Rơi xuống nước
Hỗn độn khai thiên, vũ trụ hình thành trong sự tĩnh lặng.
Vạn tượng chưa hình thành, mơ hồ trong khoảng không, chỉ chờ sinh mệnh ra đời.
Thời gian trôi qua, vũ trụ chuyển mình, các vị thần xuất hiện trong sâu thẳm.
Hậu Nghệ dũng cảm vô song, tài bắn cung tuyệt thế, chiếu sáng cả thiên hạ.
Ngọc Hoàng giao cho y trọng trách, cần phải diệt trừ chín mặt trời dư thừa.
Hậu Nghệ không sợ hãi, mạnh mẽ đối mặt, lòng đầy chí khí.
Chín mặt trời rơi xuống, ánh sáng tắt, đất đai hồi sinh, sinh mệnh bắt đầu nảy mầm.
Vạn vật được cứu rỗi, chiến công của Hậu Nghệ vĩnh viễn lưu truyền.
…
Trong một vùng đất yên bình, ẩn chứa một ngôi làng cổ tên là Thanh Thôn.
Giữa làng, một con sông trong vắt chảy róc rách, như một dải bạc vắt ngang.
Lúc này, bên bờ sông, ba thiếu niên phong độ đứng đối diện, bầu không khí căng thẳng, sự nghiêm trọng dần bao trùm.
Trong ba thiếu niên này, có hai người nổi bật hơn hẳn.
Họ mặc áo vải thô, lộ ra cơ bắp vững chắc như đá, thân hình rắn rỏi, khí thế mạnh mẽ.
Trước mặt hai thiếu niên vạm vỡ ấy, một bóng dáng khác có vẻ yếu ớt hơn hẳn.
So với hai người kia, cậu ta như thể chỉ là một làn gió thoảng qua, dễ dàng bị thổi bay.
“Trương Lưu Thành, hôm qua tụi tao bảo mày đi bắt cá! Cá đâu?” Một thiếu niên trong trang phục vải thô, vẻ mặt kiêu ngạo và khinh bỉ, trừng mắt nhìn Trương Lưu Thành.
“Hừ, mày không bắt được con cá nào, thật là vô dụng!” Thiếu niên kia cũng nói với giọng khinh miệt.
Trương Lưu Thành ánh mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào hai thiếu niên đang mỉm cười khinh bỉ, họ cứ tiến lại gần như thể chỉ cần một bước là có thể chạm vào cậu.
Trong lòng Trương Lưu Thành tức giận như lửa, cười lạnh đáp: “Các cậu muốn tôi bắt cá cho các cậu? Thật là mơ mộng! Các cậu có tư cách sao?”
Cậu ta im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Trương Long, Trương Hổ, các cậu chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi! Khi tôi trưởng thành, tôi nhất định sẽ khiến các cậu phải trả giá!”
Trương Long và Trương Hổ nghe xong lời Trương Lưu Thành, đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó không nhịn được mà cười ầm lên.
“Hừ, Trương Lưu Thành, mày thật sự nghĩ mình có cơ hội vươn lên sao?” Trương Hổ mỉm cười nhạo báng, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, “Với loại phế vật như mày, cho dù có trưởng thành đi nữa, cũng chẳng bao giờ là đối thủ của tụi tao!”
“Trương Lưu Thành, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn đi xuống sông bắt cá đi, để tụi tao thỏa mãn cơn thèm ăn. Nếu mày dám cãi lại, đừng trách tụi tao không khách khí!” Trương Long dọa nạt.
Nhìn xung quanh, không có ai ở đây, dù họ làm gì cũng sẽ không ai biết.
Nếu có ai vô tình đi qua, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng “chỉ đùa thôi” là có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ và hoài nghi.
“Trương Lưu Thành, nếu mày không đưa cá ra đây, tụi tao không ngại cho myaf biết thế nào là lợi hại!” Trương Hổ nói, giọng lạnh lẽo, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Trương Lưu Thành.
“Hừ, muốn tôi xuống nước bắt cá? đúng là nằm mơ!” Trương Lưu Thành lạnh lùng nói.
Cậu ta trong lòng biết rõ, một khi bước xuống nước, như thể bước vào vực thẳm không đáy, chỉ có thể ổn định tình hình tạm thời, đợi đến khi ca ca cậu từ học viện trở về, mới có thể giải quyết tình cảnh này.
“Trương Lưu Thành, mày đang tự đào mồ chôn cho mình đấy!” Trương Hổ nghe vậy, sắc mặt biến đổi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười độc ác.
“Hừ, Trương Lưu Thành, mày dám không biết điều như vậy! Đừng trách tôi không nhớ đến tình xưa!”
Trương Long trên mặt lộ vẻ cười nham hiểm, đột nhiên lao tới Trương Lưu Thành, tung một quyền mạnh mẽ đấm thẳng vào ngực Trương Lưu Thành.
Cảm nhận được sự tấn công từ Trương Long, sắc mặt Trương Lưu Thành thay đổi một chút, cậu nắm chặt nắm tay phải, không sợ hãi mà đón đỡ.
Tuy nhiên, so với cú đấm mạnh mẽ của Trương Long, cú đấm của Trương Lưu Thành lại trở nên yếu ớt đến mức gần như không đáng kể.
Khoảng cách lực lượng này giống như một con rồng bay lượn trên bầu trời và một con sâu lê lết trong bùn, sự chênh lệch như thế chẳng có gì có thể so sánh nổi.
Dù sao, Trương Lưu Thành chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, trong khi Trương Long và Trương Hổ đã là những thiếu niên khỏe mạnh gần đến tuổi trưởng thành.
Ngay khoảnh khắc đó, thân hình Trương Lưu Thành bỗng trở nên mạnh mẽ như một con hổ lao ra khỏi núi, không thể cản nổi, với sức mạnh như sấm sét lao về phía Trương Long.
Cú đấm phải nói là rất mạnh mẽ, đấm thẳng vào mặt Trương Long.
Nhưng trên mặt Trương Long, chỉ thoáng qua một nụ cười khinh miệt.
Hắn khinh bỉ cười nói: "Hừ, chỉ có vậy thôi sao! Đã nghĩ mày đã tiến bộ, nhưng mày vẫn chỉ là một kẻ vô dụng không hiểu gì về chiến đấu. Cú đấm mềm như bông của mày, chẳng khác gì một cú chạm nhẹ, không đáng lo ngại chút nào! Thật là nực cười!"
Trương Long ngừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, "Bây giờ, để mày thấy thế nào mới là một cú đấm sắt thép! Xem đây!"
Vừa dứt lời, Trương Long ánh mắt sắc lạnh, nhảy lên cao, một cú đấm mạnh mẽ lao vào Trương Lưu Thành.
"Bang!"
Một tiếng nổ vang lên, Trương Lưu Thành bị chấn động mạnh, rõ ràng là bị cú đấm nặng như núi đập vào, không thể chống đỡ được.
Trương Lưu Thành loạng choạng, rồi như một cây đại thụ bị cuồng phong tàn phá, thân hình nặng nề ngã xuống mặt đất cứng như đá.
"Biết trước như vậy, tại sao phải làm thế, để chịu trận vô ích." Trương Hổ cúi đầu nhìn Trương Lưu Thành, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Nếu mai mà vẫn không bắt được cá, để thỏa mãn cái bụng tụi tao, tao sẽ không khách khí đâu."
Vừa dứt lời, Trương Long và Trương Hổ chuẩn bị quay đi, không thèm để ý đến Trương Lưu Thành đang nằm bất động trên mặt đất.
"Chờ một chút!" Trương Lưu Thành đột ngột bật dậy từ mặt đất, vội vã đuổi theo hai người.
Ánh mắt Trương Lưu Thành sắc như đao, ngay lập tức tấn công mạnh mẽ, khiến cho Trương Long và Trương Hổ không kịp trở tay.
Trương Hổ vừa mới tỉnh lại, thì chỉ thấy cú đấm sắt của Trương Lưu Thành đã lao tới trước mắt.
"Rắc!"
Một tiếng vỡ giòn vang lên, hai chiếc răng cửa của Trương Hổ bị cú đấm đập nát.
"Trương Lưu Thành, mày dám khiêu khích tao? mày chắc chắn là muốn chết!"
Trương Hổ giận dữ, từng chữ như được rít qua kẽ răng.
Hắn tức giận phun ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay đấm, căm phẫn và sức mạnh dâng trào, đấm mạnh vào Trương Lưu Thành.
Cú đấm này mạnh mẽ đến mức như muốn xé toạc cả núi non.
Trương Lưu Thành chỉ là một thiếu niên bình thường, làm sao có thể chịu nổi sức mạnh khủng khiếp này, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Thân thể hắn vẽ ra một đường cong bi thương trên không, rồi rơi mạnh xuống đất, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
"Thằng nhóc này còn nhỏ, nếu nhận phải cú đánh này, có lẽ chỉ có con đường chết, nếu sống sót cũng chỉ có thể là trọng thương hôn mê, thành phế nhân thôi!" Trương Long ánh mắt sâu thẳm, nhìn Trương Lưu Thành nằm bất động trên đất, khuôn mặt không thể che giấu lo lắng, "Tao vốn định nhận mày làm đệ tử, nếu làm mày chết, thì chuyện này sẽ gây phiền phức lớn đấy!"
"Mặc dù trong mắt mọi người, Trương Lưu Thành chỉ là một người bình thường, nhưng trong lòng Tứ bá phụ, hắn ấy là bảo vật vô giá."
"Trương Lưu Thành từ nhỏ đã yếu ớt, chống chọi với bệnh tật cho đến giờ."
"Khi Trương Lưu Thành còn nhỏ, anh thứ hai của hắn đã qua đời vì bệnh tật."
"Khi mọi người tưởng rằng Trương Lưu Thành cũng sẽ chết vì bệnh, một người cao nhân bí ẩn bỗng xuất hiện."
"Người đó đã trao cho hắn một cái tên đầy ý nghĩa - 'Lưu Thành', ý chỉ mong hắn ấy luôn ở lại thế gian này và khỏe mạnh trưởng thành."
"Chính cái tên này đã mang đến niềm hy vọng vô tận cho Tứ bá phụ."
"Vì vậy, nếu Trương Lưu Thành gặp phải điều gì không may, Tứ bá phụ biết được tin này, chúng ta chắc chắn không thể thoát khỏi trách nhiệm."
"Mặc dù mỗi lần Trương Lưu Thành bị thương nặng, hắn luôn ngã xuống và có vẻ như sắp chết, nhưng hắn luôn kiên cường vùng vẫy bên bờ sinh tử và lại đứng lên." Lời của Trương Long khiến Trương Hổ cảm thấy lo lắng.
Trương Hổ từ từ bước tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Lưu Thành đang nằm bất động trên đất.
Hắn đột ngột dẫm mạnh lên, dùng hết sức đạp vào Trương Lưu Thành.
"Trương Lưu Thành, đừng có giả chết nữa, đứng dậy cho tao!" Trương Hổ thúc giục.
Tuy nhiên, Trương Lưu Thành vẫn nằm yên trên đất, như thể đã trở thành một con rối không còn sinh khí.
Lúc này, sắc mặt Trương Lưu Thành bắt đầu tái đi.
"Đã hết hơi rồi sao?" Trương Hổ cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể Trương Lưu Thành.
Cảm nhận được cái lạnh từ đầu ngón tay, Trương Hổ hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Long: "Hơi thở sự sống của hắn đã biến mất, cơ thể lạnh lẽo như đá. Ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, Long ca, chúng ta phải làm sao đây?"
Mặc dù Trương Lưu Thành không phải là người có quyền thế, nhưng trong thế giới của họ, giết người sẽ phải trả giá.
Nếu để người khác biết chính hai người họ đã kết thúc mạng sống của Trương Lưu Thành, thì cái đợi chờ họ, chỉ có con đường chết mà thôi.
"Chúng ta thà ném thằng nhóc này xuống sông đi, quanh đây là khu vực hoang vu không người ở, trong bán kính năm dặm. Không ai biết, chúng ta có thể hành động nhanh chóng. Nếu ai đó tìm kiếm tung tích của Trương Lưu Thành, chúng ta chỉ cần giả vờ không biết, nói rằng không biết hắn đi đâu. Chỉ cần làm mọi việc kín đáo, không ai phát hiện, thì sẽ không có ai tố cáo chúng ta." Trương Long có vẻ lo lắng, nói.
"Được! Làm theo lời huynh!" Trương Hổ gật đầu, nói một cách kiên quyết.
Vừa dứt lời, Trương Long và Trương Hổ hợp sức nâng Trương Lưu Thành lên, rồi ném mạnh vào vực sâu của con sông.
Chỉ nghe một tiếng "phụt", nước bắn lên, hình dáng Trương Lưu Thành ngay lập tức biến mất trong dòng nước xiết.
Trương Long và Trương Hổ đứng im một lúc, sau đó quyết đoán rời đi.
Ngay khi họ vừa quay lưng, một luồng ánh sáng đỏ bỗng bùng lên từ giữa dòng sông, như một thanh kiếm sắc cắt qua mặt nước, lao thẳng lên trời.
"Chẳng lẽ sau khi Trương Lưu Thành chết, linh hồn của hắn đã hiện ra?"
Trương Long và Trương Hổ sợ đến tái mét mặt, hoảng hốt quay lại bỏ chạy.
"Chạy mau! Hắn đến đòi mạng rồi!"
Trương Long và Trương Hổ mở to mắt, như thể đã nhìn thấy bóng ma đen trắng đến đòi mạng.
Hình dáng của họ như bóng ma dưới ánh mặt trời, nhanh chóng lao đi, chỉ còn tiếng bước chân vội vã vang vọng trong không khí.
Còn luồng ánh sáng đỏ trên mặt sông, giống như một lời nguyền kỳ quái, chói sáng rồi lại tắt, như thể đồng điệu với bước chân của Trương Long và Trương Hổ.
Trên mặt nước tĩnh lặng, những gợn sóng tròn tròn lan tỏa.
Trương Lưu Thành, chàng trai vừa thông minh vừa dũng cảm, khi đối mặt với hai đối thủ mạnh mẽ như Trương Long và Trương Hổ, không những không tỏ ra sợ hãi mà còn kích phát được trí tuệ của mình.
Hắn biết rõ, trong nghịch cảnh, phải lui để tiến, dùng trí khôn để tích lũy sức mạnh, chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Tuy nhiên, thế giới dưới nước khiến hắn khó có thể giữ bình tĩnh.
Trương Lưu Thành từ từ chìm xuống, hắn cố gắng vùng vẫy nhưng không thể chống lại sức kéo mạnh mẽ của dòng nước.
Nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng, hắn cảm thấy mình như đang bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Trương Lưu Thành cố sức vùng vẫy, tìm kiếm một tia hy vọng, nhưng sức mạnh của dòng nước như vô cùng vô tận, không thể thoát khỏi.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nước càng lúc càng tối đi.
Trương Lưu Thành hiểu rằng, chỉ có kiên trì, hắn mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của số phận, giành lại tự do.
Khi cơ thể tiếp tục chìm xuống, hơi thở của Trương Lưu Thành ngày càng khó khăn hơn.
Nhưng ngay lúc đó, một tia sáng đỏ như máu nhanh chóng xẹt qua trong tầm mắt của Trương Lưu Thành.
Trương Lưu Thành mở to mắt, trong một khoảnh khắc nhìn thấy một con cá chép.
Tim hắn đập mạnh như sấm, hắn vội vàng đưa tay ra, cố gắng nắm lấy con cá chép kỳ lạ, linh động vô cùng.
Khi ngón tay của Trương Lưu Thành sắp chạm vào con cá, nó như có linh cảm về nguy hiểm, bỗng nhiên nhảy vọt lên, biến mất sâu dưới đáy sông.
Đăng bởi | lamlelele |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |