Phương Chính đạt cao giai.
Chương 85: Phương Chính đạt cao giai.
"Đây không phải là thiếu tộc trưởng Phương Chính sao? Ta nghe nói ngươi bị trọng thương, tư chất sụt giảm, làm sao có thể tu hành đến nhất chuyển trung giai nhanh chóng như vậy, lẽ nào có chuyện mờ ám ở đây?"
Đây hình như là thiếu tộc trưởng của tộc Cổ Nguyệt đây mà. Ta nhớ không lầm, tên này bị ám sát, may mắn thoát nạn nhưng tư chất lại bị giảm xuống, mất đi danh hiệu thiên tài, thật sự đơn giản như vậy không?
"Ông đang nghi ngờ ta giết chết Cổ Kim Sinh?"
Tộc trưởng còn muốn nói gì, nhưng sự thật rành rành trong lòng lão, khiến lời muốn nói lại nuốt lại.
Gia lão học đường cũng không dám manh động, đặc biệt nếu xử lý không tốt có thể trở thành trò cười cho ba gia.
"Ta vừa nghe gia lão học đường nói, ngươi mấy ngày này thường xuyên mua rượu. Nếu không phải vì nuôi Tửu Trùng thì ngươi có làm gì?"
"Uống."
Phương Chính thả túi nguyên thạch xuống, ngẩng cao đầu lên, làm động tác uống rượu.
"Thì ra là như vậy, tranh thủ thời gian bị vu oan kiếm một khoảng lớn từ Cổ Phú. Nếu có thể lấy tới xá lợi cổ, tốc độ tăng trưởng tu vi chắc chắn rất khủng bố."
Phương Chính thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra dáng vẻ bị hiểu lầm.
"Chẳng lẽ ngươi nói mình mua thanh đồng xá lợi cổ? Số tiền ngươi tích lũy còn chưa tới mấy trăm, ở đó mà mua được?"
"Ta tự tu luyện."
"Phương Chính, ngươi nói lời nói dối nào cũng phải chắc chắn một chút chứ. Ngươi nói mình không phải rơi xuống tư chất bậc Bính?"
Phương Chính tỏ ra thái độ chán chường khiến nhiều người lầm tưởng hắn đã rơi xuống bậc Bính, ca ca của hắn cũng là bậc Bính.
Nhiều người bất giác lấy tiêu chuẩn của Phương Nguyên để đo đạc.
Thấy giọt mồ hôi trên trán Phương Chính đổ càng nhiều, Cổ Phú thầm đắc ý trong lòng.
Diễn khá đấy! Với ta mục tiêu ban đầu thừa nhận chính mình không thể tìm ra hung thủ. Sở dĩ cố nán lại cũng chỉ muốn xem tâm cơ của ngươi tới đâu. Vả lại ngươi đã tìm ta gây sự, ta không thể không tiếp đãi.
Nhìn thoáng qua ta cũng phát hiện ngươi căn bản chẳng phải là người giết Cổ Kim Sinh.
Không ai sau khi phạm tội lại hiên ngang đi dưới ánh sáng như vậy. Lại nói nếu hắn có suy nghĩ chúng ta sẽ vì cái nhìn lúc trước mà bỏ qua đúng là thiếu sót.
Phương Chính hiện tại có thể nói là bị gia tộc bỏ rơi cùng thất vọng, vì thế Cổ Phú cũng không sợ đắc tội với Cổ Nguyệt tộc.
"Ngươi làm liều thì nói, nhưng không thể lừa dối gia tộc a."
Tộc trưởng thất vọng nhìn Phương Chính, lão khẽ thở dài cho một hạt giống tốt.
"Ngươi cũng không tin tưởng ta sao? Tộc trưởng đại nhân?"
Phương Chính cất lên câu hỏi như mang theo hi vọng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở dài lắc đầu.
Trên khuôn mặt của hắn khẽ hiện lên nỗi buồn khó tả.
"Được rồi, các ngươi có thể kiểm tra không khiếu. Nhưng tổn thất này ai có thể gánh? Ta cũng vì ca ca, vì lợi ích gia tộc mà tới đây. Giờ thì bị vu oan, danh dự của ta bị tổn hại, tinh thần dần trở nên không ổn định."
"Cổ Phú đại nhân, ngài cần có bằng chứng để buộc tội ta! Nhưng tiền ngài bỏ ra để mua thì được bao nhiêu?"
Phương Chính nói vậy như đang thừa nhận, nhưng thứ hắn nhắm đến suy cho cùng cũng chỉ là lợi ích.
"Được rồi, nếu ngươi đúng bị oan, ta sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho ngươi!"
Cổ Phú treo lên nụ cười của kẻ chiến thắng, bàn tay từ từ chạm vào vùng đan điền của Phương Chính. Ngay khi kết nối với không khiếu, lão liền giật mình.
"Không thể nào, không thể nào. Ngươi vẫn là tư chất bậc Giáp."
Nghe xong, toàn trường náo loạn.
"Phương Chính từ bao giờ trở nên cáo già như vậy."
Phương Nguyên khẽ giật mình, trong lòng đầy cảnh giác. Cổ Phú lại lắp bắp.
"Cái gì, ngươi vẫn là bậc Giáp. Tại sao phải cố tình bị giảm tư chất?"
"Đơn giản ta không còn vì hư danh mà buông thả bản thân. Hùng gia trại có Hùng Hắc Bạch, Bạch gia trại có Bạch Ngưng Băng. Ai nấy đều là tư chất tuyệt luân, ta chỉ là một bấc Giáp nhỏ bé sao có thể tranh. Chẳng phải biện pháp an toàn nhất là che giấu bản thân, giảm đề phòng của kẻ khác xuống mức thấp nhất. Nay Cổ Phú đại nhân làm lộ bí mật của ta, ngày cũng phải bồi thường chứ?"
Cổ Nguyệt gia tộc sắc mặt bỗng trở nên hồng hào đến ngạc nhiên, bọn họ cứ tưởng đã mất một tư chất bậc Giáp rồi. Thật không ngờ chỉ là kế hoạch tự bảo vệ của Phương Chính.
"Ngươi cần gì?"
"Cổ trùng nâng cao tu vi, tốt nhất là thanh đồng xá lợi cổ."
"Được!"
Gia lão vừa vui mừng xong lại quay sang trách móc.
"Phương Chính dù ngươi là tư chất bậc Giáp, nhưng cũng không thể tự hủy hoại tiềm lực của bản thân như vậy."
"Ngươi là tư chất bậc Giáp, cần gì phải tấn thăng tu vi nhanh chóng, sớm muốn cũng vượt qua Bạch Ngưng Băng mà thôi."
Phương Chính nghe xong khẽ nhíu mày, hoá ra là đang sợ miếng bánh bị chia hết đây mà.
"Ta là thiếu tộc trưởng tương lai, hi sinh vì gia tộc, các vị thật sự nghĩ ta sẽ tranh giành quyền lợi của chư vị sao? Ta vốn là người có tương lai thành tựu ngũ chuyển, lẽ nào không thể dùng ngoại lực tấn thăng nhanh hơn?"
Vừa nhận cổ trùng, hắn vừa nói một cách hào hùng.
Tộc trưởng triệt để bị Phương Chính làm cảm động, lão không nghĩ một thiếu niên lại dễ dàng thay đổi dễ như vậy.
"Xin lỗi Cổ Nguyệt huynh, ta lại làm phiền thiếu tộc trưởng và ngươi rồi."
Cổ Phú cúi đầu tạ tội, sau đó lại quay người bỏ đi. Trong lòng có chút hài lòng, xem ra ta đã cược đúng rồi, kẻ này hoàn toàn không bị sụt giảm tư chất.
Cổ Nguyệt Bác chứng kiến tất cả, đến khi dõi theo những bước chân cuối cùng Cổ Phú rời khỏi cửa, lão nhìn thấy nụ cười thoáng hiện trên môi hán ta, liền nhận ra điều bất thường trong đó.
"Không lẽ Cổ Phú đã đoán ra Phương Chính là giả vờ không là tư chất bậc Giáp, hắn có thể thoải mái đưa ra thanh đồng xá lợi cổ cũng là vì đầu tư. Sau này Phương Chính thành tộc trưởng, hấn được hưởng không ít lợi ích."
Xong việc, Phương Chính không những không rời đi, hắn còn bước thêm mấy bước nữa rồi nói.
"Thưa tộc trưởng đại nhân ta có chuyện muốn nói riêng với ngài."
Tộc trưởng gật đầu, sau đó xua tay để mọi người giải tán. Tộc Cổ Nguyệt lại lần nữa khôi phục lại thiên tài bậc Giáp, lão sao lại không vui mừng chứ?
"Phương Chính ngươi muốn nói gì?"
"Ta muốn toàn bộ cổ phương của Bảo Nguyệt Quang Vương cổ."
Tộc trưởng biến sắc, lão chưa nói cho ai biết chuyện này, Phương Chính làm sao mà biết được.
"Ngươi nghe ai nói?"
"Ta tự tìm hiểu."
Phương Chính nhàn nhạt nói, nhưng tộc trưởng đã sớm sinh ra vô số nghi vấn, dù sao đối phương cũng là hi vọng của cả tộc nên có thể không truy cứu đến cùng.
"Ta muốn một con Ngọc Bì cổ, một con Nguyệt Quang cổ. Ta sớm muộn cũng là tộc trưởng của Cổ Nguyệt tộc, đầu tư cho ta một ít cũng là chuyện thường tình đúng không?"
"Ha ha ha, đúng đúng. Ngươi nói rất đúng."
Tộc trưởng thấy đối phương có niềm tin mình thành tộc trưởng, lão cũng có chút vui mừng. Vui vì kẻ này sớm muộn cũng vì gia tộc giúp sức. Tính cách của Phương Chính lúc trước, lão hiểu rất rõ, chỉ tiếc Phương Chính bây giờ thay đổi quá nhiều.
"Ngươi cũng biết tuyến đường tiến cấp của Nguyệt Quang cổ đến là ngũ chuyển là Bảo Nguyệt Quang Vương cổ. Nếu ngươi sẵn lòng muốn biết toàn bộ cổ phương, ta có thể phá lệ cho ngươi một lần. Ngọc Bì cổ này là cổ trùng quan trọng dùng để hợp luyện thành Nguyệt Nghê Thường, cẩn trọng giữ gìn. Ngươi gặp vấn đề về nuôi dưỡng có thể nhờ ta giúp đỡ."
"Đa tạ tộc trưởng."
Cuộc nói chuyện kết thúc trong vui vẻ, Thiên Ca cảm thấy mượn cái tư chất, cùng danh dự của thiếu tộc trưởng, rất dễ làm tộc trưởng động lòng.
"Ngươi cứ dùng xá lợi cổ đi."
Thiên Ca ngồi ở đầu giường lười biếng nhìn Phương Chính vừa mới luyện hoá xong cổ trùng.
"Được!"
Lời hắn vừa dứt, khí tức trung giai liền tan biến ngay tức khắc, sau đó khí tức nhất chuyển cao giai nhàn nhã lộ ra.
"Cố thêm một tháng nữa, tu vi đạt tới nhát chuyển đỉnh phong. Chuẩn bị bế quan đột phá nhị chuyển."
"Lúc đó ta sẽ giúp ngươi hợp luyện cổ trùng."
Thiên Ca từng bước nói ra kế hoạch của mình. Hắn cảm thấy sai bảo người khác cũng không tệ, đặc biệt là một Phương Chính biết nghe lời.
"Hợp luyện cổ trùng là gì?"
Phương Chính có phần mơ hồ, hắn mới trở thành cổ sư không lâu, chưa tiếp xúc tới lĩnh vực luyện cổ cũng là lẽ đương nhiên.
"Phương Chính, ngươi phải nhận biết một điều, cổ trùng chúng ta sử dụng chính là mảnh vỡ đạo ngân. Khi chúng ta không ngừng sử dụng cổ trùng, đạo ngân trên thân cổ trùng sẽ bám vào chúng ta, đạo ngân này có công dụng tăng phúc uy lực cổ trùng."
"Hợp luyện cổ trùng là một trong những cách để thăng luyện cổ trùng, cũng như bổ sung năng lực cho nó. Không phải cổ trùng nào cũng có thể hợp luyện bừa bãi được."
"Do vậy mới cần đến cổ phương. Nếu ngươi trong hai năm này có thể tận dụng nguồn lực của gia tộc giúp ngươi nghiên cứu cổ trùng, không phải không thể."
"Trở lại vấn đề chính, cổ trùng ngươi cần hợp luyện sau khi tấn thăng nhị chuyển là Nguyệt Nghê Thường. Hỗ trợ phòng thủ toàn diện, dành chiến thắng trước Phương Nguyên trong kỳ khảo hạch cuối năm."
Thiên Ca cau mày nói ra kế hoạch của mình: "Ta nghe nói người chiến thắng sau cùng có thể trở thành tổ trưởng. Phương Nguyên sẽ không chọn tham gia thế lực trong tộc đâu. Vì thế ngoại trừ lần này lấy cổ phương của lão, thì ngươi đừng tiếp cận với lão thêm nữa. Nếu vạch ra ranh giới thì càng tốt."
"Kế hoạch cũng chỉ là ngắn hạn, sau này cần sửa đổ thêm. Việc ta nhờ ngươi làm, ngươi thực hiện tới đâu rồi?"
Phương Chính chui xuống gầm giường lấy ra một cái túi, nói: "Ở đây khoảng năm mươi chiếc nhanh lợn rừng. Ngươi nói gia tộc vì chuyện của Phương Nguyên mà đặc biệt thay đổi cuộc thi giữa năm thành săn lợn rừng?"
"Đúng vậy, sau vụ của Cổ Phú, hắn và gia tộc chỉ nghĩ ngươi quá nông cạn, suy nghĩ của ngươi còn nhiều thiếu sót. Kỳ thực bọn họ không nghĩ ra, ta mua nanh lợn, ngươi ra ngoài mua rượu, ngoài mặc là say rượu đi tung lung, kỳ thực ngươi đã tráo hũ rượu với hũ nanh, cùng nhau vận chuyển vào rừng. Gia tộc cũng vì vậy mà tự chặt đứt nghi ngờ ngươi đã gian lận từ sớm. Cứ vậy chúng ta sẽ kiếm được một khoảng lớn."
"Vậy chúng ta sắp giàu to rồi!"
Ha ha ha ha ha.
Cả hai đứng đối diện nhau, hai tay đồng chống nạnh, nụ cười của cả hai dần trở nên vô cùng vô nhân tính cùng đê tiện.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |