Đạo diễn Vương hói đầu
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên tỉnh dậy. Tối qua, để tiết kiệm bùa chú, cô không vẽ bùa đuổi muỗi mà chỉ dùng những vật dụng chống muỗi mang theo trước đó. Nửa đêm đầu còn ổn, nhưng nửa đêm sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng muỗi vo ve, khiến cô thấy khó chịu.
Cô suy nghĩ một lúc, định hôm nay sẽ đi quanh đảo xem có tìm được loại cỏ chống muỗi không, và cũng tiện tìm kiếm vật tư mà chương trình đã cung cấp.
Mở lều ra, cô không trang điểm mà cứ thế bước ra ngoài. Những người hâm mộ đang ngồi chờ xem các khách mời thức dậy trước màn hình đã bị vẻ đẹp tự nhiên của cô làm choáng ngợp ngay lập tức.
Tóc cô rối bù nhưng lại có một vẻ đẹp khác lạ, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng phủ lên một lớp sương mỏng, lười biếng lướt qua máy quay, ánh mắt của cô như nhìn thẳng vào tâm hồn khán giả.
Dưới bộ đồ ngủ rộng rãi, làn da trắng ngần của cô lộ ra, ánh mặt trời vừa lên chiếu lên người cô tạo ra một vầng hào quang nhàn nhạt.
Tựa như một nàng tiên lạc vào nhân gian, mảnh mai như băng tuyết, duyên dáng như tiên nữ trên chiếc thuyền nhẹ.
[Đây thực sự là nhan sắc của con người sao? Quá quyến rũ rồi.]
[A a a, tôi chết mất! Làm sao có người đẹp đến thế này chứ.]
[Hừm, ngay cả quái vật phẫu thuật thẩm mỹ mà các người cũng tung hô. Hãy xem ảnh hậu Lục của chúng tôi, nhan sắc tự nhiên.]
[Lục Tuyết Ngưng? Nhan sắc tự nhiên?… Ha ha ha]
[An Nhiên chắc chắn đã trang điểm nhẹ rồi!!!]
[Trang điểm cái gì chứ, An Nhiên đâu có mang theo mỹ phẩm, đừng nghĩ ai cũng như ảnh hậu của các người, không có mỹ phẩm thì như không có mạng.]
An Nhiên đứng tại chỗ một lúc, hít thở không khí trong lành buổi sáng, thở ra vài lần.
Phải thừa nhận rằng dù là đảo hoang, nhưng linh khí ở đây nhiều hơn ở thành phố.
Cô cầm thùng nước, từ từ đi ra biển lấy nước để rửa mặt, trông nhàn nhã chẳng khác gì đi nghỉ mát chứ không phải đi sinh tồn.
Bên phía tổ đạo diễn, ngay khi cô vừa thức dậy đã nhận được thông báo. Lúc này, Vương Duy Bình đã sẵn sàng ngồi trước phòng livestream của cô.
“Lại đây, lại đây, đẩy máy quay lại gần hơn chút nữa. Vẻ đẹp không trang điểm này thật tuyệt vời, không thấy một lỗ chân lông nào.”
Anh vừa ra lệnh vừa cầm máy truyền tin lên: “An Nhiên, cô có thể chọn đi tìm đồng đội hôm nay. Có đồng đội thì cuộc sống trên đảo sẽ an toàn hơn đấy.”
An Nhiên nghe tiếng từ máy truyền tin nhưng làm như không nghe thấy gì. Cô không ngốc, sao phải đi tìm mấy người kia, chẳng lẽ ở một mình không thoải mái hơn sao?
Sau khi lấy nước xong, cô trở về trại rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa, thay bộ đồ chuyên dụng cho thám hiểm, vừa chống muỗi vừa chống nắng.
Cô tò mò mở hộp kem chống nắng mà Chu Á Tiệp chuẩn bị cho mình, tùy tiện thoa lên mặt.
Thoa một lớp không biết đã đủ chưa, nghĩ lại cô thoa thêm một lớp nữa.
Lớp này chồng lớp kia, gương mặt cô biến thành trắng bệch như Bạch Vô Thường.
Vương Duy Bình nhìn mà không nói nên lời, đây không phải là nữ minh tinh, mà là một người bị thần kinh thì đúng hơn, ai lại bôi kem chống nắng như thế chứ.
[…..Tôi thật sự nghi ngờ trạng thái tinh thần của An Nhiên, cô ấy….đang làm trò gì vậy, một gương mặt đẹp như thế lại bị bôi thành quỷ?]
[Sao thấy buồn cười quá, hahahaha]
Sắp xếp xong xuôi, cô tìm trong rừng một cây gậy gỗ dài khoảng 1,2 mét, bắt đầu mài, chuẩn bị làm công cụ thám hiểm.
Đến khi mọi thứ xong xuôi đã là khoảng 8 giờ rưỡi sáng, cô mới hài lòng rời khỏi trại.
Cô bước vào rừng mà không để lại dấu hiệu nào, bởi tối qua khi ở trong lều, cô đã chuẩn bị sẵn bùa chú để sử dụng trong ngày hôm nay, bao gồm cả bùa thám hiểm.
Vương Duy Bình nhìn cách An Nhiên không có kinh nghiệm mà cười rộ lên: “Haha, cô ta không để lại dấu hiệu, để xem lúc nào cô ta quay lại trại.”
Nhiệm vụ của An Nhiên hôm nay là xem xung quanh có những nguyên liệu và vật dụng gì có thể dùng được.
Tổ chương trình, xét đến vấn đề kinh nghiệm của các khách mời, không mong đợi họ hoàn toàn dựa vào tài nguyên tự nhiên trên đảo để sinh tồn, mà đã cung cấp sẵn nhiều thực phẩm trên đảo.
Chẳng hạn như trên cây, gần các tảng đá, trong các ngôi nhà bỏ hoang, bụi cỏ, v.v... Tất cả đều phải do các khách mời tự mình tìm kiếm.
An Nhiên lấy từ trong túi ra một lá bùa thám hiểm, gấp thành một con hạc giấy, dùng chu sa chấm một chấm tròn lên mắt nó, sau đó bấm tay niệm chú rồi vỗ nhẹ lên đầu hạc giấy.
Rất nhanh, hạc giấy run rẩy bay lên, dẫn đường phía trước cho cô, chỉ một lúc sau nó lao đầu vào bụi cỏ.
An Nhiên vui vẻ bước đến, nhặt lên một túi bánh quy, bỏ vào balo của mình.
Cô tiếp tục theo dõi con hạc giấy và tìm thấy nước khoáng, bánh mì, mì ăn liền.
Khung cảnh bỗng trở nên kỳ lạ, một con hạc giấy đi trước tìm kiếm, một người phía sau nhặt.
Cách gian lận như vậy khiến tổ đạo diễn đau đầu không thôi.
Vương Duy Bình vò đầu bứt tóc: “A a a, tại sao cái gì cô ta cũng dùng bùa chú được, có thể thu lại của cô ta không, thế này chẳng còn chút mới mẻ hay thử thách gì cả.”
PD của An Nhiên lặng lẽ đáp lại: “Không được, chúng ta không thể can thiệp.”
“Còn các khách mời khác thì sao! Tại sao vẫn chưa dậy! Họ đang làm gì vậy! Mau chóng bảo họ đến tập hợp với An Nhiên.” Vương Duy Bình đã rơi vào trạng thái bực bội, để An Nhiên cứ tìm kiếm thế này thì chương trình còn gì để quay nữa.
Đăng bởi | cherylyang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |