Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái bát mẻ thần thánh và màn hỏi xoáy đáp xoay của thiếu niên bá đạo

Phiên bản Dịch · 1211 chữ

Chu Thanh lúc này đang run cầm cập như cầy sấy, mặt đỏ như gấc chín, mồ hôi túa ra như tắm. Cái cổ thì nổi gân xanh lồm xồm trông như con giun đất tập thể hình. Tiếng sột soạt đuổi theo sau lưng càng lúc càng gần làm hắn rú lên một tiếng man rợ rồi bay người như siêu nhân ra khỏi cái khu vực trọng lực chó má kia.

"Bùm!" Chu Thanh đáp đất cái "rầm" nghe mà xót xa. Chưa kịp rên rỉ thì một đàn Du Hồn hùng hổ lao ra từ cái đường hầm như bầy ong vỡ tổ. Chu Thanh lồm cồm bò dậy, chạy như ma đuổi tới nấp sau cái cột trụ gần nhất, lòng thầm kêu gào: "Má ơi, suýt nữa thì thành đồ nhắm của lũ ma đói!"

Lát sau, khi đám Du Hồn tan biến hết, Chu Thanh mới dám thở phào nhẹ nhõm, mặt méo xệch cười khổ: "Tiềm năng con người đúng là vô hạn nha! Ta mà chạy nhanh như thế này thì Usain Bolt cũng phải gọi bằng cụ."

Đang tự sướng thì đùng một cái, một đàn Du Hồn đông gấp đôi đàn trước xông ra, mặt Chu Thanh tái mét như tàu lá chuối. "Chết cha! Đám lão yêu bà kia lại chơi khăm mình à? Hay là bả cử người tới cứu mình?"

Hắn lén la lén lút nhìn quanh, chờ hồi sức tí ti rồi mới mò mẫm tìm đường: "Ở đây nguy hiểm rình rập thế này thì xác định là ko thể ngồi chờ sung rụng. Phải tìm cái chìa khóa quái quỷ kia mới thoát được. Đám yêu bà kia nói chìa khoá nằm ở rìa khu trọng lực mà. Khéo chúng nó lại lừa mình như lừa con nít".

Chu Thanh cào đầu bức tóc như tổ quạ: "Chu Thanh ơi là Chu Thanh! Sao mày ngây thơ thế? Mấy bà già đó nói trọng lực an toàn mà suýt nữa thì mình toi đời. Chúng nó mà tin được thì heo biết bay". Mắt hắn láo liên nhìn về phía khu vực sâu hun hút hơn, miệng lẩm bẩm: "Thôi kệ, liều ăn nhiều. Chỗ cấm thì mình càng phải vào".

Thế là Chu Thanh lấy ra viên dạ minh châu từ túi trữ vật rồi lầm lũi đi vào. Vừa đi được vài bước, hắn bỗng đứng sững lại. Trên vách tường đá xuất hiện một cái lỗ thủng to đùng, gạch đá rơi vãi lung tung. "Cái quỷ gì thế này?", Chu Thanh há hốc mồm. Tường đá này làm bằng loại Hàn Ngọc siêu cứng, dính chặt vào nhau bằng trận pháp thần bí, ngay cả đám yêu bà Thái Thượng Trưởng lão cũng không vào được, vậy mà giờ lại có lỗ. Điều đáng nói hơn, bên cạnh cái lỗ, còn có hai chữ được khắc một cách vô cùng "nghệ thuật" - "LIỀN NÀY?"

"Liền này?", Chu Thanh nghiến răng, tưởng tượng ra cái mặt vênh váo của kẻ đã khoét cái lỗ. Đường đường là thánh địa của Thái Thanh môn mà bị thằng oắt con nào đó tới đây "khắc họa". Đám lão yêu bà mà thấy cảnh này chắc tức ói máu.

Chu Thanh thò đầu vào lỗ, bên trong tối om như hũ nút. Hắn chẳng biết đường nào mà lần nên không dám chui ra, sợ lạc đường giữa chốn thâm sơn cùng cốc này. Lầm lũi mò mẫm hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thấy cái cối xay khổng lồ. "A ha, tìm thấy rồi".

Mừng như bắt được vàng, hắn nhào tới xem xét, thấy trên mặt đất có những vết xước sâu hoắm: "Xem ra là bị ai đó lôi đến đây rồi!". Chu Thanh lườm cái lỗ khoét trên vách: "Chắc là cái thằng ranh con "LIỀN NÀY?".

"Mà thôi, tìm được rồi thì phải báo cáo đám lão yêu bà ngay, kẻo ở đây thêm chút nữa thì chắc mình thăng luôn quá", Chu Thanh nhảy lên cái cối xay, vận hết linh lực định quay ngược chiều kim đồng hồ. Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh từ sâu trong hành lang thổi ra làm hắn rùng mình.

Ngay sau đó, cả người hắn bị một lực hút vô hình kéo tuột vào trong. Cảnh vật xung quanh xoay mòng mòng. "Úi giời ơi là giời!", Chu Thanh hét lên.

Bất ngờ, lực hút biến mất, Chu Thanh rơi bịch xuống đất. "Ọe...ọe...", hắn nôn thốc nôn tháo.

Chờ cho dễ chịu hơn chút, Chu Thanh ngẩng mặt lên quan sát. Xung quanh hắn là một dòng sông đỏ ngầu kì quái, trên mặt sông nổi lềnh bềnh vô số con quạ đen. Mùi tanh tưởi, hôi thối xộc vào mũi làm Chu Thanh buồn nôn.

Bên kia sông, một cây đại thụ khô héo, cành lá xơ xác, trông như bộ xương khổng lồ. Trên ngọn cây, một quả tim đen sì bị trói chặt bởi hàng chục sợi xích sắt to như cột nhà. Mỗi lần quả tim đập, một âm thanh kì dị, nghẹt thở lại vang lên.

Dưới gốc cây, sáu chiếc quan tài nằm im lìm, tỏa ra uy áp khủng bố. "Cái quái gì thế này?" Chu Thanh lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu. Hồng hà, quạ đen, cây khô, tim đen, quan tài - Tất cả tạo nên một khung cảnh rùng rợn, âm u.

Uy áp kinh khủng đè nén khiến Chu Thanh thở không nổi, gần như ngất xỉu. Nơi quái quỷ này là đâu? Trong động thiên của Thái Thanh môn sao lại có thứ ghê rợn thế này? Có khi nào đây chính là lý do mấy bà già đó cấm mình vào đây không? Hay mấy bà già đó đột phá công pháp để vào đây chôm cái gì? Nhưng mình thì sao lại lạc vào được chứ?

Chu Thanh đang hoang mang thì một giọng nói vang lên trong đầu: "Thiếu niên cốt cách kinh kỳ ơi, cơ duyên đến rồi! Ngươi mà vượt qua được thử thách thì cái bát thần thánh này sẽ thuộc về ngươi!"

Một cái bát mẻ te tua bay lơ lửng từ trên cây xuống. Chu Thanh lùi lại, mặt ngơ ngác: "Bát thần thánh? Cái bát nát như tương thế này mà là thần thánh á?"

Giọng nói vang lên: "Thử thách rất đơn giản, kiểu hai chọn một ấy mà. Đoán đúng thì bát là của ngươi, còn được ra khỏi đây. Sai thì khi thủy triều lên, ngươi sẽ tan xác nát thịt đấy".

Chu Thanh le lưỡi: "Thử thách cái gì mà bất ngờ dữ vậy trời? Bát mẻ nát thế này thì...". Giọng nói ngắt lời:"Nói rồi là dễ lắm, chỉ cần chọn 1 trong 2 thôi mà. Bắt đầu nhé". Từng dòng chữ hiện lên trên không trung: [Nếu ngươi khổ luyện trăm năm để trả thù, giờ giết sạch cả nhà kẻ thù. Đột nhiên, ngươi phát hiện còn một đứa bé sống sót, ngươi sẽ làm thế nào?].

Chu Thanh trố mắt nhìn dòng chữ. Đúng là bài toán hai chọn một thật.

"Ngươi chọn thế nào?", giọng nói bí ẩn thúc giục.

Bạn đang đọc Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ (Bản dịch nông dân mắt toét) của Tam Hành Đích Thư Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.