Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ tài Ma Cốt

Tiểu thuyết gốc · 1836 chữ

Chương 27: Cổ tài Ma Cốt

Cổ giới tồn tại một Thiên Địa Bí Cảnh mang tên Quang Âm Trường Hà, nó là trụ cột vững chắc giữ cân bằng của cả thế giới. Bên trong dòng sông tồn tại vô số dòng thời gian khác nhau, có người đã chết, có người vẫn còn sống, có người trùng sinh. Tất cả những biến số này đều do một tay thân phận Thiên Ngoại Chi Ma can thiệp vào số mệnh của cổ giới.

Đây là câu chuyện kể về một người tồn tại ở mọi dòng thời gian, tìm lấy ánh sáng của đời mình. Hắn có thể đã chết, nhưng ý chí vẫn còn mãi. Chúng ta, những kẻ theo dõi một đoạn ý chí này, thưởng thức tư vị từng bước đi lên của hắn.

Thiên Ca là một kẻ điên.

Điên, kẻ nào trên đời cũng đều là kẻ điên. Không riêng gì hắn, tất cả chỉ vì con đường của bản thân.

Tại một căn nhà nhỏ đơn sơ, một thiếu nữ khẽ nhíu mày lại, bởi vì nàng đang ngồi xếp bằng tu luyện. Nàng là Vương gia muội tử, người có một giấc mơ, bản thân từng cùng gia đình đều chết. Nàng chỉ đơn giản là một cổ tài của Thiên Ca đã hao tâm tổn sức để bồi dưỡng, từ việc giúp nàng khai khiếu, liên tục đưa đến một đống tài nguyên.

Luyện cổ Tiên Cốt cùng Ma Cốt rất khó khăn, Ma Cốt không ngừng hấp thu chân nguyên, pha trộn một chút oán niệm. Vì thế lượng chân nguyên khi chứa mỗi con cổ này sẽ bị hao đi một thành, tức tư chất sẽ bị giảm tạm thời. Thiên Ca không phải là người nuôi, cho nên hắn không bị giảm tư chất.

Vương gia muội tử đang cố gắng nhanh chóng luyện ra con cổ này. Trong lòng cũng thầm tính toán Thiên Ca: "Một năm sau, người là kẻ địch với hắn sẽ tới Cổ Nguyệt sơn trại. Nhưng trước đó hắn đã phái ngươi tới giám sát Thiên Ca, vậy nên ta có thể nhanh chóng điều tra được thân phận của bọn hắn, tạo mối liên hệ với Thanh Phong."

"Việc đầu nhập vào Thanh gia chỉ có lợi không có hại. Hắn cũng là người có tham vọng giống Thiên Ca, vậy nên ta không thể để lộ ra Ma Cốt."

"Nghe nói người của hắn đã nghiên cứu ra một cổ phương, gọi là Dục Hoả Trùng Sinh. Một cổ tài rất quan trọng trong trong cổ phương sẽ được bán ở lần thương đội sắp tới. Vĩnh Hoả Cửu Châu, tổng là chín viên châu, mỗi viên đều chứa sức sống mãnh liệt, nhưng nó lại được ẩn giấu bằng một lớp bụi mỏng cứng như đá. Nếu tiếp xúc với nhiệt độ cao, viên châu này sẽ phát ra màu đỏ chói mắt. Một viên trong chín viên sẽ được bán vào thời gian sắp tới."

"Nếu tranh thủ được cơ hội lẻn vào một trong ba sơn trại, tìm kiếm cổ tài để đổi lấy đại lượng tài nguyên từ Thanh gia, không phải không thể. Nhưng lẻn vào ba sơn trại này đã khó khăn rồi, nói gì đến chuyện tìm kiếm cổ tài quý hiếm như vậy."

"Nếu như ta có được U Minh Diện Linh thì tốt rồi!"

Vương muội muội thở dài, nàng thật sự không thể suy nghĩ nhiều thêm được nữa.

Một năm trước, chính là cơn bão của nàng đã bị ẩn sâu màn mây trắng xoá, mà không nghi ngờ gì hết.

"Lúc đó ta hận không thể cho mình một cái tát vì quá ngây thơ."

Những gì nàng đã trải qua đã tô đậm bóng dáng những cổ trùng Thiên Ca từng sở hữu. Ký ức cũ dần khơi lại hận thù bên trong nàng.

Thời gian để Vương muội muội khai khiếu là trước Thiên Ca một năm.

Ngày hôm đó như bao ngày khai khiếu khác, các thiếu niên lần lượt được dẫn tới biển hoa Nguyệt Lan, nàng từng như bao người, ồ lên với vẻ đẹp của thứ này. Đến khi lớn lên, nàng mới hiểu ra rằng, thứ nàng thấy xinh đẹp lại là lòng người, nó giả dối nên mới cảm thấy xinh đẹp.

"Cô nhóc, này nhóc lạ quá!"

"Chắc nhóc là người hướng nội đúng không."

Dáng người của nàng có chút hiểu lầm, cộng với dung mạo xinh đẹp không ít thiếu niên lại gần bắt chuyện.

Nghe thấy thanh âm này, thiếu nữ hoảng sợ, nhưng vì có cổ trùng tam chuyển, U Minh Diện Linh, mọi khí tức cùng sự khác thường của nàng liền bị che giấu. Ngay cả khi nàng len lén thở phào nhẹ nhõm, các gia lão nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ nó là tâm tình của một thiếu nữ mới lớn mà thôi.

Che giấu biểu cảm, cảm xúc là dựng lên một lớp sương mù che đi sự khác thường trong biểu cảm. Không phải là đang cười, bỗng hoá biểu cảm thành buồn đâu.

Cả quá trình của nàng ta rất thuận lợi để khai khiếu, tư chất là bảy thành tám. Khi nàng cùng nhiều thiếu niên thiếu nữ khác rời đi, ra khỏi nơi khai khiếu. Trong giây phút nàng nghĩ mình an toàn rồi, bất chợt có một thiếu niên đẩy nhẹ, chiếc mặt nạt bị bung ra, dù U Minh Diện Linh không mang theo khí tức, nhưng chiếc mặt nạ bất thình lình lộ ra đều khiến mọi người sinh nghi.

"Ngươi, ngươi có vấn đề!" Một thiếu niên gần đó sững sờ chỉ tay, lắp bắp kêu lên. Sắc mặt của nàng bỗng đân trở nên lo lắng, thân thể như sắp ngục ngã đến nơi. Ngay khi bản thân đang rơi vào hố sâu của sự tội lỗi, một thanh âm vang lên từ xa, như ánh sáng cứu vớt nàng từ chỗ tuyệt vọng. Đôi mắt long lanh chưa bao giờ yêu thiếu niên nhiều như thế, hiện giờ chỉ là một cỗ căm hận.

"Tỷ tỷ, ngươi khai khiếu xong rồi hả? Nói cho ta biết ngươi có tư chất gì đi!"

Lúc này có một thiếu niên mang nụ cười niềm nở bước ra từ đám đông, chiếc mặt nạ trên tay hắn giống với cái mặt nạ nàng vừa rơi xuống.

"Ai, ai đã làm rơi chiếc mặt nạ ta tặng cho tỷ tỷ!" Giọng điệu của hắn đủ lớn để mọi người ở đây nghe thấy, tất cả suy nghĩ không tốt với nàng trước đây như bọt biển tan biển vào mây.

Các gia lão cũng hoàn toàn giải được nghi hoặc của chính mình, lòng cũng an tâm phần nào, vì không có chuyện tu hú chiếm tổ xảy ra.

Nhưng mấy ngày sau thông tin thiếu nữ chất bảy thành chín đã tử nạn trong rừng. Nhưng mọi thanh âm nhanh chóng được tém xuống.

"Thât sự không biết, Thiên Ca hắn ta không có tốt như vẻ bề ngoài. Hắn nói đã thương lượng với một thiếu nữ khác là sẽ để nàng thay thế nàng với ta. Kết quả khi lộ ra, lại là ngươi trói nàng ta lại, rồi ngươi lại giết nàng ta để tin đồn trông giống thật hơn. Một kẻ tàn nhẫn như ngươi sao có thể sống được đến bây giờ chứ?"

Ánh mắt nàng đã đỏ như máu, đây cũng là một phần dấu hiệu cho thấy Ma Cốt sắp hoàn thành đoạn một. Ma khí trào ra trong Ma Cốt như hai luồng khói màu đen và đỏ cuốn quanh nhau, màu sắc của Ma Cốt cốt dần chuyển thành màu đỏ đen được tám thành.

Một bên khác, Thiên Ca đang dần thưởng thức tư vị Ma Cốt dần hình thành, mặc dù khối xương trước tim của hắn chỉ mới đen đi một thành, nhưng hắn có thể thu hồi thành quả của nàng ta bất cứ lúc nào, kết quả có thể nói là đẳng cấp cổ trùng đã vượt xa nhất chuyển, linh cảm của hắn nói là Ma Cốt sắp đạt tới hai thành nhị chuyển. Hơn hết là Thiên Ca còn có một cái cổ tài còn dự phòng, hắn tin rằng Ma Cốt sẽ thành trong một năm tới.

Thiên Ca bước chân xuống giường, tim đập thình thịch, bởi vì Ma Cốt đã đạt tới tam chuyển, có dấu hiệu đột phá tứ chuyển.

"Bước đầu luyện thành Ma Cốt, cải tạo một khúc xương bình thường, khiến nó có thể chứa được Ma khí. Một lần ma khí đầy nó sẽ ngưng tụ thành một luồng khí đậm đặc hơn, cứ thế sẽ đột phá thêm một chuyển. Bước này có ảnh hưởng tới chất lượng cổ trùng giống Cốt Nhục Đoàn Viên."

"Bước hai, Ma khí tự sinh, không cần ngoại lực để tạo ra ma khí nữa, ở bước này có thể dùng Ma khí để cường hoá tốc độ, sức mạnh của bản thân. Nhưng sử dụng lâu dài có thể ảnh hưởng tới tâm chí, nên cần Tiên Cốt để kiềm hãm."

"Bước ba, Ma Uẩn tự luyện, đây là khái niệm không tồn tại ở thế giới này. Truyền thừa Đạo Thiên rất thần bí, nó giống như phương thức truyền đạt truyền thừa của một người mà không phải là hắn, trùng hợp thay những thứ này lại rất có lợi trên đường của ta."

Nói rồi Thiên Ca lấy ra từ không khiếu một con mắt bảy màu, đây là cổ Đại Đạo Nhãn, khi tiếp xúc với đạo ngân, đôi mắt có thể tự bảo vệ, tăng hiệu quả với cổ trùng liên quan đến tầm nhìn. Vì thế hắn có thể nhìn được cấu trúc đạo ngân, điều mà một cổ sư nhất chuyển khó lòng mà làm được. Sắc mặt của Thiên Ca bỗng trầm xuống: "Cổ trùng này, ta từng có ý định tạo ra. Nhưng vì lý do gì nó lại xuất hiện trong truyền thừa Đạo Thiên."

Còn cả thứ này nữa: "Ý Chí Bất Diệt!" Thiên Ca từ từ chạm vào trái tim của mình, sâu tận bên trong linh hồn phát ra một ánh sáng màu vàng, nó tồn tại ở dạng ý chí, hắn có thể cảm nhận được sự mơ hồ của bản thân ở mọi dòng thời gian. Chỉ đơn thuần là mơ hồ mà thôi.

Cổ trùng này xuất hiện khi hắn luyện cổ trong một cổ phương, cũng là lần thất bại duy nhất mà Thiên Ca không nhận lại tổn thương.

"Ta không biết bản thân đã chết như thế nào, nhưng chỉ cần hiện tại ta vẫn sống là được. Ý chí của ta sẽ bất diệt tại mọi dòng thời gian, bất luận ai cũng không thể giết chết ta!"

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.