Mời Chào (1)
Editor: Kingofbattle
Ra khỏi cửa hàng, quay lại xưởng ép dầu.
Lúc này xưởng ép dầu đã bắt đầu làm việc, tiếng động cơ diesel ồn ào rất điếc tai.
Còn chưa đến lượt của Lưu Phúc Lâm, vừa khéo lại gặp phải người bị đấu tố, mọi người đều giương cổ ra nhìn.
Không ai nói gì, từng người một nhìn đám người mặc đồ xanh lá từ xa đi tới rồi lướt qua trước mặt.
Một lát sau, đám đông đều thu hồi ánh mắt, tiếp tục xếp hàng ở cửa xưởng, ai chờ nghiền bột thì nghiền bột, ai chờ ép dầu thì ép dầu.
Hầu như không ai nhắc đến chuyện của đám Hồng Vệ Binh này.
Thành phố lớn, dù là thị trấn, thì những buổi đấu tố mới thu hút đông người, còn ở thị trấn nhỏ có việc gì mà phải lo? Có thời gian ra đồng xới đất chẳng phải tốt hơn là xem trò vui hay sao?
Học sinh còn có thể làm loạn, chứ nông dân thì làm loạn cái gì?
Nói sao thì đến Hạ Thu cũng phải nộp thuế lương thực?
Cô Tứ Duy cũng không có hứng thú xem, lúc này hắn đang đi loanh quanh trong hàng chờ, hàng người chờ ép dầu chẳng có gì hay ho, nguyên liệu ngoài của hắn là hạt óc chó ra, thì còn lại đều là hạt cải dầu.
Xem qua vài nhà rồi chuyển sang hàng chờ nghiền bột, Cô Tứ Duy mới phát hiện, những thứ nghiền bột đều là lúa mì, có một số lúa mì còn nguyên vỏ, đến đây để tuốt vỏ.
Thấy lúa mì, Cô Tứ Duy có chút hứng thú, muốn mở miệng trò chuyện với ông lão nghiền bột.
Đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "Này" từ phía sau.
Quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ đứng cách mình không xa, cô gái khá cao, khoảng hơn một mét sáu, chiều cao này ở thời điểm hiện tại không phải là thấp.
Cô gái cũng không mập, điều này chắc chắn, bây giờ trên đường hầu như không thấy người bị béo phì.
Hiện tại là thời đại thiếu dinh dưỡng, trừ khi nhà anh có người làm ở công ty lương thực hoặc kho lương, những nơi có nhiều chất béo.
Nếu không cho dù muốn béo phì thì cũng không thể, ngay cả khi làm ở những nơi này, phần lớn trong nhà cũng chỉ là ít xanh xao hơn một chút mà thôi.
Cô gái gầy, nhưng không xấu, khuôn mặt khá lớn, mũi nhỏ, má có vài nốt tàn nhang, mũi hơi hếch nhưng không quá nhiều, môi khá dày, điểm nổi bật nhất là đôi mắt to, theo cách nói của quê nhà Cô Tứ Duy thì đây là đôi mắt kim ngư, tròng mắt lồi ra ngoài.
Cô gái không xấu nhưng cũng không đẹp.
“Này, anh thuộc phái nào? Có phái hay không? Nếu không có phái thì tham gia vào đội của chúng tôi đi”.
Cô gái thấy Cô Tứ Duy quay đầu lại liền bắt đầu nói.
Cô Tứ Duy hơi cau mày, giọng điệu của cô gái khiến Cô Tứ Duy không thoải mái, bởi vì cô gái nói chuyện dường như mang theo loại bố thí, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Cô Tứ Duy ghét nhất là loại người này, trước mặt hắn mà dám tỏ vẻ, hắn đều mặc xác bọn họ.
“Không hứng thú!”
Cô Tứ Duy trả lời một câu.
Hắn hoàn toàn không có hứng thú tham gia vào nhóm người này.
Cô gái rõ ràng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy từ Cô Tứ Duy, cô ta nhìn hắn, trong mắt có chút lửa giận.
“Tôi là Triệu Minh Lan!”
“Liên quan gì đến tôi”.
Thái độ của Triệu Minh Lan khiến Cô Tứ Duy hơi tức giận, vì trong mắt hắn, Triệu Minh Lan không khác gì côn đồ, nếu hắn có sắc mặt tốt thì mới đúng là chuyện lạ.
Là một người đến từ tương lai, làm sao Cô Tứ Duy có thể đồng tình với hành động của Triệu Minh Lan và nhóm người này.
Hơn nữa, lấy tính cách hắn cũng không muốn có bất kỳ giao tiếp gì với những người này.
Cô Tứ Duy mong muốn một cuộc sống tốt đẹp là: có nhà có ruộng, nửa ngày làm việc ngoài ruộng, nửa ngày nghỉ ngơi!
Bắt hắn lúc nào cũng sôi máu gà, đấu tố người này, phê phán người nọ, hắn thực không có hứng thú.
Triệu Minh Lan nghe vậy liền muốn chụp mũ lên đầu Cô Tứ Duy, trong lòng thầm nghĩ: nếu không phải thấy anh còn đẹp trai, tưởng rằng bà cô đây sẽ nói nửa câu với anh sao?
Triệu Minh Lan háo sắc, đúng vậy, nàng thích trai đẹp.
Cái gọi là phe bạo động, người đứng đầu chắc chắn là những kẻ không an phận, trong quá trình nếm trải quyền lực, ham muốn trong lòng liền bùng phát.
Triệu Minh Lan chính là người như vậy, nhưng nàng ta biết che giấu, trừ những người rất gần gũi ra, thì người khác không biết mặt trái trong lòng nàng.
Đang lúc Triệu Minh Lan nghĩ cách chụp mũ lên đầu Cô Tứ Duy, đột nhiên có một thanh niên cùng tuổi chạy tới, thanh niên này là một chàng trai, tuy gầy nhưng có chút dáng vẻ thư sinh.
Chàng trai đến đứng vững, chưa làm gì đã liếc Cô Tứ Duy một cái, sau đó mới nói với Triệu Minh Lan: “Chỉ huy Triệu, chúng ta nên họp rồi”.
Nghe vậy, Triệu Minh Lan ồ một tiếng, quay đầu đi, đi được vài bước lại dừng lại, nói với Cô Tứ Duy: “Thanh niên không có chí khí, anh có phải là đồ vô dụng hay không?”
Cô Tứ Duy ngạc nhiên, thanh niên vừa tới cũng nhìn Cô Tứ Duy, ánh mắt ghen tuông không giấu nổi, liên tục thúc giục Triệu Minh Lan.
Đăng bởi | zxvgvádgvadg |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 97 |