Vô Ưu, kiếp này của ta sẽ như thế.
Chương 89: Vô Ưu, kiếp này của ta sẽ như thế.
Thời hạn đã đến, không hẹn cùng đến, ba gia cùng nhau đóng quân tại một khu rừng nhỏ.
"Hôm nay sơn trại bọn ta sẽ thắng Hùng gia trại và Bạch gia trại các ngươi!"
"Bọn ta có muội muội của Bạch Ngưng Băng, còn lo không đánh bại được các ngươi sao?"
"Các ngươi bớt mõm lại, tộc ta có Hùng Hắc Bạch nhị chuyển trung giai còn chưa nói gì, các ngươi đã nháo lên làm cái gì?"
"Bọn ta có Phương Chính vừa tấn thăng nhị chuyển, các ngươi đừng có ngông cuồng. Muội muội của Bạch Ngưng Băng, chứ có phải là Bạch Ngưng Băng đâu, có giỏi thì lấy ra một nhị chuyển cho ta xem!"
Ba gia mặc dù cùng đứng trên mảnh núi Thanh Mao sơn này, nhưng lại rất xa nhau, thậm chí không tới nỗi tụ họp tại một khu rừng thế này.
Trước ngày khảo hạch hai gia cố tình lộ ra tin tức sẽ khảo hạch ở trong rừng, đồng thời điều tra một số nơi Cổ Nguyệt sơn rất có thể dùng để làm nơi khảo hạch.
Cổ Nguyệt sơn trại thuận thế chấp nhận lời khiêu chiến, nên đổi chỗ học viên cần khảo hạch gần ba gia một chút, nên mới xuất hiện cảnh tượng này.
Một số học viên của ba sơn trại hơi cay, nói trắng ra là ghét mấy kẻ đã cướp nguyên thạch của mình, nhưng những lúc này lại tự hào khoe mẻ những hung thủ này.
Học viên của ba sơn trại hiếm khi gặp nhau, từ nhỏ đã được giáo dục sự thù địch với những tộc khác. Nên ngay khi vừa gặp, bầu không khí như mang theo thuốc súng, mỗi người một vẻ, chung quy đều rất cao ngạo.
Những học viên này có đủ tư cách để kêu ngạo, một phần vì khuôn mặt đại diện của bọn họ rất sáng láng.
Hùng Hắc Bạch có Thập Tuyệt Thể lại sử dụng Thanh Đồng Xá Lợi cổ, tu vi thăng tiến thần tốc, đạt được nhị chuyển trung giai trong nửa năm.
Phương Chính có tư chất bậc Giáp, sử dụng Thanh Đồng Xá Lợi cổ, tu vi vượt xa nguyên tác, đạt tới nhị chuyển sơ giai.
Bạch Điềm Điềm có tư chất bấc Ất, sử dụng Thanh Đồng Xá Lợi cổ, tu vi thuận lợi đạt tới nhất chuyển cao giai, sắp đạt tới đỉnh phong.
Thiên Ca đứng trong đám người, tay khoanh lại như bao đứa bạn cùng trang lứa. Những người đứng bên cạnh hắn gồm có bốn người, họ đều là những người sẽ tổ đội với hắn.
Thành viên của nhóm bao gồm hai cổ sư trị liệu là hắn với một thiếu nữ khác, ba người còn lại đều là nam và có bản mệnh cổ là Nguyệt Quang cổ.
Sau lần tấn thăng trung giai, những người đạt yêu cầu liền nhận thêm một con cổ nữa. Trong nhóm tính cả hắn nữa là năm người trung giai, đều sở hữu Nguyệt Quang cổ, số khác lại có thêm Tiểu Quang cổ để hỗ trợ với Nguyệt Quang cổ.
Thiên Ca cũng không quên liếc mắt đến Phương Chính, người đang toả ra khí tức của tu vi nhị chuyển sơ giai.
Phương Chính đang một bên đứng độc thân độc mã, thân dựa vào cái cây cách xa đám học viên gần đó, chiếc áo màu đen mới mẻ nhẹ nhàng phiêu lưu trong gió.
Hai mắt nhắm lại như hoà vào không khí thiên nhiên. Bên trong không khiếu, hắn nhìn thấy hai con cổ đang trôi nổi trên mặt biển màu đỏ, đây chính là xích thiết chân nguyên, bền hơn thanh đồng chân nguyên không biết bao nhiêu lần.
Hai con cổ này lần lượt là Nguyệt Nghê Thường, Nguyệt Mang cổ, tất cả đều do Thiên Ca hợp luyện thành.
Thiên Ca biết hắn cần biểu hiện ra giá trị, Phương Chính may ra còn hợp tác với hắn, dù gì bản thân cũng mới tấn thăng tư chất bậc Ất.
Tiểu Quang cổ cũng là Phương Chính lấy hộ cho Thiên Ca, tiện thể để hắn nói lên một tràng bài ca về gia tộc cho tộc trưởng nghe.
Thời gian tiết lộ tu vi cũng là sáng hôm sau, hắn âm thâm tới gia chủ các, diện kiến tộc trưởng.
Phương Chính bộc lộ khí tức nhị chuyển trước mặt lão, hắn chỉ mua một con Tiểu Quang cổ liền được tặng một con Nguyệt Quang cổ, cộng thêm với Tiểu Quang cổ Phương Chính lấy hộ.
Cứ vậy đã gom đủ tài nguyên để hợp luyện Nguyệt Mang cổ.
Chiến lực của hắn lúc này có thể trảm sát nhất chuyển cổ sư rất dễ dàng. Trên hết là vừa đủ sức làm tổ trưởng của một tiểu tổ.
Tộc trưởng sau khi thấy Nguyệt Nghê Thường, ban đầu lão còn hoài nghi, nhưng nghe Phương Chính giải thích bản thân tự mài mò ra được, lão có chút tin. Sau đó cho hắn một lời hứa, chỉ cần dành hạng nhất, hắn sẽ được tốt nghiệp sớm, trở thành tổ trưởng một tiểu tổ trong tộc.
Phương Chính trong lòng có chút hài lòng: "Mọi chuyện xem ra rất thuận lợi, không uổng công ta lấy lòng lão lâi như vậy."
"Thuận lợi cái gì? Uổng công gì vậy? Ta nghe không rõ. Ngươi nói lại đi."
Ngay khi hắn mở mắt ra, một thiếu nữ thình lình bước đến trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp dí sát vào mặt Phương Chính, khiến một khoảnh khắc làm tim hắn đập mạnh.
Làn da trắng như tuyết, đôi môi hoa anh đào, đôi mắt trong veo như viên ngọc, mái tóc đen được rũ xuống một phần, phần còn lại được cố định nhờ trâm cài tóc càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Toàn thân mặc váy trắng, mùi hương từ cơ thể toả ra chớp mắt đã câu hồn đoạt phách của hắn.
Thiên Ca nhìn thấy cảnh này thầm mắng trong lòng, nếu ngươi vì sắc mà bán đứng ta, sau này chắc chắn phải giáo huấn ngươi một trận.
Như cảm nhận được ánh mắt bất thiện từ Thiên Ca, Phương Chính lập tức hắng giọng: "Cút!"
"Hứ, đồ lạnh lùng."
Bạch Điềm Điềm cứ thế quay người bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng màu dần khuất xa. Phương Chính chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Nàng ta đúng thật xinh đẹp hơn Thẩm Thúy, ả nha hoàn này trước kia đem tâm tư kín đáo đặt lên người ta, uổng công ta xem nàng là tất cả, không tiếc cắt đứt quan hệ với Phương Nguyên. Lúc trước, quả thật ta đã mù."
Phương Chính cảm thấy hối hận vì mọi chuyện đã qua, nhưng hắn thật sự không thể quay trở lại được, cũng chẳng có Xuân Thu Thiền nào xuất hiện cả, bởi vì tiên cổ là duy nhất.
"Được rồi, lần này dù có thêm Hùng gia trại và Bạch gia trại, nhưng các ngươi cũng đừng quên bản thân tới đây là để khảo hạch, thể hiện hết sức, nhưng đừng có liều sống liều chết, an toàn là trên hết."
Gia lão học đường nhẹ giọng nhắc nhở, hai tay đặt sau lưng, thư thái đi qua đi lại trước mặt các học viên.
Dĩ nhiên trong số những học viên này vẫn có một số người trưởng thành hơn, ít biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài thậm chí không có một chút hận ý với hai sơn trại còn lại.
Dù sao quan hệ của cả ba cũng chỉ là cạnh tranh, chưa đến lúc phải ta chết ngươi sống.
Gia lão học đường nhắc nhở cũng vừa là lời chuông cảnh tỉnh cho đám học viên, vừa là lời cổ vũ cho bọn hắn.
Sau khi nghe xong, ý chí của các học viên tăng cao mọi ngươi ai náy đều háo hức chờ buổi đi săn lần này.
Thiên Ca đi đầu phẩy tay với đám người.
"Đi thôi."
Trong đám này không ít lần đưa ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía Mạc Bắc cùng Xích Thành, có người mím môi, có người xiết chặt tay lại, chung quy là không cam tâm với tổ độ hiện tại.
"Nhóm Mạc Bắc có sáu người kìa, hắn ta chỉ là tư chất bậc Ất, nhưng kỹ năng cận chiến rất cường đại, không lâu sau chắc kiếm được cả đống nanh."
"Ngươi nói đúng, nhưng Xích Thành cũng là bậc Ất, ngươi không nghĩ hắn sẽ thua chứ?"
"Ta không chắc, nhưng tốt hơn vị đội trưởng lúc này."
Bọn họ thật sự không nhận ra Thiên Ca đã tăng tư chất lên từ lâu, nếu so với Xích Thành càng muốn chiếm phần hơn.
Kinh nghiệm ba trăm trong mộng, ba mươi năm tại Tử Sơn Thạch đã sớm rèn cho hắn một bộ bản lĩnh cực chiến đa dạng.
Cận chiến nếu có thể đánh vào chỗ hiểm thì cứ việc đánh, nếu không có điểm yếu thì chuyển sang tấn công tầm xa.
Thế công chậm rãi nhưng lại đều đặn.
Hùng gia trại và Bạch gia trại sau khi được gia lão học đường của hai bên chỉ đạo, bọn họ cũng nhanh chóng tản ra đi săn.
Đây là cơ hội tốt để ba gia cạnh tranh đường đường chính chính, Hùng Hắc Bạch không biết từ lúc nào đã đi lẻ, thân hình đơn độc tiến vào bên trong rừng.
"Đó không phải là Hùng Hắc Bạch danh tiếng lừng lẫy sao?"
"Tên này đúng là có tư chất nghịch thiên."
Gia lão Hùng gia trại có phần đắc, nhân dịp mũi sắp nở hoa, hắn bèn bồi thêm mấy câu.
"Không phải Phương Chính cũng rất xuất sắc sao? Chỉ mấy tháng đã sắp đuổi kịp học viên của ta rồi, không biết có cơ duyên gì."
Hàm ý mỉa mai rất rõ ràng, lão nói học viên, ý chỉ Hùng Hắc Bạch có thể đại diện cho toàn bộ học viên, tất cả đều xuất sắc như hắn. Chuyện nói Phương Chính gặp cơ duyên, chính là hắn ta không tiếc thủ đoạn mới có được tu vi như hiện giờ.
Gia lão Bạch gia trại trong lòng có chút hả hê, nhưng chưa được bao lâu, lão đã nghe đối phương chuyển sang mỉa mai bản thân: "Tiểu thư của các ngươi cũng không tệ, ta thấy nó cũng thích mấy thiếu niên thiên tài đó. Nếu ta là cha của Hùng Hắc Bạch, sau này chắc chắn sẽ thành thông gia của tộc trưởng các ngươi."
"Ha ha ha ha."
Không khí dần rơi vào yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của hai người.
"Ngươi ngươi...."
Bọn họ không nghĩ đối thủ bản thân xem thường, sơn trại đứng hạng bét ở Thanh Mao lại có ngày hoá thành phượng hoàng.
"Khung cảnh này thật quen thuộc."
Thiên Ca lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phía xa xăm, bên trong đôi mắt ẩn giấu mấy trăm năm hồi ức.
Tu luyện thật sự không dễ dàng, hắn ghen tị với bản thân trong mộng cảnh, Vong Vô Ưu, kẻ này sở hữu tư chất Thập Tuyệt Thể, Bắc Minh Băng Phách Thể, thiên tư tuyệt thế, tư chất này rất thích hợp để tu Hồn đạo và Băng Tuyết đạo.
Cũng tại một màu rừng trúc này, khi Vong Vô Ưu còn đang tu luyện, khí tức của y đột ngột tấn thăng lên nhị chuyển.
Lúc này một cỗ uy áp đột ngột truyền đến, y mở mắt ra, thân hình lảo đảo đứng dậy. Trong thoáng chốc Vong Vô Ưu bị một lực lượng thần bí hút vào hư không, chỉ để lại một chùm sáng màu ngọc bích.
"Đây.... đây là đâu?"
Đầu của y đau đớn như búa bổ, bàn tay gia sức ôm lấy, ánh mắt lờ đờ quan sát xung quanh.
"Nghỉ ngơi một chút đi, đây là Vô Ưu Sơn, có lẽ đây là lần đầu ngươi tới nơi này, nên không cẩn thận bị uy áp ở đây làm tổn thương hồn phách."
Một nam tử không biết từ đâu đi ra, tiếp cận hắn từ lúc nào, chỉ thấy mái tóc phiêu giật trong gió, bộ bạch y được tô điểm bằng viền đen.
Thiên Ca mệt mỏi đi chuyển về phía gốc cây gần đó, thoát lực ngồi xuống, cất lên giọng nói thiếu sức sống : "Sao không? Tình trạng này."
"Đừng lo lắng, đây chỉ là bích quang từ Vô Ưu sơn mà thôi, sống ở đây lâu thì ngươi sẽ dần quen thôi."
"Vô Ưu sơn là cái gì?"
Nam tử đưa tay lên cằm suy nghĩ như muốn nhớ lại cái tên ngọn núi này: "Ngươi mới tới gần đầu có thể không biết, Vô Ưu Sơn còn có một cái tên khác, nó gọi là Tử Sơn Thạch."
"Nơi đây biết đến là thánh địa của cổ sư Hồn đạo, chỉ riêng cổ sư Hồn đạo mới có thể ra vào. Những người ở đây không thể tu luyện cũng như không bị lão hoá vì rời đi. Nhưng hồn phách cần phải được duy trì ở mức ổn định, bởi vì mỗi ngày hồn phách sẽ bị cô đặc đi một phần."
"Sở dĩ ta gọi đây là Vô Ưu Sơn cũng có lý do, một đời tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, tận hưởng hiện tại. Càng lên cao Vô Ưu Sơn sẽcàng gặp nguy hiểm, nhưng những người bước lên cao lại tự do tự tại, bởi vì không phải ai cũng có lên thể cao, không phải ai cũng có thể lấy được truyền thừa ở đây."
Vong Vô Ưu ngẩn người, đôi môi hé ra để lộ ra hai cặp răng trắng tinh, âm thanh vẫn vang vọng ở đây, nhưng ngươi từ bao giờ đã rời đi.
Làn gió khẽ thổi vào khe răng, như đem lại làn gió mới cho cuộc sống của hắn, làm người cũng là cầu đạo, một cuộc sống tự do tự tại không phải rất tốt sao?
"Vô Ưu."
"Kiếp này của ta sẽ như thế!"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật |