Kinh biến
“Thực ra...khảo nghiệm này...là nhắm vào...tâm trí của...các ngươi...có đủ...mạnh hay...không?...khôi lỗi chi đạo...vốn là...lấy nhiều...giáp...công. Cũng giống...như các...ngươi khống...chế pháp khí...vậy...cũng đem 1 tia...ý thức để...khống chế...nhưng khôi lỗi...chi đạo...lại yêu cầu...cao hơn.” Giọng nói của Khôi Quân có chút bất ổn.
“Ví...dụ...như...hôm nay...cho dù...chiến...lực...áp trận của...các ngươi...có yếu...nhưng nếu...có số...lượng nhiều...thì các...ngươi vẫn...thắng thôi!”
Khôi Quân lại im lặng! Sau 1 khắc hắn mới tiếp tục nói, giọng đã ổn định hơn.
“Nhưng để...làm được...điều đó...yêu cầu...các ngươi phải có...sự mạnh mẽ...về tâm trí...đủ sức gánh...vác sự mệt mỏi...khi thao túng khôi lỗi...”
“Những chuyện này...để đến khi...các ngươi...đạt đến...Đăng Tiên cảnh...mới rõ được...chất biến...trong đó...kẻ càng mạnh về...” giọng của Khôi Quân đã tắt.
Phủ đệ lúc này có chút rung chuyển!
Thiên Chính đột nhiên cảm thấy hơi bất an trong lòng.
Rầm! 1 tiếng đập mạnh từ xa truyền đến. Các thanh âm như vậy cũng liên tục vang lên, ngày càng gần.
“Kẻ đến...không...thiện!” Giọng nói của Khôi Quân lại vang lên.
“Các ngươi...cầm lấy...để thuận tiện...giao tiếp...tiếp theo...sẽ không...thể tự do...nói...được nữa.”
Trước mắt Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên xuất hiện 2 viên đá nhỏ màu xanh nhạt.
“Các ngươi...cầm cái...này đeo lên...trên tai...ta sẽ giao...tiếp qua...đó với...các ngươi...có lẽ tiếp...theo phải trông...cậy vào...các ngươi rồi.”
Sắc mặt Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên không hẹn mà cùng trầm xuống!
Có thể gây ra động tĩnh như này ở trong phủ đệ, đặc biệt là dưới mí mắt của Khôi Quân hiển nhiên là không tầm thường.
Tiếng động càng lúc càng gần! Và rồi 1 tiếng ầm vang lên, tường của đấu trường đã bị xuyên thủng 1 lỗ.
Khói bụi tan đi, dưới 4 con mắt ngưng trọng của Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên, 1 bóng người bước ra mang theo 1 cỗ áp lực cực mạnh đè xuống, trực tiếp chèn ép Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên lưng còng xuống.
Thiên Chính con ngươi co rụt lại, Tần Đại Xuyên mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Hỗn xược...chỉ là...1 Đăng Tiên cảnh...mà cũng dám...làm loạn.”
Nghe xong câu nói của Khôi Quân, sắc mặt Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên lại càng khó coi hơn. Nhưng áp lực trên người 2 đã biến mất, 2 người đứng dậy nhìn kẻ vừa mới xuất hiện.
Là 1 nam tử tướng mạo bình thường không có gì nổi bật ngoài cặp mày kiếm. Tuy nhiên, hắn mặc 1 thân hắc bào, hắc khí trên thân ẩn hiện, nhìn là biết không phải kẻ hiền lành.
Hiển nhiên là 1 ma tiên!
“Hahaha! Chỉ là 1 tàn chi khôi lỗi không người tu sửa! Cho dù ngươi đã từng rất mạnh thì đã sao chứ? 6 ngàn năm trước ngươi vốn dĩ đã trọng thương, lại trải qua 1 hồi quyết chiến với tiên tổ của ta, thương thế chất đống không thể tu sửa. Ngươi xem? Đến cả nói chuyện ngươi cũng phí sức như vậy, chi bằng chết đi cho xong!” Ma tiên cười mỉa mai.
“Hừ! Ra là...hậu nhân của...tặc tử...năm đó...năm đó ta sơ...ý nên mới...để cho...lão tặc đó...trốn được...1 kiếp! Biết điều thì...mau cút...lão tặc năm đó...cũng đã...đặt 1...chân vào...”
“Dừng dừng! Đồ phế vật! Nói chuyện cũng không nổi, ngươi nghĩ ngươi có thể dọa lui ta? Hừ hừ có bản lĩnh như vậy thì ngươi sớm đã diệt ta rồi! Không cần giông dài như vậy! Giao truyền thừa ra, nhận ta làm chủ, ta có thể tha ngươi không chết.” Hắn ngạo nghễ nói, từ đầu đến cuối không để đám Thiên Chính vào mắt.
“Cuồng đồ...to gan!” Giọng nói của Khôi Quân mơ hồ có sự phẫn nộ.
1 cỗ áp lực khủng khiếp ép xuống, tựa như thái sơn áp đỉnh!
Ma tiên dù đã có tâm lý đề phòng nhưng nhất thời vẫn bị đè xuống!
Tiếp sau đó 1 sợi xích màu xanh từ trong hư không hiện ra, tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào vị trí đan điền của ma tiên.
Cùng lúc sợi xích xanh xuất hiện, dưới chân ma tiên cũng mọc ra rất nhiều dây leo. Dây leo lập tức cuốn chặt lấy ma tiên, gai nhọn siết chặt khiến da thịt của ma tiên chảy máu.
Khi vết thương rách ra, những dây leo lập tức loé lên thanh quang, bắt đầu truyền thanh khí vào cơ thể tên ma tiên.
Nói thì dài mà mọi thứ diễn ra chỉ trong vài cái chớp mắt!
Khoảng khắc bị sợi xích xanh thâm nhập, cùng dây leo cuốn quanh. Tử quang trên người ma tiên hiện lên, lập tức phá vỡ áp chế. Tử quang tiếp tục bùng lên, 1 vài dây leo xanh tốt bắt đầu chuyển thành tử sắc, rơi xuống đất. Tiếp đó hắn rút ra 1 thanh hắc kiếm, hắc quang trên thân kiếm đại thịnh liên tục chém đứt hơn 10 dây leo.
Nhưng tử quang tựa 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt! Khi hơn chục dây leo rơi xuống, thì tử quang trên người ma tiên dần dần nhạt đi rồi vụt tắt. Hắc quang trên thanh kiếm cũng nhạt dần rồi tắt như tử quang.
“Ngươi đã phong cấm sức mạnh tiên đài của ta!” Giọng ma tiên có chút hốt hoảng.
“Phụt!” Hắn phun ra 1 ngụm thanh huyết, ánh mắt kinh ngạc.
“Tiên khu của ta...đang suy yếu.”
Chưa đợi ma tiên hết kinh ngạc trước thủ đoạn sét đánh của Khôi Quân, ở phía trên đầu ma tiên tiếp tục xuất hiện 1 vệt sáng xanh lao vụt tới với tốc độ cực nhanh trực chỉ hướng đầu của ma tiên.
1 cảm giác đau nhói đến tận linh hồn khiến ma tiên phải điêu đứng 1 phen, bất quá hắn cũng không ngã xuống. Sau 1 phen chao đảo, hắn tay phải ôm đầu dần dần đứng vững.
Mắt hiện lên sát ý cùng kinh nộ
Cùng lúc 1 loạt thủ đoạn của Khôi Quân được thi triển vào ma tiên, thì 2 người Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên cũng nghe được truyền âm của Khôi Quân.
“Thủ đoạn...của...ta không...đủ...để...giết chết...hắn...chỉ có...suy...yếu...hắn...đến.”
Tiếng của Khôi Quân ngừng lại! Khi tiếng của Khôi Quân dứt, cả toà phủ đệ cũng rung lên.
“Nỏ mạnh hết đà! Cho dù ngươi có suy yếu ta xuống còn Vũ Hoá đỉnh phong thì sao chứ? Ta vẫn sẽ tìm được mà nghiền nát ngươi!” 1 tiếng gầm phẫn nộ được ma tiên phát ra.
“Hắn sẽ...tiếp tục...suy yếu...nhưng nếu...phong cấm...tiên đài...biến mất...thì...coi như...xong...tất thảy...tiếp theo...phải trông cậy...vào 2 ngươi rồi...” Khôi Quân truyền âm nói.
Ma tiên lúc này nhìn sang Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên, cười hung tợn nói: “ngươi định bằng vào 2 phế vật này ngăn ta sao?”
Lập tức hắn lao về phía 2 người, hắc khí trên thân nổi lên, mơ hồ thấy được dáng vẻ của 1 con ác long.
Biết không còn đường lui, hắn cùng Tần Đại Xuyên cũng rút kiếm ra.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |