Đột phá.
Chương 65: Đột phá.
Học đường đã đầy đủ học viên, gia lão học đường cũng vừa bước vào lớp. Nhưng trong lớp lại vắng ba bóng người.
"Gia lão tới rồi, ngươi thấy Phương Chính, và cái tên Phương Nguyên đâu không?"
"Phương Chính là ta nghĩ hắn đã nghỉ học rồi. Hôm qua ta ra ngoài đường mua đồ, bắt gặp gắn đang luyện kiếm dưới mưa."
"Chăm chỉ thật, chẳng bù cho ca ca của hắn, suốt ngày chỉ ngủ với nghỉ thôi."
Có thiếu nữ ái mộ thì che miệng, tấm tắt khen.
"Người ta là thiên tài, đã vậy còn rất chăm chỉ nữa. Ngươi đừng có so sánh hắn với tên phế vật chứ."
"Phương Nguyên thấy Phương Chính nghỉ rồi cũng nghỉ thì thôi đi, còn một tên không biết điều cũng muốn nghỉ luôn."
Bọn họ thấy Phương Chính nghỉ học rất bình thường. Hắn là thiếu tộc trưởng, là hi vọng tương lai của gia tộc, tộc trưởng còn có thể trách mắng hắn?
Dù có trừng trị thì lão cũng có cớ Phương Chính bị cảm, cần ở nhà điều dưỡng. Còn Thiên Ca và Phương Nguyên thật sự quá ngông cuồng, không xem gia quy ra cái gì.
Tại nhà, Thiên Ca vẫn đang miệt mài tu luyện, không biết trời xanh mây trắng từ bao giờ. Với tốc độ hấp thu chân nguyên của Nạp Linh cổ, hắn có thể đạt đến Nhị chuyển sơ giai trong một thời gian nữa.
Tiền đề là không bị ai làm phiền. Nơi hắn bế quan rất đặc biệt, là một động phủ được xây dựng dưới mặt đất.
Không ai có thể phát hiện ra, dù gì đây cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao nó có sức để làm được chuyện như xây tầng hầm.
Mặt biển chân nguyên náo động như thủy triều, lúc tăng lúc giảm, theo đó tâm trạng của Phương Chính càng trở nên nghiêm trọng. Nhờ có sự giúp đỡ từ Tửu Trùng của Thiên Ca, hắn nhanh chóng bế quan đột phá trung giai.
Cùng lúc này, Phương Nguyên cũng đang tu luyện không khiếu, hắn sắp đạt trung giai rồi.
Thiên Ca vốn định để nguyên tác tự vận hành, nhưng do có sự can thiệp của mấy tên ngoài cuộc. Hắn không còn cách nào khác, ngoài kéo Phương Chính vào ván cờ của bọn họ.
Theo nguyên tác, Phương Nguyên sẽ đột phá trung giai trước tiên. Phương Chính vì thế mà càng đố kị, nhưng bây giờ Phương Chính đang bế quan đột phá.
Bức tường không khiếu của Phương Chính sắp vỡ nát, mặt biển chân nguyên khẽ gợn sóng.
Tách.
Không bao lâu chân nguyên lại hồi thêm vài giọt, những gợn sóng này tụ tập lại, hoá thành một cột nước dữ dội. Nó gia sức tấn công vào bức tường, chính vì thế vết nứt đã đạt đến giới hạn. Và rồi....
Bùng.
Âm thanh không khiếu vỡ tan, trên khoé môi hắn ẩn hiện tia cười, đôi môi thoáng hiện sự vui mừng trước đây chưa từng có.
Những mảnh vỡ tụ tập lại thành một bức màng kiên cường hơn.
"Ca ca, ta đã vượt qua ngươi rồi!!"
Vừa mỉm cười, hắn không khỏi nhớ ngày Thiên Ca đưa cho hắn Tửu Trùng. Trên môi đối phương ẩn hiện một nụ cười khó thấy.
"Ta có thể giúp ngươi đột phá trung giai trước ca ca của ngươi, thậm chí là có chiến lực lớn hơn hắn!"
"Vì sao ta phải tin ngươi. Ta là tư chất bậc Giáp, không lý nào có thể thua một tên bậc Bính."
"Ngươi sợ ta lừa ngươi? Hay sợ bản thân là kẻ tiểu nhân?"
Phương Chính cầm lấy thanh kiếm gỗ, trong ánh mắt loé lên tia lửa giận.
"Ngươi câm mồm ngay cho ta!"
Thiên Ca chỉ bình tĩnh né tránh, hắn cũng không quên châm chọc đối phương vài câu: "Hay ngươi sợ, dù thế giới đã thừa nhận hắn chỉ có bậc Bính. Nhưng trong lòng ngươi, đối phương hiện hữu là một tồn tại đáng sợ."
"Nhưng ngươi vẫn đã tự tin thái quá năng lực của mình. Chỉ bằng bậc Giáp mà có thể ngông cuồng như vậy, cổ trùng tăng tư chất là để trưng à?"
"Nếu dựa vào cách nói của ngươi, hết thảy mọi thứ đều là may mắn. Vậy ngươi vẫn luôn nỗ lực, lại chính là đang châm biếm chính ngươi."
"Nỗ lực của một người, ngươi thật sự không hiểu. Hắn sống cuộc đời của hắn, ngươi sống cuộc đời của ngươi, cần cái gì để can thiệp vào?"
Thiên Ca càng nói, tâm tình của đối phương càng trở nên điên loạn. Đâu ai nghĩ một thiếu niên trong bộ y phục màu trắng, lại có một mặt đen tối trong tính cách như vậy.
Không nhìn nổi động tác vụng về này nữa, hắn trực tiếp lao lên túm lấy cổ Phương Chính. Bàn tay không ngừng tăng thêm lực đạo.
Dù chỉ mới thêm một Mãng lực, nhưng với một phàm nhân cũng đủ đối phó rồi. Phương Chính bị nhấc bổng lên, hai tay gia sức giẫy giụa, trong miệng còn trào ra vài dòng nước miếng, ánh mắt từ bao giờ đã nước.
Hơi thở càng lúc càng dồn dập, Thiên Ca chỉ đành giảm lại lực đạo. Nếu hắn chết thì không vấn đề gì, tộc trưởng rất vui, sau đó lại phải đối phó với thế lực sau lưng hắn.
Còn Phương Chính chết, dù đối với gia tộc có thể rất phiền phức. Nhưng hắn có thế lực, không lo không giết được một Phương Chính sao? Phiền phức chẳng đáng nói đến, nói gì đến một gia tộc từng có lịch sử từ một cổ tiên.
Nhưng giết hắn rồi thì sao? Ai sẽ là người phù hợp làm phân thân của hắn nữa, ai sẽ có thể kế thừa Hoạ đạo.
Không ai cả!.
Cái giá để Thiên Ca giữ lại hắn cũng chỉ vì bản thân đã biết trước nguyên tác. Nếu không, một kẻ có thể bản rẻ tình cảm anh em như thế, cho hắn cũng không thèm loại ngụy quân tử này.
Phương Chính giá trị cũng chỉ là tư chất của hắn.
Thực sự quá yếu rồi, ta thật sự không cam tâm, ta muốn mình trở nên mạnh hơn. Ta không muốn chịu cảnh bất lực này nữa.
Làn gió thoáng qua trong đêm, nó luồng vào trong cổ họng, khiến trong đó nghẹn lại một thứ gì đó. Đây chính là sự vô lực trước sức mạnh, sự yếu đuối của bản thân hắn.
Phương Chính cận kề cái chết, hắn mới nhận ra một điều, thiếu niên trước mắt không phải tồn tại hắn có thể chọc vào. Hắn lại hiểu thêm một điều nữa, chỉ có bản thân có thực lực, có sức mạnh, chỉ như thế mới có quyền tồn tại, quyền phát ngôn, làm chủ chính mình. Nếu không chỉ có thể làm quân cờ cho kẻ khác.
"Giao dịch này ngươi bắt buộc phải thực hiện. Dù muốn hay không cũng phải làm!"
Trong ánh mắt của Thiên Ca ẩn hiện một tia sát ý, chỉ sự Phương Chính từ chối nửa điểm, đối phương liền có thể giết chết hắn.
Phương Chính cũng chỉ biết đồng ý, hắn thật sự không muốn chết. Nếu nói cái gì quan trọng hơn việc ca ca của hắn và mạng sống, thì chính là bản thân hắn.
Hắn kẹt lại trong cái bóng của Phương Nguyên, hắn gia sức giẫy giụa để sống. Tất cả đều vì chính bản thân hắn.
Đến bây giờ tấn thăng trung giai xong, hắn chỉ biết cười tự giễu chính mình. Sau đó lại lấy ra một túi nguyên thạch, hấp thu chân nguyên tu luyện không khiếu.
Một đạo cổ trùng trắng nõn từ hút lấy trung giai chân nguyên, sau đó phun ra từng sợi cao giai chân nguyên. Suốt quá trình đều là nước chảy mây trôi, rất thuận lợi.
Chỗ nguyên thạch này đều thuộc về Thiên Ca, kể cả Tửu Trùng. Hắn thật sự đã đầu tư vào Phương Chính.
Nếu hỏi Thiên Ca có mấy con Tửu Trùng rồi, thì đáp án chính là năm. Đúng vậy, hắn sở hữu năm con Tửu Trùng, mà loại cổ này lại nổi tiếng hiếm có khó tìm, thậm chí còn khó tìm hơn Thanh Đồng Xá Lợi cổ, thứ vừa đắt vừa giúp cổ sư tăng tiến tu vi nhanh chóng.
Ma Cốt của Thiên Ca được luyện bằng cách để một khối xương hấp thu cảm xúc, còn khối cỏn lại của bản thân chỉ cần biết hưởng. Riêng Tiên Cốt, hắn chỉ cần một khối luyện hoá cho bản thân, còn lại là tận dụng cổ Hồn Liên Tâm.
Đây cũng là hắn thí nghiệm. Đương nhiên cách nào tối ưu, hắn sẽ chọn cách đó.
Trong bước luyện Ma Cốt cùng Tiên Cốt có một bước vô cùng quan trọng, đó là sử dụng cổ trùng ngưng tụ Ma khí cùng Tiên khí. Cổ trùng phù hợp nhất chính là Tửu Trùng.
Ngay khi gia lão đang còn nhíu mày, một bóng dáng từ từ bước vào. Trong khoảnh khắc đôi mắt của lão khẽ mở vì vui sướng, tưởng là Phương Chính đã đến.
"Giao lão học đường, học sinh tới muộn, mong giao lão đừng trách phạt."
Thiên Ca thành kính ôm quyền, trong thoáng chốc lão ta hiện lên sự chán ghét đến đỉnh điểm. Phương Nguyên vi phạm quy tắc còn có chuẩn mực, có thực lực.
Đằng này hắn lại ung dung vi phạm quy tắc trước gia tộc, lão có dù là phe trung lập. Nhưng huynh hướng nghiêng về phía tộc trưởng, chuyện của Thiên Ca lão đã sớm biết. Một kẻ không để gia tộc vào mắt, nhưng xử lý hắn gặp rất nhiều vấn đề bất cập.
"Tốt tốt, học hành chăm chỉ. Sau này không làm được cổ sư, cũng có thể làm một gã thợ săn."
Thiên Ca cũng là người tinh ý, hắn nhanh chóng hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của lão.
"Học sinh thụ giáo."
Dõi theo bóng lưng Thiên dần đi xa, lòng lão lại thấy Phương Nguyên có chút dễ nhìn. Nếu bản thân hắn muốn nổi loạn thì cũng phải giống Phương Nguyên một chút, chí ít là hắn có biểu hiện rõ ràng, không giả vờ tuân thủ quy tắc gia tộc, rồi lại bất ngờ đâm sau lưng.
Cả lớp đi được một nửa bài học, từ bên ngoài vọng lại một âm thanh kỳ quái.
Tách.
Theo sau đó là cánh cửa dần mở ra. Một thiếu niên với vết máu trên mặt từ từ đi vào, đằng sau còn kéo theo một người bị chặt gã chân tay.
A a a a...!
Học viên đang định mở cửa, khi nhìn thấy cảnh tượng này, chân tay bủng rủng. Trong đôi mắt thoáng hiện sự kinh hoàng.
"Cái gì!"
Cả lớp đồng loạt thốt lên nghi vấn.
"Phương Chính giết Phương Nguyên rồi hả?"
Quan hệ cả hai không được tốt, mọi người đều biết. Lại thêm một học viên khởi xướng chủ đề đầu tiên, không ít học viên đã viễn tưởng đến những cảnh tượng kinh khủng.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |