Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 875 chữ

Khi thức dậy lần nữa nhìn thấy trần nhà quen thuộc tôi-Diệp Hoài Thiên cứ ngỡ bản thân vừa mơ ác mộng. Toàn bộ 3 năm trải nghiệm vừa qua chỉ là một giấc mơ, không có hệ thống, không có cuộc sống ăn mày, không có tên tà tu và những hành xác sau đó.

"Reng reng" tiếng điện thoại bất chợt vang lên đưa tôi về thực tại. Tôi bấm máy nghe theo bản năng. Điện thoại hiển thị tên người gọi đến là mẹ.

"A lô là mẹ à". Tiếng nhật không thể quen thuộc hơn thốt ra từ miệng tôi. Nhưng tôi biết tiếng nhật à.

"A lô". Đúng là giọng mẹ tôi.

"Là mẹ đây keiichi". Thanh âm đáp lại tuy nhẹ nhàng nhưng giống một tiếng sét đánh đưa tôi trở về thực tại và biết bản thân không nằm mơ và thực sự đang ở trong một bộ anime, sắm vai một cách chân thật nhân vật chính bộ phim này-maebara keiichi. Và đây là một bộ anime kinh dị chứ không phải anime đời thường hài hước như vẻ ngoài của nó.

"Ba mẹ còn phải đi dã ngoại 2 tuần nữa mới về. Nhớ ăn uống đầy đủ. Thiếu tiền thì điện thoại cho mẹ, mẹ gửi cho". Điện thoại vang lên âm thanh dịu dàng quen thuộc, đầy sự quan tâm. Thanh âm mà mỗi khi trong mơ tôi đã từng nghe thấy. Với một đứa mất ba từ nhỏ và mẹ tôi vừa qua đời cách đây 5 năm. Bản thân tôi phải tự lập từ đó tới nay thì được nghe lại thanh âm của mẹ như một sự cứu rỗi cho tâm hồn. Tôi tự nhủ dù hi sinh bản thân tôi cũng sẽ thủ hộ thanh âm này mãi mãi.

"Có chuyện gì ở nhà nhớ kể với mẹ. Không ổn thì gọi điện báo ba mẹ sẽ về sớm".

"Không có chuyện gì đâu, ba mẹ cứ yên tâm đi chơi đi, con lớn rồi mà"."được rồi".

Tôi muốn được nghe thêm nữa nhưng thanh âm tích tích vang lên điện thoại đã cúp rồi.

Tôi lật tìm kịch bản trong ký ức. Ngôi làng Hinamizawa, một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng quê Nhật Bản khoảng 2000 người sinh sống. Người dân ở đây mắc một căn bệnh tâm thần truyền nhiễm. Người bị mắc bệnh có những biểu hiện bất thường như sinh ra ảo giác hoang tưởng người khác sẽ hãm hại mình.

Tôi chưa biết ba và mẹ có mắc bệnh chưa nhưng có vẻ rời khỏi làng nơi trung tâm của dịch bệnh là tốt hơn cả nên nếu họ muốn trở về tôi sẽ quyết ra tay ngăn cản.

"Đã vào thế giới thí luyện. Tuyên bố nhiệm vụ thí luyện: sống sót cho đến khi thí luyện kết thúc. Có 3 lần cơ hội sống lại. Mỗi dư một lần thưởng 10000 exp, 10000 tiền hệ thống."

Tên: Diệp Hoài Thiên cấp 4 (exp:2000/8000)

Lực lượng:15

Thể lực:8

Nhanh nhẹn:15

May mắn:3

Thể chất:6

Renggggg

Lúc này tiếng báo của đồng hồ báo thức lại vang lên.

"Thôi chết 7h05 rồi sao. Không dậy là muộn mất."

Lúc rời khỏi nhà bước trên con đường trải dài với đồng ruộng 2 bên. Tôi cảm thán không khí dưới quê thật tốt. Không như trên thành phố vốn đã ô nhiễm quá nặng từ khói xe ô tô và các nhà máy công nghiệp.

Đi đến giữa đường thì tôi gặp được nhân vật được ưa chuộng nhất trong bộ này ngoài đời thực.

Gương mặt trái xoan tròn trĩnh, mái tóc cắt tỉa gọc gàng, bộ đầm thủy thủ và chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cho cảm giác trẻ trung năng động mà không kém phần hoạt bát đáng yêu của một học sinh cấp 2. Hay là cấp 3 nhỉ? Với chiều cao thế này thì tôi cho là cấp 2, chắc vậy.

"Chào buổi sáng keiichi-kun".

"Buổi sáng tốt lành rena-chan".

Rena ryuugu một tay cầm cặp một tay giơ cao vẫy tay từ xa với tôi đang đến gần. Gương mặt trắng mịn bầi bĩnh hiện lên 2 lúm đồng tiền, nở nụ cười ngây thơ như một thiên sứ. Có ai tin rằng nhìn khuôn mặt nở nụ cười rạng ngời thế này nhưng khi nổi điên lại trở nên đáng sợ như vậy. Rena bổ củi-biệt danh không hợp tí nào với khuôn mặt hiện tại.

"Cậu đến trường à, tiện đường chúng mình đi chung nhé, nhé".

"Ừm, sẵn tiện đi ngang nhà mion rủ bạn ấy đi chung luôn."

Mion sonozaki lớn tuổi hơn maebara keiichi. Đứng đầu trong "nhóm bạn cùng lớp". Vì cả làng chỉ có vài đứa trẻ nên dù độ tuổi không đồng đều vẫn học chung một lớp với nhau. 3 đứa chúng tôi tuổi xêm xêm nhau nên dễ nói chuyện, thân thiết hơn. Còn 2 đứa nhóc còn lại vì cách biệt tuổi tác nên hơi khó gần với main. À tôi cần phải cẩn thận với những mánh khóe của nhóc tì Satoko. Chắc giờ này nó đang chuẩn bị sẵn bẫy chờ tôi vô lưới rồi.

Bạn đang đọc Con đường triệu hồi sư nơi thế giới tu chân. sáng tác bởi Worldnolove

Truyện Con đường triệu hồi sư nơi thế giới tu chân. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Worldnolove
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.