Bố cục, bất an.
Chương 88: Bố cục, bất an.
Trở về nhà, Thiên Ca ngồi trên chiếc giường mềm mại, da trải giường màu đen, ngồi đối diện Phương Chính, đặt hai tay xuống chăn, hỏi: "Ngươi khi nào tấn thăng nhị chuyển? Sau vụ của Cổ Phú, ngươi đã có thể hoàn toàn nghỉ học một cách hiên ngang, tu vi tăng trưởng thần tốc."
"Mấy hôm trước vừa tấn thăng nhất chuyển đỉnh phong, cho ta nghỉ hai ngày không được sao?"
Phương Chính lại kéo chăn về phía hắn, bĩu môi nói: "Vả lại nếu ta có được Tửu Trùng cũng đâu vất vả như này. Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, dù sao hôm nay ta tấn thăng nhị chuyển là không phải được rồi sao?"
"Được! Vậy ngươi cứ từ từ tu luyện đi, ta ngủ một chút. Khi nào xong thì báo ta, còn hai ngày nữa là đến kỳ khảo hạch giữa năm rồi."
Thiên Ca từ khi trở về từ mộng cảnh, hắn bỗng cảm thấy mình thường xuyên buồn ngủ, thi thoảng đầu lại ong ong. Suy nghĩ nhanh hơn lúc trước, nhưng cơ thể lại không theo kịp, dẫn tới nhiều hành động bất tiện.
Phương Chính ngồi dưới sàn, nhắm hai mắt lại tĩnh tâm tu luyện.
Ánh sáng mang theo cơn gió phả vào khuôn mặt của Phương Chính, hắn nương theo cảm giác mát mẻ nè, tập trung điều động chân nguyên bên trong không khiếu.
Mặt biển chân nguyên khẽ gơn sóng, sau đó hoá thành những cơn lốc màu xanh xông thẳng vào bức tường không khiếu.
Phương Chính khẽ nhíu mày, trên trán từ khi nào đã đổ mồ hôi ướt hết quần áo màu đen, mùi phát ra rất khó chịu.
Không biết khi nào sắc trời đã khuya, hắn đứng dậy với khí tức của cổ sư nhị chuyển. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trên giường, đối phương chảy nước miếng, không ngừng nói mớ.
"Ta chính là Tôn giả cửu chuyển a."
"Các ngươi nhanh chóng cúi đầu trước Hồng Trần Tiên Tôn đi, khâm phục trước khí tức của ta."
"Ta chính là vô địch, không ai có thể địch lại ta, thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn chính là ta."
Phương Chính bỗng nhíu mày, sắc mặt không tốt mà nổi gân xanh, lớn tiếng quát: "Mẹ nó, ngươi chỉ mới nhất chuyển trung giai ảo tưởng cái khỉ."
"Cút dậy cho lão tử. Ta vất vả tu luyện, mà ngươi lại ở đây ngủ, nói mớ!?"
Thiên Ca dần bị đánh thức bởi tiếng quát long trời lở đất của Phương Chính, hắn khẽ nhíu mày khó chịu, tay phải dụi dụi một bên mắt.
"Đâu ai muốn đâu, chỉ là ta ta thường xuyên cảm thấy buồn ngủ."
"Sinh lý cơ thể đâu ai thấu, mà ngươi đột phá nhị chuyển rồi?"
"Đúng là không uổng công ta gọi người từ lúc năm giờ, giúp ngươi nghỉ học, ở nhà tu luyện."
Thiên Ca nói mà như đang nói mỉa, khiến đối phương có phần tức giận.
Phương Chính đang định phản bác, Thiên Ca liền trở lại khuôn mặt nghiêm túc: "Cũng đã đến lúc bố trí rồi. Cổ trùng ta cũng luyện xong, ngươi cứ yên tâm sử dụng."
Thiên Ca nói xong, lập tức lấy ra một con cổ nhị chuyển từ không khiếu, nó gọi là Nguyệt Nghê Thường.
Cổ trùng này có hai cái công dụng, tạo ra lá chắn bảo vệ cho bản thân, ngoài ra còn có thể chia sẻ phòng ngự cho đồng minh, nhưng càng chia sẻ càng nhiều uy lực sẽ càng yếu ớt.
"Ta hiểu rồi."
Phương Chính gật đầu như đã hiểu, hắn còn chuyện muốn nói, nhưng Thiên Ca không kịp để hắn thốt ra đã thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đêm nay còn chuyện quan trọng phải làm."
Nói rồi, Thiên Ca nhanh chóng phóng người ra khỏi nhà, cái rét đêm đen xuyên qua từng lớp áo, hắn từ từ vén khăn che mặt lên, ánh mắt sắc lạnh phản chiếu ánh trăng.
"Đêm nay thật đẹp, rất thích hợp để hành động thần bí."
Theo sau đó có một cái nam tử bước vào đem đen, thầm lặng ẩn mình sau màn đen âm u.
Trong đêm tối vang lên những âm thanh bé nhỏ khó phát hiện, Thiên Ca với tốc độ không đổi, nhưng lại dẫn trước Phương Chính một đoạn, khiến đối phương có chút tò mò.
"Ta dù chỉ luyện kiếm nhưng thân thể cũng không thua kém ngươi được, nhưng khoảng cách lớn thế này là sao?"
"Ta còn chuyện muốn hỏi, đạo...."
Lời chưa kịp nói ra hết, Thiên Ca đã đưa cho đối phương một bản đồ săn bắt, sau đó liền tăng tốc thêm mấy bậc. Phương Chính ngạc nhiên cả hàm răng.
"Ngươi là người làm ra cái vụ cháy một tháng trước sao? Nếu không phải tinh thần được cũng cố, ta có lẽ đã thất bại trong việc tấn thăng trung giai rồi."
Sau vụ Cổ Kim Sinh chết, Thiên Ca không ngần ngại tiến vào rừng giết chết một gia đình thợ săn, cướp đoạt bản đồ thợ săn.
Phương Chính không còn là dáng vẻ ngu ngốc nữa, hắn hiểu rõ chỉ có một việc khiến Thiên Ca bất chấp tính mạng, nguy hiểm để làm chỉ có thể là vì lợi ích.
Lợi ích là cái gì? Săn lợn rừng chỉ có thể vì thức ăn của cổ trùng, ngươi nói hắn đem bán? Bán máu cho gia tộc không phải tốt hơn sao?
Con cổ nào có thể vì hắn mà làm hắn mất thần trí như vậy? Cổ trùng có công dụng đặc biệt, mà Phương Chính có thể liên tưởng đến chỉ có thể là Hắc hoặc Bạch Thỉ cổ.
Trong trường hợp vô thanh vô tức có thể tăng lên một Trư lực trong một tháng, thật sự rất đáng sợ.
Phương Chính có thể chắc chắn, bởi vì đối phương đã mượn hắn một con Nguyệt Quang cổ, phải biết Thiên Ca hoàn toàn không có cổ trùng tấn công đàng hoàng và gọn gàng.
Cuối cùng là một mồi lửa thiêu rụi tất cả.
Càng nhìn bóng hình thiếu niên đấy, Phương Chính lại càng nhìn thấy bóng hình to lớn dần hiện hữu, khiến hắn không tài nào nhìn thấy mọi thứ xung quanh, chỉ biết đi theo cảm tính.
Dù vậy, tâm trạng của hắn vẫn không một chút gợn sóng, dù sao cũng là người bên hắn mười năm. Tuy giả tạo, nhưng vẫn tốt hơn ca ca đầy chân tình, nhưng lại xa cách.
Phương Chính lúc đó nhìn giả dối và sự thật chẳng khác nhau là mấy, giống như trẻ con chỉ cần có kẹo, mặc cho đó có là kẻ xấu thì bọn nó vẫn đi theo.
Tình cảnh của cả hai chính là như vậy, so với cái bóng Phương Nguyên đáng sợ to lớn và áp lực, thì cái bóng của Thiên Ca chẳng khác nào một tấm khiên bảo vệ.
Suốt chặng đường băng qua vô số ánh lửa, nhưng bóng hình của bọn họ vẫn nằm trong bóng tối, không lộ ra ngoài nửa bước.
Đến khi cảnh vệ phát giác điều bất thường, thì bọn họ đã sớm tời khỏi sơn trại, tiến thẳng vào rừng sâu.
Mỗi người nhanh chóng nhóm lên ngọn lửa, cầm ngọn đuốc sáng trưng đi theo địa điểm đã giấu răng nanh trước đó.
Phương Chính vừa lên nhị chuyển, bọn họ cũng cũng chơi lớn một phen, bố cục hai trăm hai mươi nanh lợn.
Tất cả đều được Phương Chính gom hết một lần, gia lão dù có điều tra thì có làm được gì.
Phát hiện được sự bất thường thì làm sao? Hắn sớm muộn cũng là tộc trưởng tương lai, lại sở hữu tu vi nhị chuyển, tốc độ tu hành như vậy, ai dám nói gì?
Chẳng phải đây vẫn luôn là con bài có hi vọng đối phó được Bạch Ngưng Băng sao?
Tuy so với Đại Lực Chân Vũ Thể của Hùng gia trại còn kém xa, nhưng cũng không dám làm bậy, chỉ vì áp lực như vậy đã quá lớn. Bọn hắn cần một thiếu niên thiên tài của tộc áp chế sự bành trướng này.
Mấy tháng trước, nghe nói tỷ tỷ của Hùng Hắc Bạch mua cho hắn một con Thanh Đồng Xá Lợi cổ, tu vi của hắc mã này e rằng đã sớm đạt tới nhị chuyển trung giai từ lâu.
Nếu để thêm một hai năm nữa, không chừng có thể tấn thăng tam chuyển đỉnh phong. Trước lúc đó, Thiên Ca cần Bạch Ngưng Băng kiềm chế tên này một thời gian.
Không chỉ Hùng Bạch Tâm yêu thương em trai, ca ca trên danh nghĩa của Bạch Điềm Điềm, Bạch Ngưng Băng cũng mua cho nàng một Thanh Đồng Xá Lợi cổ.
So với mấy tên có gia thế, tư chất xuất thân, Thiên Ca phải nói là thật lạc lõng. Hắn chẳng có cái gì chỗ dựa, hết thảy chỉ là liều mạng, bóng hình cậu bé năm ấy đứng giữa trời mưa, một mình không chốn nương tựa, chẳng có cái Cổ Nguyệt Trương Tam sẽ giúp đỡ hắn khi ngất xỉu trên đường.... Và chẳng có cái gì là trực giác mạnh mẽ, thôi thúc hắn luyện Ma Cốt.
Tất cả những đau khổ, khao khát ấy đều từ suy nghĩ của hắn mà ra, và tất cả đều từ suy nghĩ ấy mà hoá thành tro bụi, để làm phân bón cho giấc mộng xa hơn.
Đây vẫn là thực, hay vẫn là mơ. Thiên Ca trong lòng nặng trĩu, hắn cũng chẳng nhớ tên thật của mình là gì. Hắn thật sự muốn nhớ, nhưng có vẻ đã có người xoá đi thân phận của hắn.
Dù bây giờ đã tốt hơn, tiền đồ rộng lớn, sở hữu tiên cổ. Nhưng trong lòng vẫn không thể an tâm, như có một dòng sông cắt ngang cơ thể, khiến hắn bồn chồn không yên.
Ngay tại lúc luyện thành Diễn Mộng cổ, hắn cảm nhận được cảm giác ấy mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Ta xong việc rồi, về nhà thôi."
Phương Chính bất ngờ lên tiếng, cắt ngang ánh mắt đờ đẫn của Thiên Ca, đối phương vừa lấy lại hồn, chỉ một giây ngơ ngác, liền bình tĩnh quay người bỏ đi.
"Còn hai ngày nữa, ngươi chuẩn bị cho tốt đi."
"Quan trọng hơn, ngươi phải bảo vệ ta an toàn và chu đáo."
Bóng lưng ấy vẫn không quay lại như giấu trong mình một nỗi suy tư, nhưng giọng điệu lại đầy uy nghiêm: "Sau buổi khảo hạch này, ngươi có thể nhận chức đội trưởng tiểu tổ, ta có việc nhờ cái tổ chức này. Như ta từng nói trước đây, đừng chọn lựa bất kỳ tổ chức nào khi bản thân còn yếu, đây chính là cách bảo vệ bản thân."
"Còn một chuyện nữa. Ta muốn ngươi giết một người!"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |