Tỉnh Dậy Lần Nữa
Khi mở mắt ra lần nữa
Không biết ta đã trôi nổi bao lâu trên thế gian này?
Cảm giác như bị hút vào đâu đó, ta đột nhiên mở mắt.
"-Vậy nên con có hiểu không? Vào ngày gia chủ giá đáo, con phải làm những gì?"
Ù ù ù-
Tai ta ù đi.
Thêm vào đó là tiếng ve kêu.
Giống như hàng chục con ong đang vo ve xung quanh.
"Phải bình tĩnh, và lại càng phải bình tĩnh. Hãy nhớ rõ thân phận của mình. Khi gia chủ hỏi, phải trả lời đầy đủ lễ nghi, nhưng trong lòng phải luôn biết thân biết phận, tự biết cúi đầu. Sau đó, không được phép ra khỏi Bạch Sắc Điện, nơi ở của con-"
Tuy nhiên, nhờ cố gắng lấy lại ý thức, ta bắt đầu phân biệt được âm thanh xung quanh.
Thế giới mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, lấy lại màu sắc vốn có.
Một người phụ nữ có ánh mắt hung ác đang nhìn về phía ta (có vẻ như ta đã nhập vào cơ thể này).
Tay bà ta cầm một chiếc roi dính máu.
Hả?
Máu?
Có vẻ như ta đang bị phạt... nhưng một người đã làm sai chuyện gì đến mức bị đánh đến chảy máu roi thế này?
Vì không lường trước được tình huống này, ta bất giác bật cười.
Trái với lo ngại về khả năng thất bại, Nguyên Thần Chuyển Luân Kiếp dường như đã thành công tốt đẹp.
Nhưng có vẻ như cuộc đời mới này cũng gập ghềnh không kém gì kiếp trước.
Nguyên Thần Chuyển Luân Kiếp vốn dĩ chỉ có thể thi triển lên cơ thể vừa mới chết, hoặc cận kề cái chết.
Bởi vì nó thay thế vị trí mà linh hồn ban đầu đã chiếm giữ, vậy nên điều đó có nghĩa là chủ nhân ban đầu của cơ thể mà linh hồn ta đang trú ngụ cũng đã chết.
Dù có ghét bỏ cơ thể này đến đâu, nhưng đánh người ta đến mức gần chết thế này.
Dù là nô bộc cũng không bị đối xử như vậy.
…Hay là, không lẽ đây là tội phạm đã gây ra tội ác tày trời?
Nếu có nhiều thù hận thì sẽ phiền phức lắm…
Ta nhanh chóng lục lại những ký ức còn sót lại trong cơ thể, đề phòng trường hợp xấu nhất.
Nhưng kết quả hoàn toàn khác với những gì ta nghĩ.
Năm nay đứa trẻ này mới mười bảy tuổi. Vẫn còn là một đứa trẻ.
Người phụ nữ trước mặt là mẹ kế của đứa trẻ này.
Nhìn xuống cánh tay, ta thấy đầy vết máu đỏ và vết bầm tím trên làn da trắng.
Trang phục cũng không biết đã giặt từ bao giờ, khác hẳn với người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bằng gấm vóc, quần áo của đứa trẻ này đầy vết bẩn và có mùi hôi thối.
Ta có thể hiểu được đứa trẻ này đã bị đối xử như thế nào.
Thật khốn nạn.
Ta cũng đã từng sống trong ma đạo, nơi đầy rẫy những kẻ không ra gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy loại người này, ta đều tự nhiên cảm thấy ghê tởm.
"Dì."
"…Gì?"
Giọng nói đang lải nhải một mình đột nhiên im bặt.
Giống như một con búp bê bị hỏng.
Trong con ngươi cứng đờ của bà ta phản chiếu hình ảnh một đứa trẻ lạ mặt (ta thấy hài lòng vì nó rất đẹp trai, không hề thua kém ta kiếp trước) đang cười lạnh lùng.
"Miệng dì hôi quá. Có thể tránh cái mặt ra một chút không?"
"!!"
Trong phút chốc, mặt người phụ nữ đỏ bừng lên.
Rất đáng xem.
"Trước khi con nhận ra lỗi lầm của mình, tuyệt đối không được ra khỏi đó!"
Choang!
Ta đã bị giam cầm trong một điện các vô danh.
"Các ngươi cũng tuyệt đối không được đưa nước hay thức ăn cho đứa trẻ đó! Nếu như lần trước, lén lút đưa đồ vì thấy đáng thương, ta sẽ trói vào vại rồi ném xuống giếng, nhớ kỹ!"
Dì à, dì ăn phải thuốc nổ à. Giọng vang quá đấy.
Khác với ta đang cười khúc khích, các thị nữ run rẩy trả lời một cách yếu ớt.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
"Thiếu gia, rốt cuộc ngài nghĩ gì mà lại nói những lời như vậy? Người biết rõ tính cách của phu nhân hơn ai hết mà! Vì thiếu gia mà bọn ta cũng sẽ phải chịu khổ lây!"
Quản gia, người bị lôi vào điện các cùng ta, thở dài thườn thượt.
Đồng thời còn ném cho ta ánh mắt trách móc khinh miệt… Hừ!
Ta bật cười. Thật nực cười.
Nhắc mới nhớ, trước khi đến đây, tên này đã nghe theo mệnh lệnh của bà ta một cách trắng trợn?
"Ngươi nhìn gì vậy?"
"Sao? Chỉ nhìn cũng không được sao?"
Ta vẫn chưa đọc hết toàn bộ tàn hồn còn sót lại trong cơ thể.
Nhưng hiểu rõ tình hình hiện tại của ta không có gì khó khăn.
Bởi vì nơi này là nơi mà ta, tiểu chủ nhân của Thiên Ma Thần Giáo, cũng đã từng nghe qua.
Đường Môn Cửu Long Phân Đà
Nơi đây, còn được gọi là 'Cửu Long Phân Gia', là phân gia do Đường Gia Tứ Xuyên, nổi tiếng về độc dược và ám khí, điều hành.
Cửu Long Huyền, phía tây giáp với Thư Tràng của Bố Đạt Lạp Cung, Thanh Hải nơi có phái Côn Luân, phía nam là nơi có dòng chảy nối liền với các địa điểm giao thông chính như Vân Nam, nơi có Thiên Long Tự, phái Điểm Thương, Ngũ Độc Môn.
Trong bạch thư do Thần Giáo lập ra để chuẩn bị cho cuộc đụng độ với Trung Nguyên Võ Lâm, nơi đây cũng được chọn là yếu tố quan trọng nhất định phải chiếm giữ nếu chiến tranh nổ ra, nên ta vẫn còn nhớ.
Đương nhiên Đường Gia Tứ Xuyên cũng không thể không chú ý để duy trì quyền lực.
Vì vậy, Đường Môn Hách, Ám Tôn đương thời, đã giao phó việc bảo vệ Cửu Long Huyền cho Đường Hổ Sơn, cánh tay phải đã từng tung hoành khắp Tứ Xuyên Võ Lâm cùng mình khi còn là tiểu gia chủ, hiệu là Cuồng Phong Loạn Hiệp.
Đường Hổ Sơn đã lập ra phân gia cùng với một số thành viên của Cuồng Phong Đội mà mình dẫn dắt.
Đó chính là khởi đầu của Cửu Long Phân Gia này.
Đường Hổ Sơn là một danh sĩ nổi tiếng trên giang hồ.
Thực tế, ông ta là anh hùng đã lập công lớn trong việc Đường Gia Tứ Xuyên đánh bại Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái của Cửu Phái, trở thành thế lực thống trị Tứ Xuyên Võ Lâm.
Số lượng giáo đồ mất mạng vì ám khí của ông ta cũng không ít, ta đã nhận được báo cáo rằng nhất định phải tiêu diệt hắn… vậy mà ta lại nhập vào con trai của người như vậy?
'Đường Vân Huy' mà ta chiếm giữ là con của Đường Hổ Sơn với một thị nữ sau một lần say rượu.
Tức là con ngoài giá thú.
Đường Hổ Sơn đã thu nhận Đường Vân Huy, người chỉ là kết quả của sai lầm một đêm, nhưng không bao giờ coi hắn là con ruột.
Vì vậy, võ công được truyền lại cũng chỉ là Đường Môn Đế Khí Công mà gia đinh bên ngoài luyện tập.
Trong tình cảnh này, các gia đinh khác cũng không thể không đối xử tệ bạc với Đường Vân Huy, đặc biệt là Đại phu nhân Nam Cung Sơn Nhu (bà dì lúc nãy), bà ta luôn tìm cớ gây sự, thậm chí còn đánh đập hắn.
"……."
Dù ta đã chọn ngẫu nhiên đối tượng để nhập vào, nhưng không ngờ nơi ta đáp xuống lại trong tình trạng này, thật cạn lời.
Từ nhỏ ta đã ghét cờ bạc, nhất là mấy trò như xóc đĩa hay bầu cua… Haizzz!
Cha mẹ, hoàn cảnh gia đình, tất cả đều như vậy, ta có thể cá cược xem ai bất hạnh hơn giữa ta và kiếp trước của mình.
May mắn thay, có vẻ như còn một người chị khác cha thỉnh thoảng chăm sóc cho Đường Vân Huy, nhưng hiện tại cô ta không có ở phân gia nên ta tạm bỏ qua.
"Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem bây giờ phải làm thế nào đây! Rốt cuộc ngươi định chịu trách nhiệm chuyện này như thế nào!"
Thêm vào đó, tên quản gia thân cận này không những không thương xót cho đứa trẻ đáng thương, mà còn trách móc sao lại dám chống đối.
Nhớ lại đám nhóc trong làng hay gây sự với ta hồi nhỏ.
Sau này khi trở thành đệ tử của sư phụ, ta đã làm gì nhỉ?
Từng bước, từng bước-
"?"
Khi ta tiến lại gần mà không nói gì, quản gia ngơ ngác nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.
Ánh mắt nhìn ta vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt.
Bốp!
Ta tát thẳng vào mặt hắn không thương tiếc.
"Thiếu, thiếu gia?"
Quản gia ôm lấy má đỏ bừng, nhìn ta với vẻ mặt khó tin.
"Nghiến chặt răng vào."
"Cái gì-"
"Ta đã bảo nghiến chặt răng vào rồi."
Bốp!
Đầu hắn quay sang hướng ngược lại.
"Nếu ngài làm như vậy, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn-"
Bốp!
"Nếu phu nhân mà biết-"
Bốp!
"Dừng, dừng lại!"
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Ta tát liên tục vào má quản gia không ngừng nghỉ.
Khi hắn ngẩng đầu lên, ta tát vào bên má còn lại, khi hắn cúi đầu, ta túm lấy gáy hắn rồi tát tiếp.
Tay ta cũng đau như sắp rụng ra… nhưng, ta cũng đâu phải là kẻ ngốc để bị bắt nạt mãi ở khu ổ chuột?
Ăn một đấm, ta sẽ dùng đá nện vào sau gáy, đó mới là 'Yeon Woon Hwi' chân chính.
Sau khi trở thành đệ tử đáng tự hào của Thần Kiếm Thiên Ma, ta đã tìm đến những kẻ bắt nạt mình, tống hết vào tù, sau khi trở thành Tiểu Giáo Chủ, ta đã đẩy chúng vào hầm mỏ làm nô dịch.
Sư phụ đã hỏi ta có nhất thiết phải làm đến mức đó không, rằng ta là người sẽ trở thành giáo chủ tương lai, nên hãy bao dung cho những lỗi lầm trong quá khứ của các tín đồ.
Không biết nữa?
Dù là trước đây hay bây giờ, suy nghĩ của con vẫn vậy thưa sư phụ. Con tin tưởng tất cả những lời người nói, nhưng riêng điều này con không thể nhượng bộ.
Ăn miếng trả miếng. Nếu không trả lại gấp mười lần, người chịu thiệt luôn là ta.
Bốp!
"Cứu, cứu, cứu, cứu mạng, thiếu, thiếu, thiếu gia…!"
Cuối cùng quản gia với khuôn mặt sưng húp như bánh bao, bám lấy chân ta.
Răng cũng rụng lả tả, trông thật ngu ngốc.
"Tại sao ta phải cứu ngươi?"
"Ta đã sai! Ta đã không biết thân biết phận. Vậy nên xin ngài-"
"Vậy nên, tại sao ta phải cứu một kẻ không biết thân biết phận, dám ăn nói hỗn xược?"
"Chuyện, chuyện đó!"
Khi đe dọa, phải làm cho đến nơi đến chốn. Đến mức người ta phải nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết thật.
Chỉ khi dồn người ta vào đường cùng, kích thích nỗi sợ hãi, thì giọng nói của ta mới có thể chạm đến vực thẳm.
Xì xì xì-
Trong phút chốc, những tia sáng màu tím bùng lên như ngọn lửa xung quanh mắt ta.
Tử Sắc Yêu Nhãn .
Thuật số làm rung chuyển tâm linh đối phương, khiến chúng khắc sâu sự tồn tại của ta.
Đây cũng là phương pháp ta hay dùng khi còn là Tiểu Thiên Ma để thu phục các tín đồ dưới trướng.
Có lẽ lúc này, trong mắt tên quản gia, ta đang mang hình dạng của một con quỷ đội lốt người.
Run rẩy…….
Không ngoài dự đoán. Quản gia run rẩy như cầy sấy với khuôn mặt trắng bệch.
Hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
"Hyung Sam, ngươi là người được mẹ ta chọn làm quản gia riêng cho ta chỉ vì là bạn đồng hương. Ta đã kéo ngươi lên từ cuộc đời có thể kết thúc như một tên đầy tớ, vậy mà thay vì cảm ơn, ngươi lại dám thể hiện thái độ này?"
"Ta, ta sẽ không bao giờ thất kính nữa! Xin hãy rủ lòng thương!"
Dù Cửu Long Phân Gia chỉ là một phân gia tách ra từ tông gia, nhưng vẫn là nơi mang họ Đường.
Đường Gia Tứ Xuyên nổi tiếng là nơi có kỷ luật nghiêm ngặt nhất trong tất cả các thế gia trên giang hồ. Cửu Long Phân Gia cũng không ngoại lệ.
Hạ khắc thượng đương nhiên sẽ bị tử hình. Chỉ riêng tội khi quân phạm thượng cũng đủ để bị đánh cho tàn phế rồi đuổi đi.
Sau khi bị đuổi đi, vấn đề còn lớn hơn. Ai dám thuê một kẻ dám chống đối Đường Gia?
Vị thế của Đường Gia trên đất Tứ Xuyên là to lớn như vậy.
Nhìn thấy hắn run rẩy cầu xin trong sợ hãi, ta cảm thấy hắn đã chịu nghe lời rồi.
"Vậy từ giờ ngươi có thể làm theo tất cả những gì ta sai bảo?"
Hyung Sam điên cuồng gật đầu.
'Nhị công tử! Nhị công tử đã thay đổi rồi!'
Hyung Sam vừa ra khỏi Bạch Sắc Điện đã chạy như bay. Giống như có ai đó đang đuổi theo sau lưng.
'Từ bây giờ ta cho ngươi đúng một canh giờ (2 tiếng). Trong thời gian đó, hãy tìm tất cả những thứ ta đã yêu cầu. Nếu không… thì, tự ngươi hiểu rồi đấy.'
Ánh mắt bập bùng như quỷ hỏa.
Giọng nói lạnh lẽo như Bắc Hải.
Hình ảnh mới của Woon Hwi in đậm trong đầu hắn hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối trước đây.
Không biết là hắn đã che giấu bộ dạng đó bấy lâu nay, hay là do bị Đại phu nhân đánh đập quá nhiều nên những uất ức dồn nén bùng nổ.
Nhưng vấn đề là bây giờ cơn giận đó có thể nhắm vào hắn.
Vì vậy, Hyung Sam đã quên mất lời dặn dò kỹ lưỡng của Nam Cung Sơn Nhu 'nếu Nhị công tử có bất kỳ hành động đáng ngờ nào, phải báo cáo ngay lập tức'.
'Ta không muốn chết! Ta không muốn chết…! Nếu không làm tốt việc ngài ấy giao, ta sẽ bị ăn thịt mất, ư ư ư!'
Hyung Sam đã nhìn thấy rõ ràng. Khuôn mặt của con ác quỷ to lớn ở phía sau Woon Hwi.
Con ác quỷ với hàm răng sắc nhọn chi chít đó trông như sắp ăn thịt hắn bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, có lẽ đó chỉ là ảo ảnh. Nhưng nỗi sợ hãi đã in sâu một lần thì rất khó để rũ bỏ.
Thời gian chỉ có một canh giờ.
Để hoàn thành tất cả trong thời gian đó, phải khẩn trương hết sức.
"Ư ư. Không có thuật lực mà dùng tà thuật đúng là đau đầu."
Sau khi đuổi Hyung Sam đi. Ta ngồi khoanh chân trên giường, dùng ngón trỏ ấn vào thái dương.
Tất cả thuật số ta học được đều dựa trên não môn, thượng đan điền.
Nhưng cơ thể này còn chưa luyện võ công cho tử tế, lại dùng những thượng cấp thuật số như Tử Sắc Yêu Nhãn, nên di chứng khá lớn.
Tuy nhiên, để có chỗ đứng vững chắc ở nơi không có ai đáng tin cậy này, ta cần phải có một tay sai có thể sai bảo.
Có lẽ Hyung Sam sẽ không bao giờ dám chống lại ta nữa.
Vì ta đã khắc sâu nỗi sợ hãi đối với mình vào tiềm thức hắn bằng ảo giác.
"Được rồi, bây giờ hãy xem xét một chút."
Khi cơn đau đầu đã dịu đi, ta ngồi thẳng lưng khoanh chân.
Bây giờ là lúc kiểm tra cơ thể này.
Nếu ta đoán đúng, cơ thể này có một ưu điểm hơn hẳn cơ thể khuyết tật của ta.
Nơi ta quan sát
Phía dưới bên phải rốn.
Có đan điền.
Truyện Chuyển Thế Ma Thần Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | TEENTEAM |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |