái dương nhô ra như tê giác, hai má trắng noãn như ngọc. Ý chỉ người còn ít tuổi nhưng dung mạo bất phàm.

(4) Hạc cốt tùng tư: Khí chất tinh thuần cường đại, dùng để chỉ diện mạo của những người tu đạo.

Bạn đang đọc Chước Lộc của Lục Dã Thiên Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shadiaoguniang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.