Khởi đầu
Một khu phố nhỏ nào đó ở Beika, Tokyo.
Sáng sớm, thái dương còn chưa kịp lên cao, trong không khí còn mang theo từng tia ý lạnh. Nhìn bộ dáng, khoảng chừng là 5, 6 giờ.
Tại dạng này khí trời bên trong, có một nam nhân khoảng chừng 22, 23 tuổi đang tại không ngừng mà dạo quanh khu phố chạy bộ.
Nam nhân này dáng người có chút gầy, làn da trắng đến phát sáng, ngũ quan lập thể với mái tóc ngắn màu đen hơi rối, ánh mắt thâm thúy mà lại sắc bén, lông mày thon dài, đôi môi hơi mỏng, thỏa đáng một cái soái ca điện ảnh.
Đột nhiên, tại trên đường chạy của nam nhân hư không xuất hiện một đoàn ký tự, ký tự vặn vẹo một hồi, sau một lát biến ảo thành một con mèo vàng nhỏ dáng người bụ bẫm khả ái.
Mèo nhỏ vừa xuất hiện đã vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nhảy dựng lên kêu to: "Túc chủ! Túc chủ! Ta đã trở về rồi đây! Có nhớ ta hay không ài?"
Lúc này trên đường cái chỉ có một mình nam nhân kia đang chạy bộ, lời này không thể nghi ngờ là nói với hắn.
Không biết là có nghe được tiếng kêu hay không, chỉ thấy nam nhân này khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh, hơi thở tần suất bình ổn, tại trong ánh mắt chờ mong của mèo nhỏ, duy trì tốc độ nguyên bản, chậm rãi...
Đâm xuyên qua người hắn!
Mèo nhỏ trừng to mắt, sửng sốt hồi lâu mới nhớ tới, mình cùng hắn là khoá lại, người khác có thể không nhìn thấy hắn, nhưng nam nhân kia chắc chắn không thể không nhìn thấy.
"Oái, túc chủ, ngài đang làm cái gì vậy? Chờ, chờ ta..." Mèo nhỏ một mặt mộng bức, suy nghĩ mãi mà không ra nguyên cớ gì, mắt thấy nam nhân kia sắp chạy khỏi tầm mắt, hắn vội vàng đuổi theo.
Cứ như vậy, một người một mèo ngươi truy ta đuổi chạy một vòng vòng quanh khu phố...
15 phút sau, nam nhân cuối cùng kết thúc một vòng chạy bộ, hắn tựa lưng vào cổng nhà mình há mồm thở dốc, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán cùng trên thân chảy xuống, cả người nhơm nhớp dinh dính.
Nam nhân cầm lấy một góc của khăn tắm quấn quanh cổ mình lên lau mặt, liếc mắt nhìn hòm thư bên cạnh, nhận thấy trong đó tựa hồ nhiều hơn hôm qua một chút, hắn tiện tay liền rút ra một tờ báo, đi vào trong nhà.
Ngồi phệt trên ghế salon, hắn tùy ý gác chân lên cái bàn trước mặt, đem tờ báo bày ra. Vừa mở ra, đầu trang bìa thình lình xuất hiện một dòng chữ to đập vào trong mắt.
【 Thám tử trung học lại phá án - Tên của cậu ấy là Kudo Shinichi 】
Phía dưới là một tấm ảnh về một thiếu niên đầu có mấy chỏm tóc dựng lên, khuôn mặt cũng coi là có chút soái đang lộ ra một cái nụ cười tự tin. Phía dưới nữa là chi tiết về một vụ án mạng trên tàu lượn siêu tốc, thủ phạm, nạn nhân cùng tung hô một chút một nam sinh tên Kudo Shinichi, gọi là cái gì cái gì Sherlock Holmes Nhật Bản, vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản.
Về phần nội dung, nam nhân chỉ là liếc mắt nhìn một cái liền không để ý tới, thứ làm cho hắn chú tâm là trên tờ báo lịch ngày: 18/6/1994.
Cốt truyện chính đã bắt đầu rồi sao? Nam nhân trầm ngâm, liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang nằm ngửa trên bàn dài, một mặt mệt như chó chết kia, hắn mí mắt giật giật, có chút trầm mặc.
1 tuần trước, hắn chết, rơi máy bay mà chết, vốn cho là mọi chuyện đã kết thúc, thì mở mắt ra đã phát hiện chính mình đang thân ở trong một cái không gian màu trắng.
Con mèo nhỏ này xuất hiện tại trước mặt hắn nói cái gì lốp bốp một đống lớn, hắn khi đó còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, căn bản không có nghe vào, còn không đợi hắn phát ra nghi vấn thì nó đột nhiên biến mất, chỉ để lại một câu nói sẽ trở lại trước khi cốt truyện chính bắt đầu.
Tỉnh lại lần nữa đã xuất hiện ở thế giới này, thân thể thay đổi, còn biết tiếng Nhật làm cho hắn rất nhanh liền xác định đây là thế giới Conan.
Thế giới này, hắn đương nhiên biết đến, truyện tranh từng một thời rầm rộ tại thị trường Việt Nam, đáng tiếc lúc đó hắn đang đắm chìm tại trong cừu hận, hơn nữa tại cô nhi viện rất nghèo, dù có tiền, hắn cũng sẽ không lãng phí tại trên những đồ vật chỉ mang tính chất giải trí như thế này.
Về sau, trong lúc nhàn rỗi hắn cũng xem thử một hai tập, nhưng lại cảm thấy nhân vật chính có phần quá chính nghĩa cùng xung động, không hợp với chính mình nên liền thôi.
Điều chỉnh lại tâm tình, nam nhân lập tức sắc mặt phát lạnh, đáy mắt sát khí giống như một thanh cương đao đảo qua mèo nhỏ, trầm giọng nói: "Uy! Ngươi là ai? Không nói một lời đem ta kéo đến đây, đến cùng là có mục đích gì?"
Mèo nhỏ một cái rùng mình nhảy dựng lên, toàn thân lấm lét run lẩy bẩy, có chút muốn khóc. Túc chủ này làm sao lại đáng sợ như vậy a? Vừa thấy mặt đã bơ hắn coi như xong, bây giờ còn uy hiếp hắn...
Mấu chốt là, khí tràng của hắn thật đáng sợ a!
Bảo bảo thật đắng, bảo bảo muốn về nhà a!!!
"Túc... Túc chủ, ta, ta không có ý muốn hại ngươi, ta chỉ, chỉ là..."
"Ngừng!" Nam nhân khoát tay một cái, cắt đứt hắn, "Nói ngắn gọn lại, tập trung vào vấn đề chính đi, ngươi muốn ta làm gì? Bằng vào bản sự của ngươi, muốn một tay che trời ở thế giới này không khó, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại kéo một cái phàm nhân tay không tấc sắt như ta vào đây, chắc hẳn là chính ngươi có chỗ hạn chế, muốn ta thay ngươi làm việc a?"
Hắn kiếp trước trước khi chết là cái gì thảm trạng, hắn là biết đến, vật nhỏ này không nói hai lời liền đem hắn kéo đến đây không nói, còn hồi sinh hắn đến trong cỗ thân thể này, loại năng lực này đã không phải là hắn có thể đối kháng được.
Cho nên bây giờ tâm tính của hắn rất thoải mái, chết cũng đã chết rồi, hắn muốn nhìn một chút tiểu tử này muốn nói gì.
Mèo nhỏ giật mình nói: "Oa, túc chủ ngài thật lợi hại, chỉ cần một lát là đã hiểu vấn đề. Thật ra ta không có lợi hại như ngài nghĩ đâu, sức mạnh của ta chỉ giới hạn ở phụ trợ ngài mà thôi, không thể tác động gì đến thế giới này."
"Phụ trợ?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Nhiệm vụ của ta là mang ngài xuyên qua các thế giới khác nhau, phụ trợ ngài giải quyết các rắc rối, thiếu sót của từng thế giới, giúp cho nó tự mình vận hành, phát triển như một thế giới bình thường, tựa như thế giới mà ngài đang ở đó."
"Nhưng mà ngài yên tâm, chúng ta sẽ không ép buộc ngài làm gì cả, lựa chọn ở đây sống hết đời hay là hoàn thành nhiệm vụ xuyên qua thế giới khác hoàn toàn phụ thuộc vào ý nguyện của ngài. Nhưng mà ta nói trước a, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có hồi báo rất phong phú ờ."
Nam nhân gật đầu một cái, nhìn không ra hỉ nộ: "Phong phú? Phong phú cỡ nào, có thể hồi sinh người chết sao?"
"Theo lý thuyết là được, chỉ là có chút khó khăn..."
"Ờ!" Nam nhân híp mắt, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới thật có thể...
Nắm đấm nắm chặt, một cái khát vọng vốn đã chôn giấu rất sâu trong lòng chậm rãi hiện lên... Nếu như... Có thể...
"Cụ thể thì ta không biết rõ rồi, nhưng nói chung là rất khó..." Đột nhiên, thanh âm của mèo nhỏ đánh thức hắn suy nghĩ miên man, làm cho hắn chậm rãi hồi thần lại.
"Không nói cái này, bảng hệ thống đã cập nhật thông tin cá nhân của ngài, ngài có thể mở ra xem thử, chỉ cần ở trong lòng nghĩ đến nó là được."
Bảng hệ thống? Đó là cái gì? Nam nhân vừa suy nghĩ, còn không đợi hắn tìm được câu trả lời, trước mặt đột nhiên hiện lên một cái màn hình ảo:
【 Aoki Hayate (Mộc Thu Phong) 】
Tuổi: 22 (37)
Giới tính: Nam
Điểm: 0
Kỹ năng: Võ kỹ (49653>), Xạ kỹ (10318>), Diễn kỹ (25618>), Hoạ kỹ (20328>), Xa kỹ (15105>) Trù nghệ (6867>), Thể lực (7241>), Trí lực (57893>),...
Năng lực: Không
Trang bị: Không
Không gian: 0,1 x 0,1 x 0,1 (m)
"Đằng sau mấy chữ số này là cái gì?" Quét mắt một vòng, Hayate hiếu kỳ hỏi thăm, tay nhấn vào ký tự ">" đằng sau võ kỹ. Lập tức màn hình hiện ra thêm rất nhiều trị số, đem hắn nhìn hoa mắt, có các loại thủ kỹ, cước kỹ, đao kỹ, kiếm kỹ vân vân, kèm theo các chữ số, chữ số có cao có thấp, nhưng đa số vẫn là phân chia đồng đều.
"Chính là số giờ túc chủ ngài tiếp xúc với những thứ đó. Con số càng cao chứng minh ngài càng thành thạo."
Là như vậy sao? Hayate ý niệm một động, lập tức màn hình ảo vặn vẹo một chút, tiếp đó bắn ra:
Kỹ năng: Võ kỹ (5 năm 6 tháng 3 ngày>), Xạ kỹ (1 năm 2 tháng 22 ngày>), Diễn kỹ (2 năm 11 tháng 2 ngày>), Họa kỹ (2 năm 4 tháng 8 ngày>), Xa kỹ (1 năm 8 tháng 15 ngày>) Trù nghệ (9 tháng 27 ngày>), Thể lực (10 tháng 5 ngày>), Trí lực (6 năm 8 tháng 3 ngày>),...
Nhìn thấy trị số, mèo nhỏ giật mình kêu to một tiếng, không vì gì khác, chính là vì con số quá lớn.
Đừng nhìn cái này số năm ít mà nghĩ là đơn giản. Làm một cái dụ đơn giản, người bình thường tập võ 1 năm là chỉ thời gian tiếp xúc với võ, cho dù một ngày chỉ tập 1 tiếng, 2 tiếng hay là có ngày trộm lười không tập, thì vẫn tính là một năm.
Nhưng cái này khác biệt, hệ thống này tính theo số giờ, mà một ngày có 24 giờ, cộng dồn lại là...
Tê... đến cùng phải mất bao lâu mới luyện ra được con số như này a? Không dám nghĩ, không dám nghĩ...
(ps: Cái trí lực với thể lực hầu hết là của nguyên chủ)
"Cái điểm này lại là cái gì nữa đây, như thế nào kiếm được?"
"Điểm có rất nhiều công dụng a, như là cộng trực tiếp vào kỹ năng, quay thưởng, nâng cấp trang bị vân vân..."
"Muốn kiếm điểm thì là dựa vào phá án, điểm được tính theo số lượng người có liên quan trực tiếp gián tiếp đến vụ án, thường thì là nạn nhân, nghi phạm cùng người thân của bọn hắn, mỗi người 1 điểm. Ta sẽ căn cứ vào tiến độ của vụ án ngài tham dự vào mà kết toán số điểm, tiến độ được chia thành 4 cấp bậc là 1/4, 2/4, 3/4, 4/4 lần lượt đối ứng với 25%, 50%, 75% và 100% tổng số điểm."
"Bất quá có một cái nhiệm vụ chính ngài nhất thiết phải làm để thoát ly thế giới này, đó chính là thực hiện cái này nguyện vọng của Thiên Đạo, xóa bỏ một cái u cục khiến cho thế giới hỗn loạn là tổ chức áo đen. "
"Ừm!" Hayate gật đầu một cái, coi như không có nhiệm vụ, hắn cũng sẽ thiên hướng bên trắng. Hắn người này mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng mà cũng có chính mình nguyên tắc riêng, sẽ không lạm sát người vô tội.
..........
8 giờ tối, Hayate vừa chuyên tâm đọc xong một quyển sách trinh thám, hắn thuận tay gắp sách lại, duỗi lưng một cái, hai tay xoa xoa đôi mắt có chút mập mèm đi tới gần cửa sổ.
Bên ngoài không biết khi nào đã trút xuống mưa to, Hayate nghiêng thân tựa vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, muốn dựa vào ý lạnh của nước mưa để cho chính mình thanh tỉnh một chút.
Lúc này, toà nhà đối diện cửa sổ đột nhiên sáng lên ánh đèn, ánh đèn vừa sáng, một hàng chữ to màu đỏ "Văn phòng thám tử Mori" trên cửa sổ của toà nhà kia hiện lên cực kỳ bắt mắt.
Hồi lâu sau, một nữ sinh che dù từ trong nhà chạy ra, nàng mặc một cái áo khoác thật dầy, đỉnh đầu có một chỏm tóc thật cao như là một cái sừng, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng.
Hayate nhìn thấy cảnh này mí mắt giật giật, tựa như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng mở miệng gọi nàng lại.
"Ran-san, đã trễ như vậy, em đang muốn đi đâu vậy?"
"A! Aoki-san?"
"Shinichi hôm nay dẫn em đi Tropical Land, nhưng đến lúc về lại mất tâm hơi, em có chút lo lắng hắn nên muốn đi nhà cậu ấy nhìn xem."
"Bây giờ? Trời mưa lớn như vậy mà chỉ có một mình em rất nguy hiểm, nếu không để anh chở em đi qua?"
"Vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà chuyện này có làm phiền anh không vậy?
"Không có gì, chỉ 10 phút mà thôi."
"Vậy thì cảm ơn anh, Aoki-san."
Hayate khoát khoát tay, biểu thị không cần cảm ơn, sau đó cầm lấy áo khoác cùng chìa khoá treo ở trên giá áo, xoay người đi xuống lầu.
Đăng bởi | Ryo41 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 46 |