Sasashima Ritsu
"Nghe nói chưa?
Chuyện nhà Honsho…
Thằng nhóc sống nhờ nhà người khác mà còn đánh nhau, nếu là tôi thì đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà rồi."
"Đúng vậy, tôi đã bảo con tôi tránh xa nó rồi, nhìn bộ dạng ít nói của nó, không khéo lại thành đứa điên mất!"
"Hơn nữa, lần này nó còn dám đánh cả nghị viên Muragaki, may mà nghị viên đại nhân không chấp với trẻ con nên tha cho nó nhưng hình như nó bị trường đuổi học rồi thì phải?"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói rồi! Hôm qua con trai tôi đi học về đã kể cho tôi nghe chuyện này rồi, loại trẻ con này lớn lên chắc chắn sẽ thành phần tử bất hảo!"
"Suỵt, hai người nói nhỏ thôi… Nếu để đứa trẻ kia nghe thấy rồi lớn lên trả thù chúng ta thì sao? Mong là nó mau mau rời khỏi thành phố Kawagoe, nó ở đây chỉ khiến lòng người bất an thôi."
Mái tóc đen dài che gần hết tầm nhìn, đeo tai nghe cũng không thể làm giảm bớt những lời bàn tán ác ý xung quanh, tay trái xách một túi nilon đựng bánh mì bơ và một chai Calpis mua ở cửa hàng tiện lợi.
Lưng hơi cong khiến cho chiều cao hơn một mét sáu của anh ta trông càng thấp bé hơn, bàn tay phải nắm chặt thành nắm đấm khiến cho gân xanh trên cánh tay nổi rõ nhưng chỉ trong vòng vài giây đã buông ra… Dường như nghe những lời công kích này cũng không còn cảm thấy tức giận nữa rồi.
Nhân vật chính bị đám người lớn buôn chuyện chính là Sasashima Ritsu, năm nay mười bốn tuổi, tướng mạo thanh tú, có đôi mắt đẹp.
Đôi mắt xanh thẳm khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh vào những ngày nhiều mây, cũng khiến người ta liên tưởng đến biển rộng mênh mông… Nhưng lại không phản chiếu được dáng vẻ của người đang đứng trước mặt, càng không thể nhìn thấu được lòng người.
Người lớn luôn thích tùy tiện gán mác cho trẻ con, đứa trẻ nào hoạt bát một chút sẽ bị chỉ trích là "Trẻ con nghịch ngợm, sớm muộn gì cũng gây họa", đứa trẻ nào học hành kém một chút sẽ bị nói là "Phế vật, tương lai chắc chắn chẳng có tiền đồ gì"…
Còn anh thì sao?
Từ khi chưa học tiểu học, vì bố mẹ phải đi làm việc ở nước ngoài nên anh đã phải gửi nhờ nhà họ hàng, sau đó vì bố mẹ gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời, anh lại bị dán cho cái mác "Đứa trẻ này mồ côi cha mẹ từ sớm chắc chắn không được giáo dục đàng hoàng, tính tình không tốt."
Bị bắt nạt ở trường phản kháng lại thì lại bị cho là "Người không cha không mẹ đúng là ra tay không biết nặng nhẹ, có khuynh hướng bạo lực", thậm chí còn bị cô lập và xa lánh nghiêm trọng hơn.
Lúc đầu còn rất tức giận nhưng nghe nhiều rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Chỉ nhìn vào một phía của sự việc như vậy, bọn họ mới chính là những kẻ ngu ngốc thực sự.
Như chuyện nghị viên Muragaki lần này, Sasashima Ritsu ra tay giúp đỡ là vì thấy nghị viên quấy rối nhân viên nữ, mà anh ta chỉ đẩy một cái, thế mà lại bị đóng mác "Tội phạm."
Giúp người gặp nạn mà Sasashima Ritsu lại phải gánh tội danh vô cớ, còn bị cảnh sát bắt giữ. Điều khiến anh buồn cười nhất là, cô nhân viên nữ kia còn giúp nghị viên buộc tội mình, lòng tốt lại gặp báo đáp xấu xa.
Dù sao thì anh cũng định rời khỏi nơi này, đám bà tám này chắc mong anh mau mau rời khỏi thành phố Kawagoe lắm nhỉ? Như ý các người.
Phân loại rác cẩn thận sau khi ăn xong, Sasashima Ritsu hướng về phía trường học.
Trường trung học Kawagoe, tỉnh Saitama, đây hẳn là lần cuối cùng anh đặt chân vào ngôi trường này, hôm nay đến để làm thủ tục bỏ học, còn phải mang theo đồ dùng cá nhân để trong lớp về.
Thủ tục bỏ học được hoàn thành suôn sẻ, anh bước đến lớp học, vừa kéo cửa ra thì bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, cả lớp cười ầm lên.
Gác chân lên bàn, miệng nhai kẹo cao su, nhuộm tóc màu cam chói lọi, là học sinh cá biệt của lớp nhưng lại được ưu ái vô cớ vì bố cậu ta là phó hiệu trưởng…
Những kẻ như vậy, mới chính là rác rưởi chứ.
Sasashima Ritsu bình tĩnh lau nước trên mặt, đi ngang qua tấm bảng đen viết dòng chữ " Sasashima Ritsu là tội phạm", anh không muốn ở lại không gian này thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi.
Trong lớp cũng có một số học sinh muốn giúp đỡ nhưng lại không thể ra tay, bọn họ sợ mình cũng bị nhắm vào… Không đủ can đảm để chống lại bạo lực như vậy.
Nhìn thấy con trai ngồi trước cố tình thò chân ra, Sasashima Ritsu không ngờ bọn chúng lại chơi trò trẻ con như vậy, coi như không thấy, trực tiếp giẫm một phát lên.
"Á!!!"
"Khốn nạn! Mày cố tình đúng không?"
Sasashima Ritsu khựng lại, nhìn tên con trai ôm chân trừng mắt nhìn mình, ở chung hơn một năm rồi mà không ngờ đến cả tên cũng không nhớ.
"Chân mày cũng không dài lắm mà, cần duỗi xa đến thế à?"
"Mày!"
Sasashima Ritsu liếc nhìn bàn học của mình, chiếc bàn màu gỗ bị viết hai chữ "Tội phạm" bằng sơn đỏ, đúng là học được một từ mới là dùng bừa bãi.
Cậu mặt lạnh lục tung đồ trong hộc bàn, phát hiện sách vở đều đã bị xé nát, mấy cây bút chì bấm để trong đó cũng bị bẻ gãy, thậm chí cả máy chơi cầm tay để trong cùng cũng không cánh mà bay.
Xem ra căn bản không cần đến lớp, sớm nên nghĩ đến mấy chiêu trò đê tiện của bọn chúng.
Sasashima Ritsu dùng sức đạp bàn mấy cái, đấm mạnh vào mặt bàn phát ra tiếng động lớn.
Không phải thấy mình có khuynh hướng bạo lực sao? Không phải thấy cậu không có cha mẹ dạy dỗ nên là đứa trẻ hư sao? Vậy thì dùng cách này để khiến chúng sợ hãi.
Ánh mắt lãnh đạm của Sasashima Ritsu lướt qua những kẻ đã bắt nạt mình, sắc mặt bọn chúng bây giờ thật buồn cười, có phải sợ cậu trước khi đi sẽ liều mạng đánh bọn chúng một trận không?
Đùa à, bọn chúng không đáng để cậu làm vậy.
Bàn tay trái đỏ ửng đút vào túi quần, Sasashima Ritsu mặt không biểu cảm bước ra khỏi lớp, lúc này không còn ai dám thò chân ra cản đường cậu nữa, thậm chí cả tên đầu gấu vênh váo nhai kẹo cao su kia cũng sợ đến mức vô tình nuốt luôn kẹo vào bụng.
Không ai không sợ một kẻ điên, thậm chí là một kẻ điên có lý trí.
Ra khỏi cổng trường, Sasashima Ritsu rút tay trái ra lắc lắc, cậu nhíu mày, mặt căng cứng, có thể thấy cú đấm cuối cùng kia là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Xì ~~
Đau muốn chết.
Nhà họ Bản thành nằm ở địa chỉ 1-chome, 4-ban, thành phố Kawagoe, nơi này gần ga tàu, phố thương mại và nhà hàng, vị trí địa lý rất tốt.
Có thể ở trong căn nhà tốt như vậy, là nhờ vào số tiền cấp dưỡng khổng lồ mà cha mẹ từng chuyển vào tài khoản của Honsei Ichiro, trước khi bán được căn chung cư cũ nát, đổi được căn nhà ở độc lập hai tầng ba phòng ngủ hai phòng khách như bây giờ.
Đi tàu Seibu Shinjuku đến Ga Honkawagoe, đi bộ chưa đầy năm phút là đến trước nhà Honmai. Moto Seiichiro đang ở cửa tỉa cây tứ chi mới trồng không lâu, thấy Sasashima xuất hiện với chiếc cặp ở cửa nhà, lập tức nở nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt béo phì.
Hàm răng ố vàng vì hút thuốc quá nhiều, khấp khểnh, người khác cười để lộ tám chiếc răng là xinh đẹp, còn anh ta cười ra... chỉ thấy buồn nôn.
"Không có ai ở đây, thôi đi cái bộ mặt giả tạo đó đi."
Moto Seiichiro ngẩn ra một lúc, còn tưởng rằng Sasashima Ritsu buồn bã vì bị đình chỉ học, anh ta buông kéo cắt tỉa trong tay, nở nụ cười lấy lòng, nói: " Tiểu Ritsu à? Có phải có người chỉ trỏ con không, con nói cho chú, chú sẽ đi ra mặt dạy dỗ đám nhóc đó cho con!"
Nhìn anh ta xắn tay áo lên như sắp đi chịu chết, Sasashima Ritsu chỉ thấy cảnh tượng này có phần buồn cười, tên lười biếng ăn no béo lên đến hơn hai trăm năm mươi cân này, chỉ sợ chưa đến trước mặt người ta là đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi.
Hơn nữa, rõ ràng muốn quan tâm đến mình nhưng lại không nhìn ra tóc mình vẫn chưa khô, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Diễn còn không ra, đúng là phế vật.
"Tôi có chuyện muốn nói với mọi người, hai người kia ở nhà không?"
Không dùng kính ngữ, mà là khẩu ngữ.
Giọng điệu lạnh nhạt cũng khiến cho Seiichiro Moto nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta vội vã bước đi bằng đôi chân voi thô to chen chúc vào nhau, hùng hổ xông vào nhà, hét một tiếng khiến hai mẹ con đang xem tivi trên tầng hai phải chạy xuống.
Sasashima Ritsu đi đến cửa cởi giày thể thao, đi đôi dép lê không vừa chân, đi vào phòng khách ở tầng một, thấy một nhà ba người đang ngồi trên ghế sofa.
Cảnh tượng đó khá giống với một câu chuyện cổ tích nổi tiếng nào đó của Anh, nếu "Ba chú heo con" quay bản người đóng, cậu nhất định sẽ giới thiệu gia đình nhà Ben Cheng cho đạo diễn.
Đúng là không thể phù hợp hơn.
........
Đăng bởi | SEESAME |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |