Cái Hũ Thần Bí và Cái Xương Rồng Vọp Bẻ, Nhị Đại Gia Tự Vả Vô Hình!
"Ê ông chủ, cái cục gạch...à nhầm cái hũ thần thánh này, bán nhiêu?" Chu Thanh chỉ tay vào cái hũ phủ đầy thứ bột lấp la lấp lánh như cánh bướm nghiền nát, giọng điệu ngả ngớn hỏi ông chủ quầy hàng.
Tên bán hàng của Kim Lôi Tông vênh mặt, phịa ngay một câu chuyện liêu lêu: "Sư đệ nhãn lực cũng tốt phết! Cái này là bảo bối đào được từ cổ mộ ngàn năm, chứa đựng linh khí đất trời, nhưng ta căn cơ thấp kém, không khai mở được nó, đành bán cho người hữu duyên vậy. Mười tám cục linh thạch hạ phẩm, hốt liền!"
Chu Thanh cười khẩy trong lòng. Linh khí cái khỉ mốc gì, cái này rõ ràng là hũ đất sét rẻ tiền được rắc thêm bột phosphor lừa mấy đứa trẻ trâu! Coi ai chưa ra đường chắc!
Nghĩ vậy, hắn ngồi xổm xuống, nhặt một khúc xương mục nát gần đấy, cọ xát lên cái hũ một cách "tình cảm". Tên bán hàng mặt méo xệch như trái khổ qua, còn mấy tên hóng hớt thì bị Chu Thanh hùng hổ xua đi.
"Ông anh à, hàng thì ngon đấy, nhưng mà giá chát quá! Thế này, thêm cái xương, bớt xuống còn mười linh thạch, okela?" Chu Thanh cười nham nhỉ, tay vẫn mân mê khúc xương như báu vật.
Tên bán hàng Kim Lôi Tông xác định Chu Thanh đã lột trần màn kịch, nhưng hắn kìm chế không dám vạch mặt. Gã ta nghi ngờ, tên này khéo thích khúc xương mục kia thật, tính đem về đánh bóng làm gậy gãi lưng chăng? Khúc xương đó là hắn lụm dọc đường, chẳng có tí giá trị, cái hũ thì chỉ tốn chưa đến một linh thạch. Bán được mười cục, hời to!
"Rồi rồi, cậu thích thì tui chiều! Mười cục lấy đi, xem như lấy hên đầu năm!" Gã cắn răng nhả ra câu trả lời.
"Sao lại nỡ, cám ơn anh zai!" Chu Thanh ném ngay mười cục linh thạch, mặt vênh váo như vừa trúng số.
【Điểm Tâm Ma +3】
Âm thanh hệ thống vang lên ngay tớ. Ghi chú trên đầu Nhị Đại Gia từ "Tiểu Oa Nhi Ngây Thơ" chuyển thành "Đứa Trẻ Ngoan".
Chu Thanh hả hê trong bụng. Mua được cái hũ đểu lại còn được thưởng điểm, sướng tê tái! Hắn giả vờ tò mò, quay sang Nhị Đại Gia: "Tam sư huynh kiến thức uyên bác, chắc biết khúc xương nà có lai lịch bí ẩn gì chớ?"
Nhị Đại Gia cầm khúc xương, nhẹ nhàng bẻ làm đôi. "Đồ bỏ đi vứt, khúc nà được nè. Nếu ta đoán không lầm, đây là xương sườn của Xích Diễm Long Sư sắp độ kiếp phi thăng đấy! Ít nhất cũng phải Nguyên Anh Kỳ, trong người nó có tí huyết mạch rồng, đệ tu luyện Ngân Long Thủ phải không, ngâm nước xương này mà tập là tiến triển ầm ầm!"
Chu Thanh mắt sáng rực như sao. Thế còn dễ hơn cả luyện cheat! "Đúng rồi, sao đệ cứ cắm đầu tu luyện cái bài đó mãi, nghĩ rộng ra tí đê! Đường tắt thiếu gì!" Nhị Đại Gia làm vẻ cao thâm, giảng giải.
Chu Thanh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thầm nghĩ khéo lão ba này cũng luyện Ngân Long Thủ, lại còn max level rồi.
Đúng lúc này, Thạch Trăn xuất hiện với nụ cười tươi rói: "Chu sư đệ, đến sớm vậy sao?"
"Bái kiến Thạch sư tỷ!" Chu Thanh vội vàng chào hỏi. Điều làm hắn bất ngờ là, Nhị Đại Gia cũng cúi chào theo. Đúng là diễn sâu hết phần thiên hạ!
"Ta với Tam sư huynh tới sớm dạo chơi, sư tỷ kiếm được gì chưa?" Chu Thanh hỏi.
Thạch Trăn lắc đầu: "Đồ tốt phải cuối phiên mới ra, giờ toàn đồ lởm, chưa vội xuống tay".
Họ hàn huyên đôi ba câu rồi Thạch Trăn lại lượn đi chỗ khác. Lúc này, Nhị Đại Gia mới thò mặt ra, giọng điệu tò mò: "Kỳ ghê, lão tứ đệ suýt nhìn lén người ta tắm, mà sao nàng lại mời đệ ăn cơm ở Ngọc Thiện Đường được?"
Chu Thanh ra vẻ ấm ức: "Hôm đó ta bị một lão già râu ria xồm xoàm lừa đấy, ổng thù dai mà lại điêu toa. May mà Thạch Trăn sư tỷ sáng suốt, hiểu ta là người ngay thẳng, chắc chắn không làm mấy chuyện bỉ ổi đó. Chắc nàng muốn an ủi tâm hồn yếu đuối của đệ nên mời ăn cơm chứ sao".
Nhị Đại Gia: "..."
"Nói đến ông già đó là ta tức á! Ổng vô sỉ quá thể đáng! Tam sư huynh thấy có đúng hông?" Chu Thanh trừng mắt nhìn Nhị Đại Gia.
Nhị Đại Gia ho sặc sụa, lúng úng: "Ta là Diêm Tiểu Hổ ghét nhất loại người này, nhưng lỡ đâu ông ta là muốn giúp đệ mà làm sai cách thì sao?"
Chu Thanh giọng điệu thành khẩn: "Ta thề, ta chưa bao giờ rình mò xem phụ nữ tắm rửa! Huống hồ, ổng muốn báo đáp thì còn khối cách khác, sao lại phải bôi nhọ danh dự của cô nương nhà người ta? Ví dụ, cho ta cục tiền hoặc bí kíp võ công cũng được mà!"
"Thôi đừng nhắc tới ổng nữa, ta điên tiết lên rồi nè. Huynh là Tam sư huynh của ta phải không?"
Nhị Đại Gia vỗ ngực bình bịch: "Chắc chắn rồi!"
"Vậy là huynh thương ta chứ giỉ? Hiện tại ta đang rất bực, huynh mắng giúp ta lão già thối tha đó cho bõ tức coi!" Chu Thanh xúi giục.
Nhị Đại Gia mặt mày tái xám.
"Ở đây đông người quá, mắng chửi người khác là làm mất mặt Thái Thanh Môn ta chứ. Hay mình ra chỗ vìa kia mắng cho thoải mái?" Chu Thanh chỉ cái hẻm nhỏ gần đó.
【Điểm Tâm Ma +5】
Nhìn Nhị Đại Gia đang lưỡng lự, cùng ghi chú "Tiểu Nhân Hèn Hạ" trên đầu, Chu Thanh cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ thông suốt đến vậy.
"Đi thôi, đi thôi! Ta tin chắc Tam sư huynh có cả kho tàng chửi tục, ta khoái nghe lắm!" Hắn kéo tay Nhị Đại Gia hùng hổ bước vào hẻm, nhưng đúng lúc này, Nhị Đại Gia giật nẩy mình như vừa nhớ ra điều gì quan trọng.
"A, lão tứ, ta đột nhiên có việc gấp phải đi ngay. Đệ cứ dạo chơi, lát về ta hùa theo đệ mắng ổng xả láng!" Nói đoạn, hắn lẩn vào đám đông mất hút.
Chu Thanh vẫn đứng đó, khuôn mặt tức giận dần dần biến thành nụ cười khoái trá. "SẢNG!!!"
...
Thái Thanh Môn, Thần Nhạc Phong.
Lý Đạo Huyền và Hà Hàn đang ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
"Mấy đứa kia, có thấy Lộc sư tỷ đâu không?" Lý Đạo Huyền gọi to năm tên tạp dịch đang quét dọn gần đấy.
Cả bọn hớt hải chạy đến, cúi đầu chào: "Bái kiến nhị vị sư huynh! Mới nãy thấy Lộc sư tỷ ra sảnh ngoài tiếp khách, giờ thì không biết còn đó không ạ."
Nghe vậy, hai người liền vội vả chạy tới sảnh tiếp khách.
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |