Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Ngưng Băng

Phiên bản Dịch · 838 chữ

Nguyên Tuyền hang động phía dưới.

Phương Chính hít thở dồn dập dừng lại trước một tảng đá lớn, chính là nơi này.

Ý chí nhân tổ bay ra cảm nhận một chút, "Ừm, nơi đây thật sự có một con cổ."

Nói xong ông xoay người bay xuyên qua khe đá.

Thấy Nhân Tổ không còn phát điên Phương Chính thở phào một hơi viên đá nặng trong người như được đặt xuống nghe Nhân Tổ lải nhải cả đoạn đường thật là không.

“Xem ra ông ngoại này của ta không phải lúc nào cũng phát bệnh a”

"Đoàng Đoàng!"

Vừa yên tai một lúc, thạch đá phía trước bỗng phá toát sau lại nghe tiếng gào quen thuộc.

"Phương Nguyên, cháu trai ngươi lại chơi ta à?"

Phương Chính cười khổ, ý biết vì sao Nhân Tổ lại nổi khùng. Phương Nguyên từng nói với y.

Lúc trước, Hoa Tửu Hành Giả vì muốn trồng Thiên Nguyên Bảo Liên đã đến Cổ Nguyệt sơn trại, nhưng cuối cùng lại bị Cổ Nguyệt Nhất Đại ngăn cản, thi triển thủ đoạn, bắt ông ta đến mộ địa Huyết hà.

Dù sao, Hoa Tửu Hành Giả cũng là cường giả Ngũ Chuyển, đã triển khai một trận kịch chiến với Cổ Nguyệt Nhất Đại.

Cổ Nguyệt Nhất Đại lăn lộn mấy trăm năm, chiếm cứ địa lợi, Hoa Tửu Hành Giả địch không lại, chỉ có thể bỏ chạy.

Ông ấy đã lợi dụng nhện Thiên Lý Địa Lang để mở ra sơn động này. Về sau, ông ta bị thương nặng khó trị. Trong thời điểm cuối cùng của sinh mạng, ông ta đã lưu lại truyền thừa, tiến hành vụ trả thù sau cùng, mục đích muốn hậu nhân hái Thiên Nguyên Bảo Liên, phá đi căn cơ của Cổ Nguyệt nhất tộc.

Còn con nhện Thiên Lý Địa Lang này dưới sự chỉ huy của Hoa Tửu Hành Giả, đã triển khai một trận kịch chiến với Cổ Nguyệt Nhất Đại.

Bên trong cuộc chiến, nó đã bị Huyết Cuồng cổ làm ô nhiễm.

Hoa Tửu Hành Giả dựa vào con nhện Thiên Lý Địa Lang này để trốn đi, sau đó đào một bí động trong núi, sau khi lưu lại truyền thừa thì u uất mà chết.

Nên việc ý chí Nhân Tổ cần làm là căn vừa đủ, cứ mười phút sẽ thanh tẩy hơn nửa Huyết Cuồng cổ một lần đảm bảo nó có thể điều khiển được, cũng tiêu hao rất ít chân nguyên.

Phương Chính kể lại mọi việc cho nhân tổ lại được nghe một bản đồng ca.

Một phút sau, Phương Chính ngồi trên Thiên Lý Địa Lang đào một đường tới phía sơn trại Bạch Gia, nơi đó mới chính là đường lui Phương Nguyên nhắc đến.

Phương Chính thì thầm, "Bạch Ngưng Băng sao?"

Trận chiến bên trong Nguyên Tuyền đến hồi kết thúc, Cổ sư tiếp viện tới Phương Nguyên tuy tạo nghệ Nô đạo tuyệt diệu, nhưng cũng không thể dùng vài con khỉ lâu la một địch vạn, nhưng câu kéo thời gian giết như vây cũng đã gần đủ.

Cổ Nguyệt Bác phía xa đã kiệt sức, chân nguyên đã tiêu hao gần chạm đáy, một con khỉ đánh đến, ông vung tay chưởng quyền đối bính.

Đúng lúc này, mặt đất mềm xốc lên, Cổ Nguyệt Bác dựa vào trực giác nhạy bén, ý thức được không ổn, nghiêng người né tránh.

Một con rết màu vàng phá đất chui lên, thân hình nó to lớn dài hai mét, hơn bộ giáp xác vàng kim, chân hàng trăm chân ngắn xoay tròn, tiếng lưỡi cưa vang lên, rợn người, quét qua cắt đi một mảnh áo Cổ Nguyệt Bác.

Thoát được một kiếp, sắc mặt ông lại càng nghiêm trọng, không hề thả lỏng. Ông biết, sát kiếp bây giờ mới thật sự đến, không qua được là chết, qua được sẽ có được một chút sinh cơ, cái này chính là tìm đường sống trong cái chết.

Do né tránh rết vàng răng cưa, thân hai chân ông mất đi trọng tâm, bị Ngọc Nhãn Thạch Hầu đánh bay.

Vo ve, vo ve, tiếng hai con ong bay đến chính là hai con ong nhị chuyển trong đàn. Hai màng giáp nước trên người chúng kết hợp với nhau, hóa thành một cái nũi khoan phóng tới sau lưng Cổ Nguyệt Tộc Trưởng.

Một bóng giáng xuất hiện, tóc đen mắt đen chính là Phương Nguyên công đến.

Cổ Nguyệt Bác mỉn cười, "Ngươi chính là kẻ sau màn? Chết đi!"

Chân nguyên còn lại của ông đưa hết vào con cổ duy nhất kia, không để ý hai con ong phía sau cùng bầy thú đang lao đến, sức lực toàn thân ngưng tụ một quyền đánh vào người Phương Nguyên.

Phương Nguyên biến sắc, không ngờ ông còn lưu lại sát chiêu này.

Bùm! Thân thể hắn tan nát, hóa thành trăm mảnh tiêu tán.

Hết.

Bạn đang đọc Cổ nhân xuân của Trường không dạ minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phucdangiang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Ma_ton_trung_sinh
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.