Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt nước.

Tiểu thuyết gốc · 1982 chữ

Chương 58: Mặt nước.

Thiên Ca hiện tại vẫn đang ở trên học đường, Hùng Hắc Bạch vì là thiếu tộc trưởng tương lai nên được miễn lên trường, được tỷ tỷ bồi dưỡng.

Lại nói, hắn có một cái tỷ tỷ tên là Hùng Bạch Tâm, nàng giống với Mạc Nhan, rất yêu thương người đệ đệ của mình, chính vì thế nàng không ít lần bỏ ra số lượng lớn nguyên thạch mình tích góp được, để mua cổ trùng cổ tài cho hắn.

Trước khi xuyên không, tên này từng là fan của lão cổ hơn chục năm, trong đầu có vô số cổ phương tự suy tính, trong đó gồm các loại cổ trùng cấp thấp của Vạn Ngã.

Vạn Ngã là cổ trùng Nhân đạo được Phương Nguyên luyện chế, trước đó đây còn là một sát chiêu tiên đạo.

Tất cả đều xuất phát từ hai lưu phái Lực Nô, hắn nghĩ đủ mọi loại cách, thực hiện trăm phương nghìn kế để kết hợp hai lưu phái này lại.

Thành quả là sát chiêu Vạn Ngã, lấy tiên cổ Tịnh Hồn làm hạch tâm.

Khả năng là tạo ra phân thân có chiến lực vượt xa bản thể, đây là thủ đoạn đặc trưng của Phương Nguyên. Sau này luyện thành cổ Kiên Trì trên Sông Nghịch Lưu, tạo thành sát chiêu Vạn Ngã thức thứ hai, Nghịch Lưu Hộ Thân Ấn.

Hùng Hắc Bạch dựa trên thủ đoạn này mà suy tính đến cổ phương có số chuyển thấp hơn chính nó.

Thật mong chờ khuôn mặt của Thiên Ca khi chứng kiến được thủ đoạn này.

Thiên Ca cũng có đường riêng, hắn tự tin chính mình có năng lực để thực hiện. Hắn không đi theo nguyên tác, mà muốn hướng đến con đường độc tôn cổ giới, sức mạnh của một người trấn áp tất cả.

Dựa vào suy nghĩ này, hắn bắt đầu xây dựng nhiều thủ đoạn dựa trên Thiên Huyễn Linh Đồng, đầu tiên là dựa trên phương diện Luyện đạo, thứ hai là phát huy khả năng của năng lực Khống Hồn.

Thiên Ca từng có thí nghiệm muốn thực hiện, nhưng hắn lại rời đến Nhị chuyển rồi mới thực hiện, tiện luyện thành Thiên Huyễn Linh Đồng Nhị chuyển.

Đạt đến Nhị chuyển, hắn lại càng có một suy nghĩ ngông cuồng muốn thực hiện.

Giờ ra về đã điểm.

Thiên Ca như mọi hôm trở về nhà, nhưng đằng sau lại có một bóng người dõi theo.

"Ngươi nói ngươi có cách để ta vượt qua ca ca của ta, liệu có phải sự thật?"

Phương Chính chỉ là hỏi dò, hắn không chắc chắn kẻ đứng trước mặt mình chính là tên nói ra những lời thần bí hôm đó.

Phương Chính bỗng trở thành một con người nhạy cảm, giống một loài bò sát vừa mới lột xác.

"Lúc đó rồi ngươi sẽ biết."

Thiên Ca nói rồi, tiếp tục bước đi, hắn có không tò mò gì, vì hắn cũng biết Phương Chính đang dần dần trở thành một tên rất cảnh giác, cùng nhạy cảm.

Có một loại thuốc thay đổi một người như vậy, hắn có thể tạo ra một tổ chức sát thủ ưu tú cũng không có vấn đê gì.

Trước sau gì cả hai cũng trên một con thuyền, tiết lộ một chút tin tức, hắn còn lo một Phương Chính có thể lật trời được sao.

Phương Chính đôi phần sững sờ, nhưng lại tin mười phần đây chính là sự thật, hắn có thể vượt qua ca ca Phương Nguyên của mình.

Đứng trước mặt hồ, Thiên Ca lộ vẻ trầm ngâm.

"Ta rất lâu về trước cũng từng đứng trước mặt hồ, đôi mắt tĩnh lặng như nó vậy."

Thiên Ca thảy một viên đá xuống, mặt nước khẽ tạo vài gợn nước, một lúc gợn nước dừng lại.

"Dù bên ngoài tác động vào, ta vẫn không mảy may thay đổi, bất quá chỉ là gợn sóng của cuộc đời này mà thôi. Lòng ta tịnh, hết thảy đều rõ ràng."

Hắn lần nữa ném xuống hồ một viên đá, mặt nước khẽ lây động, tạo ra gơn sóng nhỏ, hắn như quay trở lại bảy năm trước.

Một cậu nhóc tám tuổi, cũng hướng cái nhìn trước mặt nước, chỉ khác là hắn đang nhìn sông, còn hiện tại là đang nhìn hồ.

"Tu luyện thật khó khăn."

Thiên Ca dựa vào gốc cây gần sông, đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào từng sự biến chuyển của mặt nước, lòng đầy suy tư.

Trương Tam lần lượt cấm hắn đọc Nhân Tổ Truyện, không chịu đưa truyền thừa cho hắn.

Sau khi khẳng định ý chí của mình, hắn mới được chấp thuận đọc Nhân Tổ Truyện.

Còn truyền thừa, lão nuốt lời, dự hắn sở hữu cổ Luyện Phàm sẽ được trao đến tay truyền thừa Đạo Thiên, kết quả là lấy lại, chỉ được đọc qua phần giới thiệu.

Do đó hắn nắm được đại khái một số cổ phương, nhưng chẳng được cái gì cả.

Nhìn mặt nước liên tục chảy theo dòng sông. Đoạn đường thẳng, dòng nước mềm mại. Những nơi khấp khủy, đầy khúc cua, nước khẽ bắn những giọt lăn tăn.

Thiên Ca vô thức trầm ngâm vào chuyển động của dòng sông: "Đường ta đi thì ta đi thôi, hướng di chuyển của dòng sông vốn không đồng nhất, tất cả đều dựa vào địa hình. Khó khăn hay cơ hội đều nằm ở đoạn đường ta sẽ đi."

Nhìn tới dòng sông, hắn lại chuyển ánh mắt tới hai mặt đất bên cạnh, nơi hình thành đoạn đường của con sông. Mặt đất trông khá ẩm ướt.

"Nếu không can tâm đi theo đường đi đã định, rồi cũng sẽ hoá thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác mà thôi."

"Ta không cần nghĩ cách sao để Trương Tam sẽ trao cho truyền thừa, suy cho cùng mục đích của ta hiện tại chính là đưa trình độ Luyện đạo đạt tới Chuẩn Đại Sư. Nếu ai cản đường ta, ta sẽ mạnh mẽ đối kháng."

"Dòng nước thầm lặng, những khúc cua dù mãnh liệt, nhưng lại lặng lẽ khó thấy, đôi khi lại bắn lên đặc sắc như pháo hoa."

"Cuộc đời của con người đôi khi vô vị vậy đấy, có những người âm thầm mà sống, che giấu bản thân, không tranh với đời, thưởng thức tư vị của cuộc sống. Không phải bọn họ không còn ý chí nỗ lực nữa, chỉ đơn giản tâm họ đã tịnh. Tâm tịnh không có nghĩa sẽ bị kẻ khác bắt nạt tùy ý, bọn họ cũng có thể tùy tâm phản kháng."

"Con người khi chết đi cũng thầm lặng như vậy, tràn đầy một vẻ cô độc. Đặc biệt là người trong ma đạo, khi chết đi, sẽ chẳng còn ai nhớ nữa, đây chân chính là kết cục đã định của một nhân vật tầm thường."

"Cái gì gọi là tầm thường, cái gì gọi là không tầm thường? Tầm thường là người không có cơ duyên, không có cơ hội trở mình? Không, không, tất cả đều không phải, tầm thường chỉ là bản thân họ quá tầm thường không thể tạo ra cơ hội tiếp xúc với cơ duyên, cướp đoạt nó. Khí vận chi tử đi đâu cũng có cơ duyên, cũng cướp được. Những nhân vật nhỏ bé như chúng ta phải tự tạo lấy cơ hội, tự mình cướp đoạt."

"Cuộc sống cứ lẳng lặng trôi qua, và ta cứ lẳng lặng mà cố gắng. Đường còn dài, nhưng không thể lãng phí một giây phút nào được."

"Con người biết biết có nhu có cương, có thể tự tạo lấy cơ hội thì tạo lấy, có thể đối kháng thì đối kháng, đôi khi phải biết lắng động, không nên quá nổi bật, quá hung hăng."

Trong mắt hắn mơ hồ nhìn thấy cảnh vật dần mờ đi, trong đầu truyền đến một cảm giác kỳ lạ, cảm giác giống như máu đang xộc thẳng lên đầu hắn.

Hắn không ngất đi mà cảm thấy cảnh xung quanh có chút mờ ảo, tựa chính mình như hoà làm một với thiên nhiên.

Sau buổi này, Thiên Ca dần tìm được hướng đi hiện tại của chính mình.

"Tháng tới là tháng tư, ta có thể mua một chút cổ phương, tiện kiếm thêm một chút khoảng chi tiêu."

Tháng tư.

Thương đội năm nào cũng vào tháng tư sẽ tới Thanh Mao sơn, trong đó đội buông thường xuyên nhất có lẽ là của Cổ Phú.

Trong nguyên tác, hầu như không nhắc đến thương đội khác, nhưng có lẽ lão này đã thành lập một giao dịch nào đó với ba sơn trại.

Hiện tại, Thanh Dương muốn tranh thủ một chút cho con trai của mình, nên hắn đã sớm đi ngược lại quy tắc nhân quả, thực hiện một số giao dịch với Cổ Nguyệt Thanh Mao sơn.

Chỉ nói không được dính nhân quả tới Thanh Mao sơn, còn những sơn trại khác lại không đề cập đến, nên Thanh Dương có cớ để làm càn.

Do vậy, Thanh Mao sơn mọi hôm đến tháng tư sẽ náo nhiệt hơn bao giờ hết, vượt xa nguyên tác, cũng chỉ là một số năm mà thôi. Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Cổ gia.

Cổ gia thế lớn, Thanh gia lại đang nội đấu với bốn gia tộc khác, hắn cũng chỉ thở dài bất lực.

"Nhân quả này không dính không được, không biết vì lý do gì những thứ ta cần, nó lại xuất hiện tại Cổ Nguyệt sơn trại, làm thế nào tên Cổ Phú lại có những thứ đó."

Thương đội sẽ kiểm tra rất kỹ khả năng của cổ trùng trước kia đem bán, nhưng hai con cổ Khổ Luyện, cùng Phàm Luyện lại có ngoại hình giống với một số con cổ, nên họ không để tâm nhiều, đây cũng là điểm mạnh, nắm rõ một số loại cổ trùng, nhưng lại cũng là điểm yếu, chủ quan.

Thiên Ca như mọi hôm, dạo bước trên con đường quen thuộc, chỉ khác hôm nay tiếng hàng bỗng trở nên náo nhiệt, con đường này cũng đầy ấp những gian hàng, chiếc liều, những người buôn bán.

"Ta mua cổ phương cổ Lôi Điện nhất chuyển."

"Cổ phương Liệu Điện cổ này cũng bán luôn đi."

"Cổ phương Điện Tích cổ..."

Thiên Ca có dò hỏi một chút thông tin về Kiếm Ảnh cổ, nhưng thật tiếc, đây chính là một kỳ cổ, với trình độ của hắn, căn bản không tài nào có được.

Kiếp trước hắn có đọc qua rất nhiều bộ đồng nhân để giải toả cơn khát. Trùng hợp đọc tới bộ xuyên thành Cổ Nguyệt Phương Chính, nhân vật hơi hack, đủ mọi thứ đều có, nhưng văn phòng có thể nói là mượt mà.

Bên trong có đề cập đến một loại sát chiêu oanh tạc cực kỳ khủng bố. Nếu có thể thu thập được toàn bộ cổ trùng thành lập sát chiêu này, hắn thấy rất có hi vọng để chiến đấu vượt cấp.

"Có thể nói lưu phái được lão được lão cổ ưu ái nhất là Lôi đạo, tài nguyên trong nguyên tác cũng đủ một cổ sư trở thành cường giả số một số hai tại mười dặm quanh bản thân."

"Mị Lam Điện Ảnh, đây là tai kiếp ở phúc địa Hồ Tiên để lại, nếu có thể thôn phệ nó thành lực lượng của chính mình. Trở thành cổ tiên, rất có thể sẽ đạt tới sức mạnh của cảnh giới Lục đỉnh phong."

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.