Giết người
Võ giả tu luyện phụ thuộc vào hai yếu tố: một là Võ học, hai là đan dược cùng với các loại tài nguyên.
Điều đầu tiên không cần phải bàn cãi, tựa như Băng Sơn Quyền hay Thiếp Thân Quyết, thực chất là những phương pháp nhất định giúp võ giả rèn luyện thân thể, từ đó đột phá lên những tầng cao hơn.
Nếu không có võ học tương ứng, võ giả chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Tiếp theo chính là đan dược.
Nếu không có võ học tương ứng để rèn luyện thân thể cũng không sao, miễn là có đủ đan dược là được.
Trong tình huống đã đầy đủ dược lực, việc đột phá trở nên dễ như trở bàn tay.
Sau khi đột phá Luyện Huyết cảnh vào ngày thứ hai, Cố Thanh Phong cuối cùngcũng quyết định rời khỏi Lâm Huyện.
Hắn mang theo Cố Dương cùng nhau hướng về phía cửa thành mà đi.
Không lâu sau, hai người đã đến trước cửa thành.
Tại trước cửa Lâm Huyện đã có bộ khoái của nhà dịch canh gác, cái này khiến cho Cố Thanh Phong không khỏi nhíu mày, bất quá hắn vẫn không dừng bước.
Trong khoảnh khắc, những Bộ Khoái canh giữ nơi đó cũng phát hiện ra hành tung của hắn.
"Chi Huyện đại nhân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi Lâm Huyện!" Một bộ Khoái trung niên cầm đầu lạnh lùng nói.
Cố Thanh Phong không trả lời, mà chỉ nhìn về phía những Bộ Khoái khác.
Hắn nhận ra mỗi người đều nắm chặt chuôi đao, sắc mặt lạnh lùng theo dõi hắn, tựa hồ chỉ cần một lời không hợp liền động thủ.
"Lời ta nói, ngươi nghe..." Vị bộ khoái trung niên kia đang muốn quát lớn, đột nhiên nhìn thấy Cố Thanh Phong thả tay, buông Cố Dương ra.
Hắn đột nhiên bước lên một bước, bả vai mạnh mẽ đụng vào ngực đối phương.
"Ầm!"
Âm thanh va chạm vang lên, sức mạnh cường đại của Cố Thanh Phong lập tức khiến cho ngực của vị bộ khoái kia bị lõm xuống, cả người bay ra như như diều đứt dây, còn chưa chạm đất đã tắt thở.
"Lớn mật!"
"Giết hắn!"
Đám bộ khoái còn lại cũng kinh hoàng trong lòng, nhao nhao rút trường đao, muốn triệt để chém giết Cố Thanh Phong tại chỗ.
Ngay lúc bọn hắn chuẩn bị động thủ, Cố Thanh Phong đã hành động trước một bước.
Hữu quyền giống như hoàng long đảo ra, bên trong ánh mắt kinh hãi của một tên bộ khoái, hắn tung một quyền đánh vào mặt đối phương.
"Bịch!"
Một quyền đủ để toái thạch lập tức khiến cho đầu của tên bộ khoái kia nổ tung như dưa hấu.
Lúc này, những tên bộ khoái khác cũng tấn công tới.
Những lưỡi đao sáng loáng cuốn theo kình phong bổ xuống, như muốn chém Cố Thanh Phong thành thịt nát.
Nhưng khi lưỡi đao hạ xuống, thay vì máu tươi bắn ra như dự đoán, lại chỉ nghe thấy một tiếng "cạch".
Lưỡi đao như chém vào tảng đá cứng, cường độ phản chấn lớn đến mức làm cho lưỡi đao bị nứt ra thành những vết rạn.
"Đây là chuyện gì?"
Đám bộ khoái kia vô cùng kinh hãi.
Cố Thanh Phong lúc này cũng quay người lại, tay phải nắm lấy một lưỡi đao, sau đó dùng lực bóp mạnh.
Thanh trường đao lập tức vỡ vụn, hàng loạt mảnh vụn của lưỡi đao bị hắn ném ra, xuyên thủng thân thể của mấy tên bộ khoái.
"A!"
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Những tên bộ khoái kia đau đớn không thôi, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh Cố Thanh Phong, bọn họ không còn vẻ hung hãn nữa, chỉ còn lại sự kinh hoàng, miệng không ngừng cầu xin: "Tha... tha mạng! Buông tha ta!"
Cố Thanh Phong thần sắc lạnh lùng, một quyền đánh xuống, triệt để chém giết toàn bộ đám người đang cầu xin tha thứ.
Cuộc chiến này bắt đầu đột ngột mà kết thúc cũng rất nhanh, chỉ trong vài cái hô hấp, tất cả đám người đều đã bị tiêu diệt.
Cố Dương sừng sờ nhìn vào cảnh tượng máu tươi cùng với thi thể đầy đất, khuôn mặt nhỏ bé của hắn trở nên ngơ ngác, không biết là sợ hãi hay điều gì khác.
Thời điểm Cố Thanh Phong tiến tới trước mặt hắn, cổ huyết vị đạp vào mặt khiến cho Cố Dương tỉnh táo lại.
"Phụ thân..."
"Bây giờ sương máu tràn ngập, bọn họ tận lực phong tỏa cửa thành chính là muốn để chúng ta chết ở đây, thiên hạ này chính là như vậy, ngươi không giết người thì người khác sẽ giết ngươi, trong loạn thế, nhân từ chỉ có thể làm hại chính mình."
"Hôm nay phụ thân sẽ dạy cho ngươi một bài học, nếu không động thủ thì thôi, nhưng một khi đã động thủ, ngươi phải triệt để trảm thảo trừ căn, vĩnh viễn đừng để lại hậu hoạn!"
Cố Thanh Phong thần sắc nghiêm túc, cỗ sát khí trên người hắn càng tăng thêm vài phần.
Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn thi thể bên trên mặt đất, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Hài nhi hiểu rồi."
"Như vậy liền tốt."
Cố Thanh Phong cũng quan sát phản ứng của Cố Dương, thấy được đối phương không có bao nhiêu e ngại trước cái chết, trong lòng hắn cũng hài lòng.
Điều hắn lo lắng nhất chính là Cố Dương sẽ e ngại giết chóc, trời sinh có tính nhân từ.
Nếu như ở trong một thời thái bình thịnh thế, tính cách này chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng trong thời loạn lạc như hiện tại, tính cách này chỉ có thể hại chính mình.
Hơn 20 năm sống trong thế giới này, Cố Thanh Phong đã chứng kiến rất nhiều cảnh giết chóc.
Mặc dù hắn chưa từng chân chính giết người, nhưng đối với cảnh loạn lạc như thế, hắn đã sớm có những lĩnh hội nhất định, bây giờ khi phải đối mặt với việc giết người, nội tâm hắn không hề chấn động quá lớn, thậm chí trong lòng hắn còn có một chút cảm giác hưng phấn khó tả.
Đúng vậy, chính là hưng phấn.
Đối với sự biến đổi này của bản thân, Cố Thanh Phong cũng không có nhiều cảm giác bài xích.
Hắn liếc nhìn thi thể của mấy tên bộ khoái nằm trên mặt đất, biết rằng động tĩnh này không nhỏ, chắc chắn không qua bao lâu nữa quan phủ sẽ đến.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định không trì hoãn nữa, lập tức nắm tay Cố Dương hướng về phía sương máu ngoài thành mà đi.
Không lâu sau khi hai người rời đi, những bách tính đang trốn tránh cũng chậm rãi ló đầu ra.
"Đây là có chuyện gì? có người dám chống lại quan phủ, lại dám giết người!"
"Người kia hình như có chút quen mặt, tựa như là một vị giáo đầu của Kim Mưu Võ Quán."
"Hắn không muốn sống nữa sao? Chết người rồi còn dám ra khỏi thành!"
Nhiều bách tính vừa mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Bởi vì Cố Thanh Phong đã ở bên trong Lâm huyện nhiều năm, cho nên một số người cũng nhận ra thân phận của hắn, nghe thấy bốn chữ "Kim Mưu Võ Quán", một số người không khỏi đổi sắc mặt.
Sau đó, bọn hắn nhìn xuống đất, nơi có thi thể tàn khuyết, trong mắt hiện rõ sự e ngại.
Bất quá, thời điểm nhìn về phía làn sương máu bên ngoài cửa thành, ánh mắt của bọn hắn lại trở nên lấp lánh, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đăng bởi | dangkhanh1111 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |