Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Cổ, Cương Thi.

Tiểu thuyết gốc · 1913 chữ

Lục Phàm rơi xuống hố sâu, chỉ biết la hét trong sợ hãi, lúc này trong đầu hắn đã nghĩ đến cảnh tượng chết thảm của mình, chết sớm hay muộn giờ đây chỉ còn là vấn đề thời gian, chỉ là hắn không cam tâm chết đi như vậy, thế gian này còn nhiều nơi hắn chưa đi, còn nhiều người hắn chưa gặp, nếu lúc này hắn được lựa chọn hắn muốn được sống lâu hơn nữa.

Rơi tự do lâu như vậy, Lục Phàm lại không có cảm giác đau đớn, nhưng lúc này hắn vẫn không dám mở mắt, hẳn là chưa rơi đến đáy, nếu mà rơi đến đáy, lúc này hắn đã biến thành một đống thịt vụn.

Vì để chuẩn bị cho cái chết của mình, hắn tiếp tục nhắm mắt, thầm nghĩ, dù có tan xương nát thịt cũng chỉ là cảm giác đau đớn thoáng qua thôi, chết rồi, sẽ không còn cảm giác đau đớn gì nữa.

Ào !

Vừa rơi đến đáy, Lục Phàm cảm giác y phục của mình ướt sũng, mở mắt ra, hắn đã thấy bản thân mình rơi vào một cái hồ lớn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may, phía dưới đáy là một cái hồ nước lớn, đổi lại là mặt đất hắn chết thảm thật rồi.

Ở trong nước lâu, rất dễ gặp thủy quái ăn thịt, lúc này Lục Phàm vận hết sức bình sinh bơi thật nhanh vào bờ, chỉ khi ở trên bờ, hắn mới cảm thấy bản thân mình an toàn.

Khi lên bờ, Lục Phàm nhìn xung quanh một lượt, nơi đây là một cái động rất lớn, không khí rất trong lành, có thể đây đây là mạch nước ngầm của cả thôn, nếu nơi này có mộ huyệt, hẳn là người xây mộ đã nghiên cứu phong thủy rất kỹ, đảm bảo mộ được xây lên vừa ý với gia chủ.

Đi thẳng về phía trước, Lục Phàm phát hiện ra, ở phía trước có một cánh cửa đá rất lớn, bên trên có khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa, vừa chạm tay vào cửa đá, đột nhiên cửa đá chấn động, sau đó từ từ mở ra.

Nhìn thấy lối vòng bên trong, Lục Phàm trong lòng có chút do dự, ngộ nhỡ trong đó có nguy hiểm, hắn rất có thể sẽ mất mạng, nhưng linh tính hắn bảo, nhất định phải vào bên trong, đắn đo một lúc, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bước vào trong, coi như là cầu phúc trong họa, xui xẻo thì chết, còn nếu may mắn nhặt được đồ tốt, sau này đem bán sẽ thu được một khoản tiền lớn để cho cuộc sống sau này đỡ vất vả hơn.

Chậm rãi bước vào bên trong, đột nhiên đuốc sáng lên, chiếu rọi mọi thứ bên trong, Lục Phàm cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, cảm giác không có bất kỳ nguy hiểm gì, nên hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Ở bên trong là một căn phòng bằng đá, không có bất kỳ đồ vật gì trang trí, tại trung tâm căn phòng là một cỗ quan tài bằng gỗ được dán đầy những lá bùa, toàn bộ quan tài đều sơn một màu đỏ, ở trên quan tài còn quấn bốn mươi sợi xích sắt, giăng kín khắp nơi, giống như một cái lưới, vững vàng bao lấy cả quan tài, tựa hồ sợ người trong quan tài bò ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Phàm không khỏi kinh hãi, hắn đâu phải là kẻ ngốc, phàm là những thứ mang tính nguy hiểm đến tính mạng hắn tuyệt đối không động vào, nhìn lướt qua gian thạch thất, cảm thấy không có được đồ tốt nào xuất hiện, Lục Phàm chỉ đành từ bỏ mà rời đi.

Vừa quay đầu cất bước rời đi, đột nhiên lúc này cửa đá đóng lại, bên trong gian phòng, toàn bộ ngọn đuốc đều chuyển sang ngọn lửa màu xanh lục, cực kỳ quỷ dị.

Lục Phạm cảm giác nguy hiểm ập tới, vội vã dùng hai tay đập vào cửa đá, nhưng cho dùng hắn đánh mạnh như thế nào, cửa đá cũng không mở, cánh cửa này nặng phải đến vạn cân, sức người thường không cách nào phá ra được.

Dưới mặt đất những con bọ màu đen lần lượt xuất hiện dưới chân Lục Phạm, số lượng càng lúc càng nhiều, cho dù hắn có đạp chết bao nhiều con cũng không hết được, nếu số lượng bọ quá nhiều, ngược lại người chết hắn, lúc đó hắn sẽ bị bọn chúng ăn thịt đến xương cũng không còn.

Càng vào thời khắc sinh tử, Lục Phàm lại càng phải bình tĩnh tìm cách giải quyết, lúc này có la hét cầu cứu cũng vô dụng, chỉ tốn công tốn sức mà không giải quyết được vấn đề gì

Vừa đạp chết đám bọ ăn thịt, Lục Phàm vừa cẩn thận quan sát xung quanh, lúc này đột nhiên hắn phát hiện ra, cỗ quan tài màu đỏ kia, đám bọ ăn thịt không dám lại gần, hiển nhiên bọn chúng cũng biết sợ thứ ở bên trong quan tài đó, lúc này đã không còn đường lui, hắn chỉ còn cách chạy về phía quan tài lánh nạn, chỉ cần không kinh động thứ ở bên trong, hắn tuyệt đối sẽ an toàn.

Lục Phàm chạy thật nhanh về phía quan tài màu đỏ, đám bọ ăn thịt càng lúc càng đông, đang đuổi theo hắn ở phía sau, cũng may hắn đã thành công trèo lên nắp quan tài, đám bọ ăn thịt này chỉ có thể vây quanh quan tài ở một khoảng cách gần, tất cả bọn chúng đều đem ánh mắt hung dữ nhìn lên thân thể hắn, miếng thịt tươi béo bở trước mặt, vậy mà không cách nào chạm đến được, thật làm cho người ta tức chết.

Ngồi trên nắp quan tài, Lục Phàm nhìn xuống bên dưới mặt đất, hiện giờ ở dưới đó đã là biển côn trùng, một khi rơi xuống dưới, sẽ đám côn trùng này ăn sạch thịt, chết rất thảm, giờ đây hắn cũng chỉ cầu mong, bọn chúng biết khó mà lui, nếu không, cho dù chúng không ăn thịt được hắn thì hắn cũng chết vì đói.

Nửa canh giờ trôi qua, số lượng côn trùng ăn thịt không giảm chút nào mà càng lúc càng đông, Lục Phàm lúc này đã cảm thấy đói bụng, cả người đều rất mệt, tinh thần không còn tỉnh táo nữa, hai mắt bắt đầu khép lại giống như sắp ngất đến nơi.

Lúc này hắn rất nhớ Lục thúc và Lục Hầu Nhi mập mạp, giá như lúc này có hai người họ ở bên cạnh hắn, nhất định họ sẽ có cách biến nguy thành an, chỉ đáng tiếc, họ lại không có ở đây, hắn chỉ có thể tự thân tìm cách tự cứu mạng của mình.

Lấy lại tinh thần tỉnh táo, Lục Phàm ngồi dậy, thử nhìn vào nắp quan tài, xem thử có biện pháp gì có thể xua đuổi đám côn trùng ăn thịt này không.

Trên nắp quan tài đích thực còn có một cái hình vẽ giống như giọt máu, tại trung tâm hình vẽ còn có một cái lỗ nhỏ, ở dưới còn khắc dòng chữ “ trích huyết nhận chủ, tự khắc thành tiên.”

“ Tu tiên sao ? đây đúng là chuyện viển vông.” Lục Phàm nhìn vào dòng chữ này, chỉ biết lắc đầu cười một cái.

Đích thực trước đây Lục Phàm từng đọc quan những điển tịch ghi chép lại sự tích con người có thể thành tiên, tiên nhân có thể cưỡi mây trên trời, có thể hái sao trời, trường sinh bất tử, nhưng hết thảy đều là vọng tưởng của con người tự nghĩ ra để tự an ủi bản thân, bởi vì tất cả bọn họ đều sợ chết, ước mong của họ chính là trường sinh, có trường sinh là có tất cả.

Nhiều lúc Lục Phàm cũng ao ước mình trở thành tiên nhân, có pháp thuật thần thông, có thể trường sinh bất tử, một lòng truy cầu đại đạo, được ngắm nhìn thế gian này rộng lớn như thế nào, nhưng phàm nhân vẫn là phàm nhân, sinh lão bệnh tử là không thể tránh khỏi, vì vậy ý định thành tiên hắn đã sớm vứt bỏ từ lâu, đời người ngắn ngủi, sống được ngày nào thì cố gắng vui vẻ ngày đó, để sau này có chết cũng không phải hối tiếc, đây chính là phương châm sống của hắn.

Đem ý thức quay trở về hiện tại, từ những dòng chữ này, Lục Phàm có thể biết được chấp niệm thành tiên của chủ nhân ngôi mộ này lớn như thế nào, đến lúc chết vẫn không thể buông bỏ, chỉ là hắn không hiểu được chuyện nhỏ máu vào trong quan tài này thì có liên quan gì đến chuyện thành tiên, rõ ràng đây là một cái bẫy để gạt người ta, nhưng hiện giờ hắn đã không còn đường lui, cho dù là bẫy hắn cũng muốn thử, chỉ cần còn hy vọng thoát ra ngoài thì không được từ bỏ.

Lục Phàm cắn đầu ngón tay để máu của mình rỉ ra chảy xuống lỗ nhỏ trên nắp quan tài, máu vừa vào bên trong, đột nhiên quan tài chấn động dữ dội, phù trú bị đốt cháy, xích sắt bị phá hủy, bên trong truyền đến tiếng gào thét giống như dã thú.

Tiếng gầm thét này vô cùng lớn, làm kinh sợ đám côn trùng ăn thịt ở dưới đất khiến tất cả bọn chúng bỏ chạy, Lục Phàm nhân cơ hội này nhảy xuống phía bên dưới mặt đất, chạy thật nhanh đến cửa đá đang mở ra.

Lục Phàm vừa tiếp cận cửa đá đột nhiên nắp quan tài đột nhiên bay tới chặn lại lối ra khiến cho hắn không cách nào thoát ra ngoài được.

Ngoảnh đầu nhìn lại, từ trong quan tài, một bàn tay gầy guộc trắng nhợt thò ra ngoài, khiến cho Lục Phàm sợ hãi, tim đập loạn nhịp như muốn nhảy ngoài, cho dù biết trước sẽ có chuyện xấu xảy ra, nhưng lúc này hắn không thể giữ được bình tĩnh như lúc trước, thứ hắn phải đối diện bây giờ là một con quái vật đáng sợ.

Hàn khí lạnh lẽo từ trong quan tài tỏa ra ngoài khiến cho lông tay lông chân của hắn dựng đứng cả lên, một cảm giác nổi da gà, không nói lên lời.

Rồi lại một cánh tay củi khô trắng bệch khác vươn ra, cuối cùng là một cỗ thân thể nam nhân trăng bệch bật dậy khỏi quan tài.

Cỗ thân thể này giống như một cái xác không hồn, hoàn toàn không có ý thức, chỉ có một biểu cảm hung dữ, không khác gì một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày.

Khoảng khắc miệng hắn mở ra để lộ một hàng răng nanh dài, Lục Phàm sợ hãi không kiềm chế được cảm xúc mà hét lên thật to “ Là cương thi a !”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Tiên Quan sáng tác bởi minhmta180197

Truyện Cực Phẩm Tiên Quan tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhmta180197
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.