Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuốc lú.

Tiểu thuyết gốc · 2465 chữ

Chương 32: Thuốc lú.

Tại một căn phòng rộng rãi, bên trong được trang trí bằng nhiều bức tranh thủy mặc, làn gió của ban đêm khẽ thoáng qua khe cửa sổ. Thiếu niên cắm mặt vào đống giấy từ trên bàn, trên trán khẽ hiện vết nhăn, tay không nhịn được đập lên bàn: "Đồ vật ta nhắm đến, ngươi cũng muốn tranh sao?"

Hắn đang muốn nhắm đến Vân Khê Phượng Tinh, cổ tài Vận đạo.

Bên trong là thông tin, Trần gia đã mua lấy một lô hàng trong bí mật. Cổ sư trinh sát thông báo cũng chắc chắn đó là Trần gia, trên ngực đối phương còn có ký hiệu gia tộc là một con sư tử.

Ký hiệu gia tộc, là đặc điểm để phân biệt các gia tộc đã được phân ra từ Thanh gia. Thanh Kiếm màu xanh là Kiếm gia. Chiếc lá là Thanh gia. Sợi chỉ màu đỏ là Hồng gia. Trần gia là chiếc đầu sư tử màu đen.

Thanh Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lại nói, hắn đã ngưng luyện ra một cổ trùng cực kỳ nghịch thiên từ đạo ngân Thiên đạo. Cổ trùng này có thể luyện bất cứ thứ gì, giới hạn là cao hơn bản thân nó một chuyển, đạo ngân cùng cổ tài được cung cấp đầy đủ.

Tên này đúng là may mắn, cổ trùng còn có thể dùng khi là phàm nhân, còn là cổ trùng Thiên đạo hoàn chỉnh, chẳng phải là loại dính tới vài tia như Thiên Huyễn Linh Đồng.

Tư chất vừa hay đạt tới chín thành tám, đạt chín thành chín có xác suất trở thành Thập Tuyệt Thể, mà Thập Tuyệt Thể tư chất vô song, nhưng lại yểu mệnh, nên nói tư chất này đúng là không tì vết. Tư vi đã là nhất chuyển đỉnh phong, chịu khó chi ra một ít tiền mua cổ trùng phù hợp, rồi luyện ra Thanh Đồng Xá Lợi cổ, không phải không thể.

Mà Thanh gia là gì? Một gia tộc thương gia có truyền thống lâu đời, mọi thứ tốt nhất tự nhiên sẽ vào tay người đứng đầu. Cho nên nói hắn được một thân tu vi như hiện nay đều là may mắn.

Cổ trùng cũng toàn thuộc hàng tinh phẩm, Thiên Nguyên Bảo Liên, Truy Tiên Vận, Luyện Thiên. Một cái bổ sung chân nguyên Bạch Ngân, tăng tốc độ tu hành. Một cái là cổ trùng giúp tìm kiếm cơ duyên. Cái còn lại càng muốn nghịch thiên.

So với Thiên Ca đang bày mưu tính kế đạt được Thanh Đồng Xá Lợi, thì hắn đúng là đã đứng trên đỉnh cao rồi. Không bao lâu nữa sẽ đạt được nhị chuyển, chiến lực bước tới một bước tăng vọt.

"Tên Trần Quyền này chắc chắn là có một bí mật khác. Thủ đoạn ta đã thấy rõ, nếu không mau diệt trừ kẻ này, mà đợi hắn trở thành cổ tiên, chính là một mối hoạ lớn."

"Chuyện hắn vô thanh vô tức mượn tay Thiên Ca diệt trừ Trần Triệt, chiêu này đúng là âm hiểm. Bản thân vẫn tay sạch, không nhiễm một chút bụi bẩn. Có thể hắn đã đoán ra được Thiên Ca có khả năng phát triển rất cao, nếu tương lai Thiên Ca còn sống, có thể sẽ đổ hết toàn bộ việc mình đã làm cho hắn. Sau đó chuyển sang làm người đi đầu trong chính đạo, với mục đích trừ ma vệ đạo. Nhưng Thiên Ca chết đi chẳng phải là tốt hơn sao, hắn rõ ràng rất nguy hiểm mà. Nếu đoạn được tiếm năng của hắn, vậy Trần Quyền sao có thể tin tưởng chính đạo có thể giết được Thiên Ca chứ. Vì lý do gì Trần Quyền lại không cùng ta giết hắn, mà hết lần này đến lần khác cản trở ta."

"Liệu Thiên Ca có đang nắm được thóp của hắn? Vậy lúc trước vẫn còn đánh giá thấp hắn rồi. Phương Nguyên còn có thể dùng lợi ích để đo lường, còn hắn cứ thấy cái gì ăn được thì ăn, căn bản không phân lợi, hại."

"Nam Cương không chỉ có một thế lực, mà còn có nhiều thế lực siêu cấp khác. Về mục tiêu lâu dài chính là thâu tóm toàn bộ Nam Cương, xây dựng thế lực cho riêng mình. Muốn làm được những việc này, đầu tiên cần hợp nhất bốn gia tộc trở thành một mình Thanh gia."

"Trần gia quá hỗn loạn rồi, Hồng gia thì không vang lên thanh chút âm nào. Vậy mục tiêu hiện giờ, chỉ có thể là Kiếm gia."

Trần gia vốn có xích mích với Kiếm gia, nhưng bên trong lại đã sớm nằm trong tay của Trần Quyền cả rồi. Hắn để con gái của mình trở lại Kiếm gia, mang họ của gia tộc này, mục đích là để nàng thâu tóm rồi trao lại tay bản thân.

Thanh Phong bắt đầu với Kiếm gia, là để cắt giảm đi thế lực cùng uy danh của Trần Quyền, nhằm nâng bản thân lên, sau này có thể mượn danh tiếng để đánh tới các thế lực tại Nam Cương. Chuyện hắn quật khởi, chắc chắn là việc sớm muộn.

"Tờ hôn thư này, ta chấp nhận."

Ánh mắt của thanh phong sáng lên, tinh mang bắn ra, trong đầu lập tức hiện lên vô số kế hoạch. Chỉ thấy tay hắn quẹt vài đường lên tờ giây, tiêu đề chỉ vỏn vẹn hai chữ "hôn thư".

"Ta tò mò là ngươi thích tiểu cô nương đó ở điểm nào vậy?"

Thiên Ca được sự trợ giúp của Trương Tam, nên hắn thường xuyên có cơ hội lui tới nhà Vương Lão Hán. Gia đình không chỉ có hai cha con đó, mà còn có hai người con trai nữa, Thiên Ca chỉ thoáng gặp qua hai người này mấy lần, phần lớn còn lại là kết giao với Vương gia muội tử. Vậy nên cảm tình với gia đình Vương gia đó càng càng lúc càng tăng vọt.

"Bị ngươi đoán được rồi sao? Tiếng sét ái tình."

Thiên Ca ngại ngùng gãi đầu, trên tay còn cầm lấy mấy gốc cây. Trương Tam cũng dần chú ý bàn tay hắn, lá cây có hình chóp với nhiều chẻ lá, đa số có từ năm đến mười một thùy.

"Ta tò mò ngươi lấy mấy gốc cây này từ nhà Vương Lão Hán để làm gì? Ta thấy nó đâu có đẹp đâu, nếu trồng tặng tiểu cô nương đó, thì ta khuyên ngươi một câu, vẫn không nên tặng thì tốt hơn."

"Bí mật...."

Trở về nhà của Trương Tam, Thiên Ca lấy ra những món đồ bản thân đã chuẩn bị từ trước, một tổ ong, một quả chanh to, những chiếc lá từ cây thần bí.

Hắn lấy dao cắt quả tranh thành những lát mỏng, đặt nó vào chiếc hũ đã chuẩn bị trước đó. Sau đó cho tổ ong vào bên trong, dùng đúa khoáy đều sáp ong, đến khi chúng hoà quyện vào nhau hắn mới thở dài.

"Nhóc con, ngươi đang làm gì vậy?"

Một bên, Trương Tam đang nhắm rượu, ánh mắt luôn quan sát đối phương có chút tò mò thứ hắn đang muốn làm.

"Có việc, ngươi không cần quan tâm đâu?"

Thấy những lát chanh còn quá ít, hắn chỉ trả lời qua loa, tiếp tục cắt thêm hai quả.

Bản thân chuyển sang giai đoạn tiếp theo, cho nước vào nồi, đun lá trà trên lửa nóng, bỏ những phiến lá màu xanh vào bên trong. Sau đó khoáy đều, những chiếc lá này hắn bắt gặp sau nhà Vương Lão Hán, nên nhổ đi vài cây.

Thấy từng động tác vừa rồi, Trương Tam không thể ngồi yên được nữa, giọng điệu lắp bắp khuyên ngăn đối phương.

"Ngươi đang làm cái gì vây!?"

Thiên Ca quay đầu lại khó hiểu, sau đó lại khoáy lá trà bên trong.

"Lá trà không phải rẻ, ngươi không thể làm chế biến tầm bậy như vậy được."

Hoá ra là chuyện này, lát nữa ngươi mà uống nước trà pha cần sa của ta, không nghiện mới là chuyện lạ. Thời đại này không biết đến cần sa cũng là chuyện bình thường, một chất gây nghiện, bị cấm sử dụng tại địa cầu. Ta thắc mắc một điều, thêm cần sa, rồi sử dụng Thiên Huyễn Linh Đồng, thứ thức uống này sẽ mê hoặc lòng người đến thế nào.

Ánh mắt tinh tế của Thiên Ca theo dõi sự lây động của từng phân tử nước, miệng bất giác nở nụ cười.

Ba ngày sau.

Hiện tại chỉ có Thiên Ca ở nhà, Trương Tam đã sớm ra ngoài đi săn cả rồi. Mấy bữa nay sống ở đây thoải mái rất nhiều, dù không có chăn mềm sang trọng, nhưng lại đủ sưởi ấm cái lạnh mỗi sáng.

Thiên Ca mở hũ mật ong bữa trước, hắn cho một ít vào ống trúc, đổ thêm mấy lít nước vào bên trong, quấy đều, cuối cùng là dùng đậy miếng trúc bằng một lớp đất sét ẩm ướt.

Tiếp tục như vậy, hắn đã làm xong hai mươi ống trúc. Công việc tiếp theo là đem ra ngoài buôn bán, Thiên Ca đương nhiên là có chiêu trò kinh doanh của riêng mình.

"Ai mua trà không? Mua trà không? Một ống là nửa khối nguyên thạch, ba ống là một khối nguyên thạch."

"Mua đi bà con cổ bác. Đại hạ giá, lần này không mua chính là hối tiếc cả đời, một lần mua vạn đời thăng hoa."

Nụ cười của hắn thoáng hiện ra, lộ ra hàm răng trắng tinh, người qua đường không khỏi ngoáy nhìn. Ngay khi hắn đang mải say xưa giao hàng, một tên thợ săn thân hình bợm chợm đã tiếp cận hắn từ khi nào.

"Ta muốn mua lấy ba ống trà, cậu có bán không?"

"Tất nhiên."

Thiên Ca niềm nở tiếp đón đối phương giữa đường. Người thợ săn đưa cho hắn một viên đá màu trắng to bằng quả trứng vịt.

"Nguyên, nguyên là nguyên thạch sao?"

Thiên Ca sau khi thấy nguyên thạch, giọng đầy rẫy sự run rẩy. Rất nhanh, hắn đã lấy lại bình tĩnh, đưa ba khối trúc cho đối phương.

Kỳ thực, tên thợ săn này đang thiếu tiền, chủ động tiếp cận hắn chỉ là tìm cớ ăn vạ mà thôi.

Ngay khi đối phương chuẩn bị gỡ đống bùn trên ống, Thiên treo lên môi một nụ cười bí ẩn, theo đó là thứ ánh sáng màu xanh phát ra từ mắt.

"Nước trà của ta ngon lắm đó."

Quần chúng qua lại, thầm nghĩ, tên nhóc sắp xong rồi, ai không biết tên thợ săn này thường giở mấy trò ăn vạ. Nên mỗi lần gặp hắn đều phải tránh xa.

Điều mà mọi người không đến là, ngay khi giọt nước đầu tiên chạm vào đầu lưỡi của hắn, một cỗ ngọt ngào như đang xoa bóp lấy chiếc lưỡi của mình, vị ngọt cứ thế tràn lan. Bên trong vị ngọt này đem theo một chút cảm giác khiến người ta thưởng thức muốn thứ thức uống này thêm.

Hai mắt sáng lên, trong vô thức đã thốt lên: "Ngon!"

"À không! Ý ta là tạm được thôi."

"Ta nghĩ chắc không ai sẽ mua trà của ngươi với giá một nguyên thạch đâu? Vậy nên ta sẽ rộng lượng chi ba khối nguyên thạch để mua hết!"

Như ý thức được điều mình vừa nói không đúng, gã sửa lại mình vừa nói ra. Dù vậy, âm thanh quả hắn thốt ra quá lớn, những người quanh đây đều đã nghe thấy. Trong lòng đem theo một chút tò mò với thứ thức uống khiến một tên cạn bã khen ngon và muốn mua thêm.

"Thật tham lam, ta nghe nói một khối có thể đổi được ba ống nước, vậy mà tên này lại muốn ba khối mua hết mười mấy ống."

"Nếu có nguyên thạch thì ta có thể đổi được rồi, chỉ tiếc đây là vốn sinh tồn cả tháng của gia đình ta."

"Bà hỏi nhóc đó có đổi vải lấy nước không? Ta thấy quần áo trên thân của nó có vẻ sắp rách đến nơi rồi. Mùa đông sắp tới, nó có thể sinh tồn trong thời tiết khắc nghiệt với bộ đồ đó không?"

"Ngươi nói đúng, dù gì nó cũng là một đứa trẻ, lợi ích nó cần chắc chắn là giới hạn chúng ta có thể chi trả?"

Bỗng chốc có nhiều người tụ tập lại xem kịch hay. Có một số người tiếc hùi hụi vì không được thử thức uống này.

"Cậu nhóc có bán không?"

Thiên Ca từ xa đã nghe thấy, mặc cho tên thợ đang thục giục, hắn nở ra nụ cười tiêu chuẩn của một phản diện. Sau đó hùng hổ tuyên bố trước mặt mọi người.

"Người nghèo khó chỉ có một khối nguyên thạch duy trì gia đình, người chẳng có tiền. Vậy mà ngươi lại có tiêu xài phung phí ba khối nguyên thạch như vậy."

"Mọi người nghe nói, thức uống của ta rất bình thường, ta gọi nó là trà tre mật ong, chỉ vì nó được đựng vào một ống tre. Thức uống này rất bình thường, mọi người không nên quan tâm đi giá cả, tất cả đều có thể dùng vật để đổi." Nói đến đây, Thiên Ca tiến thêm mấy bước, tay nắm thành quyền, vỗ mạnh vào ngực: "Người có nguyên thạch thì đổi bằng nguyên thạch, người có vật thì đổi vật. Ta không bắt buộc nhất định phải là nguyên thạch, vị này ỷ lại bản thân có tí nguyên thạch mà chi ti phung phí như vậy. Ta khuyến khích mọi người thực hiện giao dịch một cách lành mạnh."

Tên thợ săn nổi tiếng với danh tiếng không tốt, biểu hiện của hắn rất nhanh đã thu hút nhiều người tới, trong số đó có người tò mò với trà tre mật ong.

Tiếp đến là danh chính ngôn thuận đổ lỗi cho tên thợ săn, nguyên thạch là do hắn ép ta nhận, ta chỉ có ý định trao đổi đồ mà thôi. Hạ thấp sản phẩm, phần nào đó đã giảm bớt sự tò mò của mọi người với thức uống này. Nhưng lại thu hút thiện cảm với mọi người xung quanh, nháy mắt đã dựng lên hình ảnh là một người cao thượng.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.