Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách thú vương.

Tiểu thuyết gốc · 1879 chữ

Chương 106: Bách thú vương.

Bên sườn núi khấp khủy, vang lên từng trận tiếng bước chân của đàn sói, đây là dấu hiệu cảnh báo lang triều sắp đến.

Trong nguyên tác, sự kiện này tương đối nổi bật, không chỉ là sự tranh đấu giữa người và sói, mà còn là sự trận quyết chiến giữa người và người.

Nổi bật nhất, Phương Nguyên truy sát Bạch Ngưng Băng, Cổ Nguyệt Thanh Thư tử chiến Bạch Ngưng Băng, Phương Nguyên luyện Táng Nhân Sinh Thú cổ.

Để chuẩn bị cho ngày này, Thiên Ca đã nghiên cứu rất nhiều cổ phương để ứng đối linh hoạt.

Cảnh giới lưu phái được chia thành phổ thông, chuẩn đại sư, đại sư, chuẩn tông sư, tông sư, chuẩn đại tông sư, đại tông sư, chuẩn vô thượng đại tông sư, vô thượng đại tông sư.

Riêng cảnh giới đại sư, cổ sư đã có thể sử dụng cổ trùng ở mức nghệ thuật, thoát khỏi sự tầm thường, sinh ra trực giác với lưu phái đó.

Tông sư, cổ sư đã có thể dùng lưu phái để mô phỏng ra uy năng của lưu phái khác. Đại tông sư, mượn nhờ đạo ngân ngoài tự nhiên, tùy ý tháo rời đạo ngân, tái tạo sát chiêu. Chuẩn vô thượng đại tông sư, gần như chạm đến hiểu biết của thiên địa về lưu phái đó, chỉ còn thiếu một góc rất nhỏ, nhưng lại vô tận rộng lớn. Vô thượng đại tông sư, cảnh giới gần như nắm được hầu hết các bí mật của lưu phái.

Ngoài ra còn có đạo chủ, cảnh giới chỉ dành riêng cho Tôn giả, thế gian có duy nhất một đạo chi chủ, người này có thể tùy ý sử dụng tiên nguyêm để luyện hoá đạo ngân ngoài tự nhiên, cho bản thân sử dụng.

Diễn Mộng cổ đem lại cổ trùng cùng cổ phương chỉ là phụ, cái chân chính đáng giá vẫn là khoảng thời gian gần như vô tận kia.

Phương Chính nhanh chóng nắm bắt tình hình, hắn quay đầu lại nói với hai người bên cạnh.

"Ngươi có nghe thấy tiếng sói tru quanh đây không?"

Phương Nguyên cùng Thiên Ca chỉ khẽ gật đầu, giây sau cả ba liền quay người bỏ chạy.

Lang triều sắp đến, cả ba không chạy, chẳng lẽ muốn làm mồi cho sói? Phương Nguyên biết trước quỹ tích tương lai thì không nói làm gì, nhưng Phương Chính cùng Thiên Ca dễ dàng quay người bỏ đi như vậy, chắc chắn là một điều rất kỳ lạ.

Thật may cho hai người bọn họ, Phương Nguyên đang cảm thấy kỳ lạ, vì sao lang triều lại đến nhanh như vậy. Nên không rảnh quan tâm sắc mặt cùng hành động của hai người bên cạnh.

Trong quá trình chạy ngược lại, bọn họ gặp không ít tiểu tổ đang chạy về gần đây.

Tất cả đều không nói gì, chỉ trầm mặt chạy, họ tiếp tục chạy, mãi cho đến khi không còn nghe tiếng sói nữa.

"Ta nghe nói thương đội sẽ đến trong ba ngày tới."

Thiên Ca mở lời, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Phương Nguyên giật mình kinh hãi, bởi vì thương đội đến sớm hơn những gì hắn đã trải qua.

Thật vậy, Bạch Điềm Điềm cùng Hùng Hắc Bạch cũng thoáng ngạc nhiên, theo nguyên tác, thương đội sẽ đến trong tháng tư.

Thương đội là nguồn cung vật tư chất lượng nhất của bọn họ lúc này.

Nếu như theo dự đoán, thời gian lang triều sẽ xuất hiện so với nguyên tác không sai biệt lắm. Nhưng quy mô có thể nói là vô cùng lớn, có lẽ là thú triều lớn nhất ba sơn trại phải đối mặt.

Biến số ảnh hưởng không chỉ là Phương Nguyên sống lại, mà còn có ba người Thiên Ngoại Chi Ma.

Thời gian lang triều xuất hiện sẽ tuỳ thuộc vào thực lực của Phương Nguyên mà ngắn hay dài, Thiên Ca ảnh hưởng thời gian, khiến dấu hiệu đến sớm hơn dự kiến.

Nhưng Thiên Ý vốn không ưa gì Thiên Ngoại Chi Ma, rất có thể quy mô lang triều lớn hơn nguyên tác, mục đích đơn giản là đè bẹp ba người.

Thời gian tu hành gấp rút, nhưng tư chất lại là điểm dừng chân của bọn họ. Thiên Ca có bậc Giáp, nhưng hắn không dùng thời gian để tu luyện. Bạch Điềm Điềm chỉ có bậc Ất, tu mãi vẫn không kịp thời gian để tấn thăng nhị chuyển trung giai. Hùng Hắc Bạch có Thập Tuyệt Thể, nhưng không thể tùy tiện đột phá, nếu không muốn chết.

Lang triều này xem ra là mồ chôn của Thiên Ngoại Chi Ma rồi.

Phương Chính xoa cằm, đưa ra nhận định về kế hoạch lần này: "Gia tộc xem ra đã đoán được quy mô lang triều có thể lớn, vì vậy muốn tranh thủ thời gian để thương đội đến sớm, muốn mượn cơ hội lần này nâng cao nội tình, hòng chống lại lang triều."

Phương Chính vừa hay phá giải một mối lo của Phương Nguyên, hắn giải thích thương đội vì sao đến sớm, vì sao lại chạy khi nghe tiếng sói tru.

"Cái gọi là điều tra, chẳng qua là mượn danh nghĩa để hộ tống đội buông đến nơi an toàn mà thôi."

Đi được một đoạn khá xa, một đàn sói bất ngờ nhào ra, đi đầu là một con bách thú vương, theo sau là bầy sói hơn trăm con.

"Bách thú vương!!"

Sắc mặt cả ba khẽ lộ vẻ hoảng sợ, không nói gì, Phương Chính đã kéo tay hai chạy về sơn trại, dưới chân phát ra tia điện màu xanh, tốc độ thoáng chốc bộc phát một cách mạnh mẽ, đất đai văng lên tung toé.

Bầy sói dễ gì bỏ qua con mồi, bọn chúng phóng mình chạy theo. Người chỉ có hai chân, thân sinh ra không thể chạy nhanh hơn động vật bốn chân.

"Chết tiệt! Tại sao ngàn thú vương lại xuất hiện lúc này!!!"

Phương Nguyên cắn rắn, trong ánh mắt không giấu khỏi sự hoang mang. Thiên Ca cũng không khác nhiều, hắn phần nào cũng đoán ra được nguyên nhân.

Bọn họ đang ở sườn núi, nếu muốn chạy về sơn trại bắt buộc phải băng qua một khu rừng, đây cũng là điều bọn họ lo lắng, ai biết trong nơi âm u như vậy sẽ xuất hiện thêm cái gì đâu.

Bầy sói đuổi theo rả rít, tiếng gió gào lên thổi bay những chiếc lá.

Đàn sói biết ý đồ của ba người, bọn chúng nhanh chóng bao vây lấy đoạn đường trở về sơn trại, tất cả dần bị dồn bào vách núi.

"Lần này xem ra không thể thoát được rồi."

"Chết tiệt!"

Phương Nguyên thầm nghiến răng trong lòng, bàn tay vô thức xiết chặt thành quyền.

Ngàn thú vương tru lên âm thanh đáng sợ, không khí xung quanh nhất thời bị chấn động.

Lúc này chỗ đứng của bọn họ xuất hiện vết nứt, Thiên Ca là người đứng gần vết nứt nhất. Hắn nhất thời mất bình tĩnh, nhanh chóng buông tay Phương Chính ra, sắc mặt hoảng sợ.

"Phương Chính....!"

"Cứu ta...!!

Khối đá hoàn toàn tách khỏi vách núi, Thiên Ca cứ vậy mà bị rơi xuống núi, âm thanh thốt ra không giấu khỏi sợ hãi trước mắt.

Phương Nguyên bị một tràng này làm hoảng sợ: "Đối phương vì cái gì mà xui xẻo như vậy. Đi vào rừng thôi cũng gặp lợn rừng vương, đi điều tra một chút thôi cũng gặp bách thú vương, đã vậy còn bị rơi xuống nữa nữa."

Tâm thần Phương Chính chấn kinh, hắn thật sự hoảng sợ rồi. Dù bản thân hắn có muốn cứu Thiên Ca, nhưng hắn có thể làm được gì?

Bây giờ thoát thân khỏi bách thú vương còn khó, chứ đừng nói đến cứu người.

"Ngươi đừng chết!"

Phương Chính hét lớn, mong đối phương sắp đáp đất có thể nghe thấy. Từ đằng xa hắn nhỉn thấy cánh tay bất lực đưa ra cầu cứu, trong lòng dần sinh ra một cảm giác bất lực mãnh liệt.

"Ta thật sự quá yếu rồi sao?"

"Ta thật sự không thể bảo vệ người khác sao?"

Rất nhanh Phương Chính đã lấy lại tâm tình, hắn quay sang nhìn Phương Nguyên: "Ngươi dù sao cũng từng là ca ca của ta, lần này ta cứu ngươi!"

Nói rồi, hắn lấy Linh Minh Kiếm, một đạo lôi điện bao vây lấy thanh kiếm, hắn mạnh mẽ sử dụng cổ Điện Tốc xông mình ra khỏi khốn cảnh.

Ngàn thú vương thật sự là đồ để trưng sao? Nó tung mình lên không trung, phóng ra từng quả cầu lôi điện, Phương Chính vì kéo theo một người, tốc độ bản thân không thể bì lại tốc độ điện cầu bắn tới.

Rất nhanh hắn đã bị thương, nhưng trong con ngươi lại ẩn giấu một tia điên cuồng.

"Lần này ta cứu ngươi không phải vì tình thân gì cả, ta muốn sử dụng Tứ Vị Tửu Trùng cho tới khi đạt nhị chuyển cao giai!"

"Được, ta đồng ý."

Phương Nguyên cắn răng đồng ý, hắn không còn cách nào khác, ai biểu Phương Chính là ngươi có khả năng thoát nạn nhất.

Từng bước chân Phương Chính chạm đến, ước chừng sẽ có vài con bị điện quang xé rách da thịt, bộ lông cháy xén.

Một mình đối bính với hơn trăm con sói, lại phải kéo theo Phương Nguyên, tránh né ngàn thú vương tấn công thật sự đã quá sức với hắn rồi.

Phương Nguyên không rảnh gì, hắn điên cuồng bắn phá nguyệt nhận, tấn công đàn sói, lượng chân nguyên hắn hao hụt không kém gì Phương Chính.

Máu tươi bắn ra tung toé, quần áo bị bầy sói cắn nát, vải xanh vươn ra đầy đất.

Ngàn thú vương là tồn tại sánh ngang tam chuyển, trên thân chứa không ít cổ trùng hoang dã ký sinh, chiến lực hiện tại của Phương Chính có thể chạy thoát đã là không tồi rồi.

Bách thú vương đuổi theo liên tục, Phương Chính cùng Phương Nguyên hai người chật vật mãi mới có thể trở về sơn trại.

Đến gần phạm vi của sơn trại, bách thú vương như bị lực lượng thần bí chi phối, nó vội vàng điều động cấp dưới rút lui, trong ánh mắt như chứa một tia thẫn thờ.

Nó từ từ đưa bầy đàn của mình đến vách núi, tru lên một tiếng dài. Dưới vách núi, Thiên Ca không biết liệu còn sống nữa không, thân thể của hắn đã hoá thành thịt vụn chưa.

Tất cả đều không rõ, Thiên Ngoại Chi Ma mệnh định sẵn là những đoá hoa trong trời đất này, sở hữu Thiên Ngoại đạo ngân, vượt qua một nửa sự trói buộc của số mệnh, sở hữu tiềm lực vô hạn, chỉ tiếc là yểu mệnh, thiên đố anh tài.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.