Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Nguyên Trừng bái phỏng

Tiểu thuyết gốc · 1411 chữ

Sự kiện Vạn Kỳ Vũ độ kiếp đã chấn động khắp An Nam quốc. Nhiều người cho rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt của một kẻ thích đùa giỡn nào đó, bởi vì cái sự kiện đó thật sự rất vô lý, không thể tồn tại trong lý lẽ bình thường được. Thế nhưng đối với những người đã trực tiếp xem Vạn Kỳ Vũ độ kiếp, tận mắt chứng kiến sự kiện đó, thật là không muốn tin cũng phải tin, và đó chính là tâm trạng của Hồ Nguyên Trừng . Hôm nay nhị hoàng tử của An Nam quốc cùng hai hộ vệ Thần Công và Thần Pháo đến Vạn phủ bái phỏng nguyên soái Vạn Kỳ Sơn, mang theo một ít lễ vật, tuy ít nhưng rất quý hiếm. Bọn họ hiện đang ở khách phòng, nguyên soái Vạn Kỳ Sơn hướng về phía Hồ Nguyên Trừng hỏi lễ.

-"nhị hoàng tử hôm nay đại giá đến Vạn phủ, khiến lão phu vô cùng vui mừng cũng như vô cùng kinh ngạc, không biết có chuyện hệ trọng gì mà rồng đến nhà tôm thế này?"

Hồ Nguyên Trừng xua tay, có chút ngại ngùng. Hắn là hoàng tộc nên ví như rồng thì có chút hợp lý, nhưng Vạn phủ lại gọi là tôm thì có hơi kỳ quặc, giống như đang nói đểu hắn vậy.

-"Không dám, xin nguyên soái đừng nói vậy. Nguyên soái là rường cột nước nhà, Hồ Nguyên Trừng đến bái phỏng cũng là lẽ thường tình mà thôi, xin nguyên soái đừng trêu chọc"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nghe vậy thì khẽ gật đầu hài lòng. Nhận thấy rằng Hồ Nguyên Trừng biết lễ biết nghĩa, cũng xem như là một chàng trai tốt. Hồ Nguyên Trừng lúc này vỗ tay, người hầu bưng lên hai hộp nhỏ xinh đẹp, nguyên soái và quản gia thấy vậy có chút khúc mắc. Hồ Nguyên Trừng lúc này đứng dậy hướng về phía nguyên soái mà trình bày.

-"Nguyên soái, Nguyên Trừng hôm nay tới đây có chút lễ vật tặng tiểu thư, xin nguyên soái xem qua"

Nói đoạn liền tới mở một hộp, bên trong là một sợi dây chuyền đính viên ngọc trai to lớn.

-"Nguyên soái xem, đây là ngọc trai vớt được ở vịnh Hạ Long. Dựa vào kích cỡ thì cũng hiểu rằng phải trăm năm mới có được một viên như vậy. Nguyên Trừng đã may mắn bắt gặp, dùng vạn lượng vàng ròng để mua về, rất xứng đáng được đeo trên ngực tiểu thư"

Gia nhân Vạn phủ đứng cạnh nhìn thấy đều trầm trồ. Hồ Nguyên Trừng nói xong liền bước sang mở hộp thứ hai, bên trong là một miếng ngọc bội đỏ rực, nhìn vô cùng bắt mắt.

-"Nguyên soái, đây là miếng ngọc bội được làm từ hoả tinh thạch tinh khiết, không lẫn chút tạp chất nào. Là món quà mà Chiêm Vân quốc tặng cho mẫu hậu, người đã tặng lại cho Nguyên Trừng, bảo rằng.....để dành cho người phụ nữ mà Nguyên Trừng yêu quý nhất, nay xin tặng cho tiểu thư"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nghe tới đây liền xua tay từ chối.

-"không được, ngọc trai thì có thể tặng, còn ngọc bội này sao có thể tùy tiện đưa cho tiểu nữ. Lão thần không dám nhận, xin hoàng tử mang về"

Hồ Nguyên Trừng lúc này khó xử lắm, hắn không biết làm gì, bước lại ghế ngồi xuống suy nghĩ một chút, rồi lại nói.

-"Nguyên soái, Nguyên Trừng và tiểu thư mấy tháng trước có duyên gặp gỡ tại Hoa Lư, không biết từ lúc về có nhắc gì về Nguyên Trừng không?"

Nguyên soái khẽ gật đầu, uống một ngụm trà, nhìn Hồ Nguyên Trừng mỉm cười.

-"Vũ nhi từ khi trở về vẫn thường khen ngợi nhị hoàng tử, có vẻ rất có thiện cảm. Lão thần chưa thấy con mình khen ai nhiều như khen nhị hoàng tử đây"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì cảm thấy lòng mình có thêm cam đảm, hắn rút từ trong nhẫn trữ vật ra một cây kiếm trông rất đẹp mắt. Hồ Nguyên Trừng ngập ngừng đôi chút.

-"Không giấu gì nguyên soái, đây là cây Ngưng Truyền kiếm, là một báu vật lam phẩm tuyệt phẩm. Vốn dĩ năm Nguyên Trừng 18 tuổi, phụ hoàng cho người tìm mua về tặng cho Nguyên Trừng làm quà, đợi lúc Nguyên Trừng độ kiếp sẽ ký khế ước với bảo kiếm, hôm nay..."

Hồ Nguyên Trừng hít một hơi thật sâu, lấy can đảm, hai tay nâng thanh kiếm lên, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt nguyên soái, cung kính dâng kiếm.

-"Thưa nguyên soái, tất cả những thứ này chỉ là quà tặng tiểu thư chúc mừng nàng độ kiếp thành công"

Lúc này cả nguyên soái và quản gia đều giật mình, vội chạy tới đỡ hoàng tử đứng dậy, nhưng Hồ Nguyên Trừng không những không đứng lên mà lại mạnh dạn cầu xin.

-"Nguyên soái, xin ngài hãy gả tiểu thư cho Nguyên Trừng. Tất cả những gì Hồ Nguyên Trừng này có đều nguyện xin tặng hết cho tiểu thư, quyết không gian dối nửa lời"

Nguyên soái và quản gia vội vã đỡ hắn đứng dậy, vỗ về hắn.

-"nhị hoàng tử xin đứng dậy, chuyện này sẽ được bàn đến, hoàng tử cứ ngồi xuống đã"

Hồ Nguyên Trừng được vỗ về, cũng chậm rãi ngồi vào ghế của mình. Lúc này nguyên soái nhấp một ngụm trà, đôi mắt tâm tư.

-"không giấu gì nhị hoàng tử, Vũ nhi khi từ Hoa Lư trở về đã từng nói với lão thần về chuyện ước hẹn với hoàng tử, lão thần cũng không có ý phản đối"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì mừng rỡ lắm, hướng về phía nguyên soái ấp úng.

-"Vậy... vậy..."

Chỉ là chưa kịp vui xong, nguyên soái đưa tay ra hiệu dừng lại, rồi lại nói tiếp.

-"hoàng tử cũng biết lão thần chỉ có một mụn con, yêu thương như hoa như ngọc. Nếu Vũ nhi đã ưng ý thì lão thần cũng sẽ chiều lòng con, chỉ là Vũ nhi có nói đã có mấy điều kiện gì đó với hoàng tử, không biết ngài đã đáp ứng cho Vũ nhi chưa?"

Hồ Nguyên Trừng nghe xong thì lại ấp úng

-"Chuyện này..."

Lúc này quản gia tỏ vẻ ngạc nhiên, liền hỏi nguyên soái.

-"lão gia, chuyện này sao không thấy lão gia nhắc với lão nô, và cái điều kiện của tiểu thư là gì?"

Nguyên soái lại hướng về phía quản gia thanh minh.

-"ta...ta cũng không biết cái điều kiện đó là gì, ta có hỏi mà Vũ nhi không nói"

Hồ Nguyên Trừng lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng. Hắn vui vì cái ước hẹn của hắn với Vạn Kỳ Vũ được chính nàng xác nhận, còn hắn lo lắng là cái điều kiện của nàng không biết khi nào hắn mới hoàn thành. Lúc này nguyên soái lại vỗ về hắn.

-"hoàng tử, lão thần dù không biết điều kiện đó là gì, nhưng nhìn sắc mặt có thể đoán được là chưa hoàn thành đúng không?"

Hồ Nguyên Trừng lúng túng, hắn không biết phải trả lời thế nào, thì nguyên soái lại nói tiếp.

-"chi bằng như vậy, những món bảo vật quý giá này hoàng tử hãy tạm thời giữ lại. Đợi khi hoàn thành định ước, lúc đó hãy trực tiếp tới đưa cho Vũ nhi, rồi chúng ta bàn việc tiếp theo, hoàng tử thấy thế nào?"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì thấy cũng phải. Hắn không có lý do gì để phản đối lại cả, nên cũng đành xuôi theo. Hắn hướng về phía nguyên soái, thi lễ.

-"Mọi chuyện đều nghe theo nguyên soái sắp đặt"

Nguyên soái và quản gia nhìn nhau gật đầu mỉm cười hài lòng, bất ngờ lúc này lại có tiếng gia nhân thông báo .

"Lão gia, đại hoàng tử Hồ Quý Chén ghé thăm"

Nguyên soái và quản gia nhìn nhau ưu tư như cùng một câu hỏi "hắn tới đây làm gì?" . Hồ Nguyên Trừng lúc này mặt mày tối sầm lại, nhăn nhó, hắn cũng lẩm bẩm

-"Hoàng huynh định làm trò ngu ngốc gì nữa đây?".

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.