Ám ảnh trong đêm
Chương 34: Ám ảnh trong đêm
Trong một khu rừng có một hàng trúc được dựng thành một cái mê cung quy mô nhỏ. Ẩn sau một khu rừng mê cung là một cái hang động nhỏ. Trước cửa hang có một chỏm đá nhọn ỏng lẻo, chỉ cần sơ sảy khi có thể bị nó rơi trúng đầu bất cứ lúc nào.
Kế bên cửa hang được trồng mấy mẩu hoa nhỏ có mùi hương nồng. Bên trong hàng xếp chồng những cái xác chết. Tất cả đều là thủ bút của hai chú cháu Trương Tam, Thiên Ca.
Trương Tam có cổ trùng Hoả đạo chuyên dùng để tiêu hủy thi thể, dọn xác chết. Nhưng Thiên Ca cứ một đòi hai phải phải giữ lại mấy cái xác này.
Hắn thở dài tiếp tục cắm trúc xuống, âm thanh rạp của cỏ dại phần nào giảm bớt căng thẳng.
Trương Tam cấm Thiên Ca đọc lấy nhân tổ cũng là có lý do, bên trong ẩn chứa truyền thừa Nhân đạo. Nhân đạo là một lưu phái hoàn toàn đặc mới, và cũng rất đặc biệt, nó có thể khắc lấy Thiên đạo lưu phái.
Sở dĩ hắn phải cấm Thiên Ca, sợ đối phương có cảm ngộ đến Nhân đạo, cải biến suy nghĩ sau khi đọc nhân tổ truyện, sẽ hoàn toàn từ bỏ con đường ma đạo bản thân đã định cho hắn.
Lòng người rất phiền phức.
Trương Tam hay Trần Hồng, trước từng nói muốn vì Kiếm gia, sau lại không chịu nổi nỗi nhớ mà quay trở lại. Sau đó lại đem lòng hận Trần gia thì cũng thôi đi, đã vậy còn muốn báo thù lấy Kiếm gia.
Bên trong truyền thừa Đạo Thiên, Trương Tam hắn nhận định đây là truyền thừa siêu việt so với phần còn lại, cảm ngộ về đời. Hắn thấu ra đạo lý nhân quả, nhận của người rồi sẽ phải trả người. Hắn nhận lấy truyền thừa Đạo Thiên, sau đó lại phải trả người vốn nên thuộc về. Thiên Ca nhận lấy truyền thừa lại phải kế thừa nhân quả của hắn.
Muốn đào tạo Thiên Ca thành một ma đầu, lòng đã nhận định chính mình có thể bị phản bội bất cứ lúc nào. Nhưng ngay khi bị phản bội, trong lòng vẫn có một chút không cam tâm, tự giễu về quyết định của bản thân. Đã nói hắn chỉ là công cụ, sau đó lại đặt tình cảm lên hàng đầu.
Để đi trên ma đạo, tại sao lại chiều lòng để hắn có tình cảm nam nữ? Là vì muốn để đối phương hận mình, từ đó bộc phát ma tính? Cách này không có hiệu quả, thậm chí còn bị hắn cắn trả nữa. Nên nói hắn mơ ước một gia đình.
Để cho hắn buôn bán, nhìn có vẻ tốt. Nhưng kỳ thực gã muốn để Thiên Ca bị xã hội chà đạp, từ đó suy nghĩ sẽ dẫn đến tiêu cực.
Trong thâm tâm, lão chỉ xem Thiên Ca là một đứa trẻ, chỉ vì thân thể này mới được năm tuổi. Một người có thể trông mặt mà bắt hình dong, dù cảm ngộ có sâu đến mức nào, thì lòng vẫn là một sự nông cạn. Một người nông cạn sẽ có sợ hãi, sẽ có lo lắng.
Sợ Thiên Ca đọc được nhân tổ truyện, khai ra cảm ngộ chính mình, lúc đó hắn không còn dễ bị kiểm soát được nữa. Sợ hắn lấy được truyền thừa sẽ lại tìm ra lý lẽ của mình, sẽ không đi theo ma đạo nữa. Sợ Thiên Ca không thành ma đạo, con đường phía trước sẽ dễ cho kẻ thù của chính mình. Vậy nên Trương Tam mới hành động cẩn thận, cổ Luyện Phàm chỉ là kế hoãn binh. Nhưng lại không sợ Thiên Ca có thể bị phát hiện, suy nghĩ vấn đề của hắn có phần vụng về.
Đúng là không phải chuyện của mình, thì mình không lo, cũng đừng nghĩ sẽ đặt tâm huyết vào trong.
Thiên Ca đôi khi cũng không thấu, nhưng trong lòng hắn luôn có một linh cảm giúp hắn phân biệt người này có ý đồ xấu không. Thiên Ca thấy Trương Tam không có hành động ảnh hưởng tới lợi ích, hắn cũng an tâm phần nào để tính toán.
Tại một mảnh vườn nhỏ, hai cô cậu nhóc đang dựa vào bức tường sau nhà, người nam lên tiếng trêu chọc: "Vương muội muội, ta gọi ngươi như vậy nha?"
"Muội muội cái đầu ngươi, ta rõ ràng là lớn hơn ngươi một tuổi."
"Thôi, gọi tỷ tỷ già lắm. Ta gọi ngươi là muội muội cho trẻ ra."
"Ý ngươi là nói ta già à."
"Chết tiệt, lỡ mồm."
"Đứng lại."
Thiên Ca vội vàng đứng lên rọt lẹ, nhưng lại bị cô nhóc nắm lại, lôi về sau đập đập vào lưng hắn.
"Cho ngươi nói lại là ai già?"
Giọng nói mang theo đầy vẻ tức giận, nhưng trên môi lên in hằng nụ cười.
Nhớ lại những cảnh tượng này, Vương gia muội tử càng lúc càng tập trung dùng đồ đối phương bố thí, mong một ngày có thể trả thù. Nàng mơ thấy hắn cùng Phương Nguyên tàn nhẫn sát hại gia đình mình.
"Tu vi nhất chuyển đỉnh phong vẫn chưa đủ, giá như ta có Tửu Trùng thì tốt biết mấy."
"Một người vẫn không thể là đối thủ của hắn...." Bỗng đôi mắt nàng sáng lên, như nhớ lại điều gì đó: "Kiếp trước, ta có nghe nói bên Hùng gia trại có một thiếu nữ vừa thức tỉnh Thập Tuyệt Thể. Nếu có thể lôi kéo nàng, không phải không thể giết được tên đó."
"Sao ta có thể quên được người ca ca tiện nghi của mình được. Huynh ấy chẳng phải là cổ sư nhị chuyển sao?"
Nàng nhảy cẩng lên vì đã có hướng giải quyết. Sau ngày nàng xem là mình đã tái sinh, nàng đã nhờ cha đưa bản đồ săn cất ở một chỗ bí mật.
"Con gái, con đi đâu vậy?"
"Con đi gặp đại ca một chút ạ."
Vương Lão Hán dựa vào cửa khẽ thở dài, chỉ có thể đưa ánh mắt đau sót lẳng lặng nhìn có bé dần rời xa. Không biết khi nào lão đã trở thành một người cô đơn trong chính ngôi nhà này.
"Tất cả đều là tại cổ sư! Ta hận các ngươi!"
Theo ký ức, nàng chạy trong đêm tới nơi ẩn nấu của Vương đại. Trước đây hắn từng có một người vợ, hắn rất yêu thương nàng ta. Nhưng cái gọi là cổ sư chẳng coi người thường ra gì, vì thế người vợ đã trở thành bước đệm trên con đường trở thành cổ sư của hắn, Ái Biệt Ly, chính là tên của nó.
Trên một cái cây có một nơi rỗng, đồng thời là chỗ ẩn nấu của hắn. Nghe thấy tiếng động, hắn giật mình quay đầu lại, trong lòng chìm trong sự hoảng loạn đã lâu chưa có, bị lộ rồi. Dưới ánh trăng mờ ảo, để lộ bàn tay đang hoá thành màu nâu đỏ, năm ngón tay trở nên dài ra. Vương Đại hung hăng đâm về phía sau.
"Ca!" Cơn gió vụt thẳng vào mặt nàng, mái tóc tung bay về phía sau, Vương muội muội sợ hãi lùi lại, nàng chưa bao giờ lại sợ cái chết đến như vậy. Nếu là Thiên Ca thì không vẫn đề, nhưng Vương Đại chính là ca ca của nàng mà. Ngay khi móng tay màu đỏ sắp chạm đến trán. Hắn như cảm thấy không đúng, vội vàng thu tay lại. Khoảng cách chỉ còn bài xăng ti mét, hai mi li mét, một mi li mét. Đến khi động tác dừng lại, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
"Muội đến đây có việc gì?"
"Ta muốn nhờ huynh giúp đỡ."
"Được, nếu ta có thể."
Tâm trạng của hắn vẫn là một vẻ chán nản như vậy, Vương muội muội kể lại toàn bộ những chuyện mình gặp phải. Sắc mặt của Vương Đại bỗng biến đổi rất đa dạng, nghi ngờ, tin tưởng, thầm chấp nhận.
"Ta biết tên nhóc đó chẳng có lòng tốt nào cả. Âm mưu đúng là rất sâu."
"Ta biết rồi, đáng lẽ ngay từ đầu nên nghe lời huynh." Vương muội muội hiện lên vẻ mặt ấm ức, đã mười năm rồi.
Ngay giây sau, đôi mắt tràn ngập mấy tia quyết tâm.
"Ta muốn huynh tìm lấy một người. Là cái tên có vết sẹo trên mặt, ta muốn hắn nôn ra toàn bộ tin tức hắn biết về Thiên Ca."
"Được, đột nhập vào Cổ Nguyệt sơn trại có phần phiền phức." Dù đồng ý, nhưng Vương Đại không khỏi cau mày lại.
"Mấy ngày này ta thường xuyên thấy hắn lui tới bên ngoài Cổ Nguyệt sơn trại. Đây chính là khoảng thời gian để huynh hành động."
Vương Đại nghe xong, đôi lông mày dần giãn ra, việc đột nhập vào Cổ Nguyệt tộc cũng chính là đang khiêu khích bọn họ. Nếu bị phát hiện, hắn không chỉ chắc chắn sẽ gặp rắc rối với tam trại, mà còn có thể thu hút nhiều ánh nhìn của cổ sư chính đạo, tới đây thảo phạt bản thân.
Nghiêm trọng hơn là có thể làm liên lụy đến gia đình của hắn.
Ánh trăng dần lên cao thoát khỏi màn mây, Phúc Quý chùm chăn kín mít, hắn triệt để sợ hãi rồi, mùi máu vẫn còn thoang thoảng trong mũi hắn. Hắn nhận ra người làm cùng hắn không phải bị đuổi đi, đó là bị giết. Chiếc chăn này chính là kỷ vật cuối cùng nàng để lại cho hắn, vào ban đêm hắn nhớ lại bóng dáng nàng ta. Phúc Quý dần hiểu nàng đã bị giết, còn bản thân hắn trong đêm nay vốn có ý định bỏ trốn, chờ đợi cơ hội trả thù. Nhưng chiếc chăn này chính là lời cảnh tỉnh của hắn, Thiên Ca sẽ diệt cỏ tận gốc.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |