Đường của ta?
Phập”
Một dòng máu đỏ tươi, có phần sẫm màu, từ tai trái của Phương Nguyên chảy ra.
Lương Nhi che miệng. Phương Tính mắt trợn tròn, sắc mặt tái xanh, chân run lên vì sợ. Y thấy tai của Phương Nguyên rơi xuống đất, lăn trên đất mấy vòng rồi dừng lại. Dưới sự chỉ bảo của ca ca, tuy y trưởng thành hơn, y có được tu vi nhị chuyển cao giao, nhưng y cũng là một đứa trẻ chín tuổi.
Màn của Phương Nguyên đối với y tạo thành trùng kích thật sự không nhỏ, đây là lần đầu y biết được một mặt khác của cổ sư, đó là sự quyết đoán. Y tự hỏi mình có thể làm được như ca ca không.
Phương Minh vỗ vai Phương Chính, nói nhỏ:
"Đây là tu hành, tu hành là nghịch thiên, cũng là thuận thiên. Muốn có được, thì phải bỏ. Đến một thời khắc nào đó, con sẽ rời khỏi sự che chở của phụ mẫu, tự mình dương cánh bay lên. Đó là lúc, phải tự mình đưa ra lựa chọn. Hậu quả của nó sẽ quyết định con bay cao hay ngã chết. Mỗi con người có một con đường riêng mà mình phải đi, nó chỉ thuộc về riêng con , có người cả đời không tìm được con đường của mình cũng có người từ bé đã có sẵn, mà ta cùng mẫu thân ngươi cũng chỉ bồi ngươi một đoạn."
Phương Chính lẩm bẩm "Con đường của ta" trong lòng y đã có một cái quyết tâm.
Nhân Tổ truyện nói đến đoạn trước, Nhân Tổ cùng các con tìm được cổ Tự Kỉ, cổ này rất nhỏ chỉ bằng hạt đậu.
Nhân Tổ nói "Thì ra Tự Kỉ nhỏ như vậy."
Cổ Thực Tiễn nói "Tự Kỉ là một phần nhỏ trái ngược với Trí Tuệ, nó có thể ở bên ngoài Quy Tắc cổ ,có một phần của siêu thoát như kẻ tự kỉ trong trong một tập thể, sẽ như một phần bên ngoài không hòa nhập. Nên Tự Kỉ một trong những cổ đặc biệt nhất ."
Cổ Tự Kỉ bay vào người Nhân Tổ .
Cổ nói "Người ơi ngươi bị trí tuệ lừa dối, mất tín niệm với nó, ngươi bị thế giới này trói buộc muốn thoát khỏi khống chế chính là trong lòng có tự kỉ "
Nhân tổ cùng các con quay lại gặp cổ Quy và cổ Tắc.
"Cổ ơi, nếu các ngươi là Quy Tắc, vậy có thể cho ta có được vĩnh sinh, cho ta được an hưởng tuổi già, con đàn cháu đông... được không?" Nhân Tổ khẩn thiết hỏi.
Cổ Quy Tắc giận dữ nói, " Nhân Tổ ngươi quá tham lam, vạn vật sinh ra vốn đã được số mệnh quy định sẵn, ngươi thoát khỏi nó là trái với thương sinh, vũ trụ sẽ phá hủy giới này."
Nhân tổ không tin, đáp "Đã không thể có đường vậy, ta cho sinh linh sau này, mỗi kẻ một con đường." Nói đoạn từ người ông cổ Tự Kỉ bay ra cắn lấy hai con cổ.
Quy và Củ giật mình, lập tức trốn mất.
Lợi dụng sức mạnh của Tự Kỉ, nhân tổ ban phát một đạo quy tắc "Chúng sinh có đường, đường này tùy tâm. Tâm thiện cứu rỗi thương sinh, tâm ác tai họa thiên địa. Đường là do người chọn mở ra hay không cũng tùy tâm . Ta chờ ngày ta hay kẻ nào đó đi ra chi mình vĩnh sinh chi lộ."
Phương Nguyên đem nhị chuyển Địa Thính Nhục Nhĩ Thảo đặt vào vết thương, thôi động chân nguyên từng sợi gân như rễ cây mọc ra, cắm sâu vào da thịt. Hắn làn da mặt nhúc nhích, quỷ dị vô cùng. Phương Nguyên tâm niệm vừa động.
"Ào ào" vũng nước bay lên, đi qua tai trái hắn, rơi xuống đất để lại một vũng nước máu to lớn.
Lương Nhi chạy qua, dự ôm lấy Phương Nguyên, hắn định tránh đi, nhưng chợt khựng lại, thôi động Bạch Ngọc cổ tạo ra một lớp màng dưới lớp da. Lương Nhi ôm chầm lấu hắn, bà thật sự lo lắng tận nội tâm. Bà biết Phương Nguyên khác với trẻ con bình thường, khác với Phương Chính, thậm chí còn tài giỏi hơn, hiểu biết nhiều hơn mình và phụ thân nó.
Nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, là đứa trẻ chưa lớn, cũng là con của bà, cần bà được che chở.
Mắt Phương Lương kiên nghị nhìn lên Phương Nguyên, giọng bà khàn khàn "Hứa bởi mẫu thân không được làm việc như thế mày lần nào nữa, con tuy trưởng thành có thể tự lập, nhưng phụ mẫu con vẫn có thể che chở con. Hứa với mẫu thân, Phương Nguyên."
Phương Nguyên nhìn vào mắt mẫu thân mình, với kinh lịch nhân sinh của hắn, sớm đã nhìn thấu lòng người. Hắn được trong đôi mắt ấy là sự chân thành, quan tâm, và "tình thương của mẹ" thứ mà hắn ở cổ giới này chưa từng có. Hắn nhìn mẫu thân mình, với hắn, con đường của mình không chịu phép bất cứ thứ gì ngăn cản. Hắn không cho phép bất cứ thứ gì ngăn cản mình.
Phương Nguyên, hắn là kẻ bất chấp tất cả, nhưng không vô tâm. Tình cảm mẫu thân hắn vẫn nhận, nhưng nếu có ngày nó là kì đà cản đường hắn, thì cứ giết là được.
Ma đạo là vậy, thỏa sức tung hoành, không dính trói buộc, thích lấu ghét bỏ.
"Vâng" Phương Nguyên bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn đáp.
Lương Nhi nhìn qua Phương Minh, một bộ ta chiến thắng ngươi. Phương Chính nhớ lại một màn lúc vào động, Phương Nguyên né cái xoa đầu, mà vẻ mặt trở nên kì quái.
Phương Minh mặt có chút đỏ như thua một cái nào đó. "Được rồi, chúng ta đi tiếp nhỉ" Phương Chính lên tiếng giải vây.
Phương Minh nhìn qua Phương Chính, trên mặt như hiện lên bảy chữ “Đây mới là con trai của ta.”
Hết.
Đăng bởi | phucdangiang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Ma_ton_trung_sinh |
Lượt đọc | 1 |