2 : Nhận Oắt Con Làm Tiểu Tử
Chương 2 : Nhận oắt con làm tiểu tử
Mặt trời đang đứng bóng ở nơi đây , tất cả ánh sáng đâm xuyên qua từng chiếc lá
mỏng thẳng xuống hang động . Nơi đó có một cậu bé đang nằm, mặt mày không một
chút sức sống .
Nó đã hé đôi mắt ra . Ánh sáng làm nó chói mắt , làm tan chảy trái tim của nó , nó vừa
nằm ngủ chăng , tại sao nó lại ở đây , một nơi không người ở , ngày hôm qua nó đã
ở đâu. Từng câu hỏi hiện ra trong đầu nó . Từng bước chân vô hồn của nó thênh
thang đi ra hang động , nó không biết rằng nó đang đi đâu , ánh mắt nó sao có vẻ
chần chừ rồi lại tiến về phía trước .
Nó đã đi , nó đã đi . Nó đã đi hơn 2 canh giờ , nó nhận ra nơi đây cuộc sống thật náo
nhiệt , khác hẵn so với cái hang động mà nó ở . Âm thanh ồn ào như muốn quật ngã
nó . Nó sợ những âm thanh đó như một con thỏ nằm run sợ khi con người tới . Có
đôi lúc nó bỏ chạy thật nhanh khi có người nhìn nó . Nó đã bắt đầu kiệt sức . Đôi
chân của nó khuỷ xuống , thân hình ngã nhào về phía trước , đôi mắt nhẹ nhàng khép
lại như vẫn muốn
Lần thứ hai nó mở mắt , nó đã nằm trên một chiếc giường ấm áp ,một giấc ngủ ngon
sau khi nó ngủ một cách mệt mỏi trong cái hang động điên khùng đó . Nó đã khởi
sắc hơn hẵn . Nó bừng tĩnh
“ Này , đệ đã tỉnh rồi à” – một cô gái lao thẳng đến giường
“ Tỉ , tỉ là ai , đệ đang ở đâu đây”- Nó ngơ ngác hỏi
Thấy cậu bé hỏi , cô nương này không hề bực bội mà là mỉm cười trả lời
“ Hồi nãy đi trên đường với phụ thân tỉ , ba tỉ thấy em ngất nên đưa về đây đó , mà em
có gia đình không”
“ Dạ gia đình , gia đình của em là ai”- Nó lại hỏi những câu hỏi ngớ ngẫn đó
“ Này đệ , đệ không có gia đình hã”- Vị cô nương này bắt đầu lo lắng
]
“ Đệ khi tỉnh lại chị thấy mình trong hang động , đệ không thấy ai bên cạnh nữa”
“ Chẵng nhẽ bọn họ để đệ lại , sao bọn họ ác ôn vậy trời , để trong hang động lỡ gặp
ma thì sao”
“ Ma có gì đâu phải sợ chứ” – Nó bắt đầu mỉm cười
“ Tiểu từ , đệ thật sự có khí phách , mà đệ tỉnh lại rồi muốn ở lại nơi đây hay là đi ngao
du thiên hạ”- giọng điệu của vị cô nương này như muốn dò hỏi tên tiểu tử . Thật sự
khiến đầu nó rối lên một mớ bồng bông
“ Đệ cũng chẵng biết nữa , đệ giờ còn không biết mình là ai mà chỉ còn nhớ tên mình
là Dương Thiên thôi”
“ Vậy là đệ bị mất trí nhớ à , có phải ham chơi nhảy dây hay cò cò bị đập đầu vào đâu
mất trí nhớ không”
“ Tỉ tỉ à , mấy cái trò đó là gì vậy”
“ Vậy là tuổi thơ của đệ đệ bị đánh mất rồi , thiên hạ này trò chơi rất phổ biến”
“ Nó là một trò chơi hã tỉ” “ Ừ đúng rồi” “ Vậy nó chơi sao” “ Em chỉ cần nhảy nhảy là được” “ Thế sao bảo là trò chơi”
“ Đúng lả tiểu đệ này người lớn thiệt nha , không thích mấy cái trò chơi đấy”
“ Mà tỉ ơi , đệ đang ở đâu vậy”
“ Đệ đang ở Trương Phủ , tỉ là Trương Thanh”
“ Nghe bên trong náo nhiệt , hẵn là tiểu đệ đệ đã tỉnh dậy rồi phải không” – Một tiếng
nói sảng khoái và bước vào cửa là một người phải nói là già nhưng cung không già
lắm , chỉ khoảng độ tuổi 50
“ Dạ , đệ đệ ấy đã tỉnh , thưa phụ thân “ Trương Thanh bước đến bên cha
“ Dạ, con chào Trương thúc” – Nó nhìn lão với một ánh mắt chất chứa niềm tin
“ Uhm , con thế nào rồi”
“ Dạ , con đã hồi phục rồi , cám ơn thúc quan tâm”
“ Phụ thân à , nữ nhi có chuyện muốn nói” - Trương Thanh kéo phụ thân quay mặt đi
chỗ khác và nói một chuyện gì đó
Một lúc sau , Trương thúc quay qua nhìn vào mắt nó
“ Con không có người thân à” “ Dạ”
“ Thế con có thể ở lại nơi đây , ta cần phài xin phép gia đình”
“ Dạ không được , con với thúc thúc là một ao nước lã , sao mà có thể để thúc giúp con”
“ Này này , đệ đừng khách sáo , ta với phụ thân ta lúc nào thấy bất bình cũng se ra tay tương trợ”
“ Thật sự nếu như vậy thì cám ơn thúc , con không khách sao” Đôi mắt thằng bé sáng
rỡ . Nó giống như vừa mới húp một ngụm nước tại bãi sa mạc , hay vừa mới được
lôi lên xém bị chết đuối . Nếu so với những ngôi sao , đôi mắt này còn quyến rũ hơn
những ngôi sao trên trời
“ Trời trời , thằng nhóc này’- Cả hai cùng nhau cười trước sự ngây ngô của cậu bé .
Họ dẫn nó đi vào trong một thư phòng , mà giờ đây ở tại nơi này có khoảng mấy chục
thân ảnh đang đứng . Một ông già đang ngồi ở trên cái ghế . Lão này tóc bạc trắng ,
thật khiến cho cậu bé mở mang tầm mắt. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một kẻ vừa
già vừa xấu sau khi nó bị đánh mất kí ức của mình. Nó im lặng tiến lên phía trước ,
chào thưa tất cả mọi người
“ Này , Trương Thanh Hữu , ngươi làm vậy là có ý gì”
Mọi người vừa sững sờ , nhất là tất cả sư huynh của Trương Thanh Hữu đều bắt đầu
ngạc nhiên khi nghe câu nói của y.
“ Phụ thân con muốn đưa nó vào Trương Gia , làm con của con”
Đăng bởi | TiểuBạchLong |
Phiên bản | Convert |
Thời gian |