Muội muội của Bạch Ngưng Băng
Chương 61: Muội muội của Bạch Ngưng Băng
Người vừa nói là một thiếu niên da trắng như tuyết, mái tóc trắng xoá xoã sau lưng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt xanh động người, toàn thân toả ra một loại khí thế lạnh lẽ, vừa nhìn liền biết đây chính là một mỹ nam.
Hắn là Bạch Ngưng Băng, nhân vật có vài trò lớn trong nguyên tác.
Người này sở hữu tư chất Thập Tuyệt Thể, Bách Minh Băng Phách Thể. Còn trẻ tu vi đã đạt tới Tam chuyển đỉnh phong, gây ra không ít áp lực cho tộc khác. Ít ai biết rằng hắn đang cố ép tu vi của mình xuống, chỉ cần không tu đến lục chuyển, chắc chắn sẽ tự bạo mà chết. Mà tu vi càng cao, tốc độ tự bạo của Thập Tuyệt Thể càng trở nên ngắn hơn.
Nghe nói Nhân Tổ đã đem xác mười người con, cùng mình tiến vào bụng Diễn Hoá cổ. Sau đó hoá thành những con người đầu tiên, vì những con người này là hậu duệ của của Nhân Tổ và mười người con, nên sẽ có xác suất sở hữu tư chất của bọn họ.
Trời cao ghen tị với tài năng. Nên bất kỳ ai sở hữu tư chất này, chắc chắn sẽ không sống thọ, chết yểu, hoặc tự bạo mà chết.
Đây chính là tên ca ca thái giám của ta, Bạch Ngưng Băng, người sở hữu tư chất Thập Tuyệt Thể, vạn người khó thấy.
Vì để sống tốt hơn, ta cố tình lấy lòng hắn ta. Nếu không phải vì thái độ đối xử với ta có một chút ôn nhu, cùng khác biệt với những người bên ngoài khác.
Ta còn tưởng mình đã thất bại, đơn giản tính cách của Bạch Ngưng Băng so với nguyên tác không mấy khác biệt, chỉ có ta và tộc trưởng là có một chút đặc biệt với hắn.
Mấy năm nay sống rất tốt, ở học đường thì cướp nguyên thạch. Ra ngoài đường, gặp cổ trùng ưng ý, nhờ ca ca của ra cướp hộ.
Ta chọn lực mục tiêu cũng không phải tùy tiện, oàn bộ đều là những kẻ không biết điều. Có tên đến gây sự, ta thu hắn một số thứ cũng rất hiển nhiên.
Quan trọng hơn nữa, ta đối nhân xử thế rất tốt. Cướp nguyên thạch, lấy danh nghĩa tạm thời thu quỹ, liên tục tổ chức các hoạt động phát thưởng. Uy danh trong học viện nhanh chóng nâng cao.
Trong đó, ta còn nuốt lấy một vài khối.
Tích cực giám sát các phần tử có thể làm ô nhiễm Bạch gia trại, lập tức báo cho người nhà xử lý, thu một chút đồ cũng coi như hình phạt đi.
Mấy năm nay, dù ngông cuồng, không xem ai ra gì. Nhưng ta lại được cả tộc nâng lên rất cao.
Bạch Ngưng Băng cũng chỉ dám nhờ hắn giúp một số lần, còn lại là mượn danh của hắn.
Đúng thật sống rất tốt, rất thoải mái, có cổ trùng thì có cổ trùng, muốn gì được náy.
"Ca ca ra đây có việc gì không?"
"Chỉ là tộc trưởng thấy ngươi tối rồi còn đi dạo ngoài sân. Nên nhờ ta ra xem ngươi có chuyện gì không?"
"Huynh cũng biết năm nào ta cũng mong đợi ngày thương đội đến mà. Ở đó ta có thể mua nhiều thứ a."
Bạch Ngưng Băng khe khẽ thở dài, với hắn cô em gái này có một chút hoạ bát. Nhưng cũng dừng lại ở tình cảm giống với dành cho tộc trưởng thôi.
"Muội thật sự không muốn đổi bản mệnh cổ sao?"
Bạch Ngưng Băng chỉ tay vào cây quạt nàng đang cầm phẩy phẩy.
"Dù sao cũng là thứ mẫu thân ta để lại trước khi bỏ rơi ta mà. Hơn nữa đây là một con cổ có khả năng độc đáo, rất phù hợp với muội."
"Vậy nếu có một cổ trùng phù hợp với muội hơn thứ này. Thậm chí chỉ là một cổ phương, muội có dám bỏ không?"
Bạch Điềm Điềm lắc lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên sự kiên quyết: "Ta không chắc chắn, ta chọn con cổ này cũng là vì linh cảm." Nàng gập lại cây quạt, lòng rơi vào trầm ngâm.
Linh cảm có thể mạnh mẽ đến mức này sao. Có thể khiến một con người vượt qua mọi nguy hiểm, hướng tới tương lai tốt đẹp thật sao.
Buổi tối yên vắng, Phương Chính như người mất hồn, hắn thật sự chẳng biết làm gì. Tất cả chỉ là nhìn trời, theo dõi ánh trăng trên cao.
Từ đằng xa vọng lại tiếng bước chân, người thiếu niên cầm trên tay một thanh kiếm bằng gỗ. Phương Chính quay đầu lại, liền biết ngay đối phương là ai, Thiên Ca.
"Ta nghĩ ngươi nên luyện kiếm đi. Bởi vì sắp tới ta muốn tìm cho ngươi một con cổ Tam chuyển."
"Nếu ngươi muốn vượt qua kẻ trong thân xác Phương Nguyên, thì ngươi nên tu luyện chăm chỉ hơn."
Phương Chính bình tĩnh nhận lấy thanh kiếm gỗ, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn nắm chặt thanh kiếm, tin tưởng một chút.
Nếu Phương Chính biết cổ trùng hắn ta muốn tìm cho mình là cổ Kiếm Ảnh, chắc chắn sẽ chẳng tin, còn nghi ngờ Thiên Ca đang lừa hắn.
Cổ Kiếm Ảnh là một trong số cổ trùng công phạt nổi danh, không ai không biết đến nó. Tộc trưởng nghe Thiên Ca nhắc đến, còn mắng một hồi.
Thiên Ca quyết định dù số lượng phân thân có thể ít, nhưng chất lượng tuyệt không thể kém.
Vậy nên mỗi phân thân hắn ưng ý, sẽ dốc sức bồi dưỡng. Nhưng cũng dừng lại ở dự định, cho đến khi đoạt xá thành công.
Ngày này rồi cũng sẽ đến, thương đội cập bến tại Thanh Mao sơn. Người đến người đi, tất cả đều háo hức cùng nôn nóng.
Ngay khi những chiếc liều được dựng lên, các thiếu niên mang theo nhiều toan tính đồng loạt xuất hiện.
Người tới đầu tiên là Thanh Hằng, đi theo bên hắn là Xảo Xảo cùng Vương muội muội. Sắc thái của cả ba có chút thất vọng, chỉ vì vẫn chưa tìm thấy được thứ mình muốn.
"Thật sự khó thấy đến vậy sao?"
"Công tử, người đang tìm gì vậy?"
Xảo Xảo có chút lo lắng, nhưng Thanh Hằng chỉ phủi tay rời đim
"Không có gì, ngươi cứ lo việc của mình đi!"
Hắn sở hữu một cái cổ phương đã hao tổn mười năm nghiên cứu. Nay sắp có thành quả lại chuyển công tác tới Thanh Mao sơn, mấy ngày trước mới hoàn thành.
Dù đây chỉ là cổ phương Tam chuyển, nhưng năng lực toả ra lại mạnh mẽ vô cùng.
Thanh Hằng đem theo bộ mặt thất vọng rời xa hai người, tự mình tìm đến cổ tài cần thiết, miệng còn lẩm bẩm.
"Cửu Diệp Hồi Âm thảo, chính là một gốc cây có chín phiến lá. Mỗi lá đều có màu xám đặc trưng, nhưng lại rất nhầm với Cửu Diệp Hồi Âm thảo. Khác biệt duy nhất, mỗi lá Cửu Diệp Hồi Âm thảo đều có một đường viền hình tròn màu đen khó nhìn thấy, phải cần cổ trùng đặc thù để quan sát. Còn Cửu Diệp Hồi Hồn thảo là cổ tài tương đối quan trọng để luyện thành cổ Rũ Hồn Tam chuyển, chữa trị hồn phách bị trọng thương.
"Cổ phương Nhất Niệm Chuyển Thế của ta chỉ có thể luyện được một lần trong đời. Bất cứ ai sở hữu cổ phương này, cũng không thể luyện thành, dù có thể đã dùng đến thủ đoạn tiên cổ. Nhưng nó lại có một lợi thế ưu việt hết thảy, có thể luyện thành trong lần đầu tiên."
"Khi cổ sư chết, hồn phách sẽ được hút đến thi thể phù hợp với cổ sư. Sau đó, tiến hành đoạt xá."
"Chỉ tiếc cổ trùng này chỉ dành cho trời sinh nữ nhân. Dù đã thay đổi giới tính, thì cổ trùng vẫn sẽ căn cứ vào giới tính ban đầu mà tiến hành sàng lọc. Nếu không ta cũng ngường cho ca ca rồi."
Lời nói mang theo một chút hi vọng. Sau đó lại nghĩ đến bản thân, nàng lại thẫn thờ như người mất hồn.
"Dục Hoả Trùng Sinh cũng chỉ là cổ trùng ta định luyện chế sau này. Hai cổ phương này đều có thể giúp ta sống lại một lần, chỉ khác, một cái có thể bảo toàn được lực lượng ban đầu. Còn cái còn lại là chuyển kiếp, tức là làm lại từ đầu, ưu tiên chọn lấy thân xác nhỏ tuổi."
"Điểm để ta chú ý đến Nhất Niệm Chuyển Thế là nó chỉ cần cổ tài, xác suất luyện thành chắc chắn là thành công."
Đang lúc Thanh Hằng còn suy nghĩ vẩn vơ, thì một giọng nói đột ngột vọng lại từ phía sau. Tiếng quạt phây phẩy nhanh chóng thu hút được sự chú ý của nàng.
"Ngươi đang chú ý tới thứ đó sao?" Bạch Điềm Điềm chỉ ngón trỏ vào gốc cây chín lá, mỗi chiếc lá ẩn hiện một vòng tròn màu đen. "Ngươi có hứng thú cùng ta thực hiện một giao dịch không?"
Thanh Hằng chưa hồi thần sau khi nghe nàng ta nói xong, đôi tay từ bao giờ đã gần chạm lấy phiến lá. Chiếc đầu dần dần quay lại, tròng mắt mở to ngơ ngác.
Thiên Ca không phải kẻ đi trong vô định, hắn liên tục dạo một vòng xung quanh. Ánh mắt va phải một viên châu được phủi bởi lớp bụi mỏng.
"Là Vĩnh Hoả Cửu Châu." Khuôn mặt của hắn loé lên vẻ rạng rỡ, "Cổ tài này cũng chỉ có chín phần, thật không ngờ nó vẫn còn tồn tại. Vậy ta có thể khai phá tiềm năng ẩn của Lam Thiên Hoả rồi."
"Trong cổ phương, Lam Thiên Hoả có hai hướng thăng luyện. Một là Lam Thiên Lãnh Hoả, hai là Lam Thiên Vĩnh Hồn Hoả. Khác biệt duy nhất là cổ tài để luyện, và năng lực của chúng."
"Phải biết Lam Thiên Hoả có nhiều năng lực ẩn, những hướng thăng luyện sau này sẽ tùy vào sự khác biệt về cổ tài mà sẽ xảy ra biến hoá khó lường."
"Lam Thiên Vĩnh Hồn Hoả cần cổ tài là Vĩnh Hoả Cửu Châu. Tiềm năng sau phá sẽ có năng lực dùng hồn phách để bồi dưỡng cổ trùng, ngọn lửa có thể lên tới hai ngàn độ."
Thiên Ca hướng đến gian hàng gần đó. Trái tim lạnh lẽo bao lâu, giờ lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Vương gia muội muội cùng nô tỳ của Thanh Hằng cũng đang đến gần đây. Bọn họ đều đang chú ý tới cổ tài này.
Ngay khi cả hai đến gian hàng đó, một cơn gió thoáng qua lay động tà áo màu đen sau lưng thiếu niên, hắn dang một tay giao mấy khối nguyên thạch, một bên cầm lấy một viên châu. Ánh mắt của bọn họ cũng nhanh chóng dán chặt lên người thiếu niên đó.
Giết người đoạt bảo!!
Trong vô thức cả hai đã hướng đến chung một suy nghĩ, giết Thiên Ca dành lấy Vĩnh Hoả Cửu Châu.
Hắn xoay người bỏ đi. Dù đã có ý định giết người, nhưng bọn họ cũng không thể hành động bừa bãi tại Cổ Nguyệt sơn trại, quan trọng hơn đây còn là một chủ tử.
Thiên Ca đến một gian hàng bình thường, tay tùy tiện đưa ra một khối nguyên thạch.
"Ông chủ mấy cái trâm cài tóc này bán bao nhiêu?"
"Mọi thứ ở đây cậu có thể lấy dưới mười lăm cái, nếu trả đủ một khối nguyên thạch."
"Sợi vải buộc tóc này lấy ta màu trắng, xanh, đen, đỏ, lục."
Thiên Ca lại thấy mình cài trâm cài tóc không hợp, nên đổi sang dây buộc tóc.
Xong việc, hắn lại di chuyển tới gian hàng tiếp theo. Phải nói lấy được cổ tài quan trọng, lòng hắn đã vui vẻ lên không ít.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |