Bằng Hữu Gặp Lại
Người bước vào phòng lúc này chính là Lạc Tuyết. Nhìn thấy Âu Dương Khanh một màn trước mắt say mê nhìn mình Lạc Tuyết cũng chửi thầm trong bụng.
Mẹ nó không phải phương thức ra sàn có vấn đề đi, làm sao mình vừa đi ra thì ánh mắt Âu Dương Khanh nhìn mình giống như nhìn con mồi một dạng a. Lạc Tuyết cũng cười khổ trong lòng.
Nhìn Âu Dương Khanh hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời Lạc Tuyết vẫn nhìn không được cái tràng cảnh ngại ngùng trước mặt buộc miệng nói ra.
- Khanh thối tha, ngươi nhìn đủ chưa, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra.
Nghe tới lời nói quen thuộc Âu Dương Khanh nhất thời tỉnh hồn, ngạc nhiên lắp bắp nói ra.
- Ngươi...ngươi..ngươi là A Tuyết.
- Sao nhìn ta không giống sao.
Đáp lại một mặt ngốc so của Âu Dương Khanh, Lạc Tuyết dùng ngữ điệu không mặn không nhạt nói.
- Thật sự là ngươi sao..ngươi không phải đang đùa ta đi.
- Đùa ngươi làm gì, rủ ngươi sang đây chủ yếu là lát nữa đi xem náo nhiệt a. Thôi đừng nhiều lời vào trong ngồi vừa uống trà vừa nói.
Lạc Tuyết đi thẳng vào bàn ngồi trên ghế tự rót cho mình một cốc trà nhâm nhi, Âu Dương Khanh đồng dạng như có người vừa rót chì vào chân đứng khựng người một mặt ngơ ngát nhìn lấy Lạc Tuyết.
Cảm thấy không khí xung quanh nhất thời yên lặng Lạc Tuyết một mặt khó hiểu nhìn lấy Âu Dương Khanh.
Khanh thối tha hôm nay bị gì vậy ta, mọi lần gặp nhau miệng nói không ngớt làm phiền mình không ít chuyện, sao hôm nay bổng nhiên tu tâm tích đức dữ vậy.
Không liên phiên nữa sao, ánh mắt nhìn mình như kẻ khờ nhìn thấy ánh sáng một dạng, không thể tiếp tục yên lặng nữa.
Lạc Tuyết nghĩ thầm mà không tự chủ được rùng mình. Lạc Tuyết buông bỏ chung trà trong tay, cánh tay phải xoắn loạn tóc, tay trái gõ bàn theo nhịp, trên môi nở nụ cười như câu hồn nhìn lấy Âu Dương Khanh âm dương quái khí nói.
- Sao nhìn thấy ta đẹp quá ngươi không kìm lòng được yêu ta rồi ?
- Ta...ta .. ngươi nói nhảm gìi vậy .. taa.
- Đừng có ta ta ngươi ngươi nữa, là đàn ông mà cứ lôi thôi như đàn bà ngồi xuống nói chuyện đi.
Lạc Tuyết nói xong tay lại cầm lấy ấm trà rót một chung mới để phía đối diện.
- Ngồi đi.
- À à..
Nhìn thấy ngữ điệu nghiêm túc của Lạc Tuyết Âu Dương Khanh giật mình ấm úng ngồi bật xuống tay cầm lấy chung trà uống ực ực liên hồi, hai mắt vẫn không thể tự chủ được nhìn lén Lạc Tuyết vài lần.
Lạc Tuyết nhìn một nàng như vậy tức không có chỗ xuất khí.
Ta đáng sợ đến như vậy sao, không đến nỗi đấy chứ, sao nhìn thấy ta mà hén nghiêm túc quá vậy trời, biểu cảm cũng thú vị thật lần đầu tiên ta nhìn thấy ha ha. Lạc Tuyết che miệng cười thầm.
- Từ từ thôi trà còn đó không có hết đâu mà vội.
- Hôm nay rủ ngươi sang Lạc Gia chơi chơi ấy mà, chắc Lạc Gia cũng có gởi thiếp mời đến gia tộc ngươi đi. Vừa hay ta cũng có việc nhờ ngươi.
Thấy Lạc Tuyết nhìn mình Âu Dương Khanh mới từ trong giây phút ngớ ngẩn kéo hồn về lắp bắp nói.
- Ơ à hả sao ngươi biết ta có thiệp mời.
- Mà lúc nãy tên tiểu nhị nói Cung chủ của nhà hén tìm ta không phải là nói ngươi đi. Ngươi là Cung chủ khi nào a, sao ta lại không biết.
Lạc Tuyết nhìn thấy một mặt ngơ ngát của Âu Dương Khanh cũng cười phá lên.
- Ngươi cũng không xem lại mình a, cái chữ Âu Dương Khanh đùng đùng một đống ở đó không lẽ ngươi cho là ta ngu đi. Ai không biết ở Băng Viêm đế quốc có mấy siêu cấp gia tộc đứng đầu. Âu Dương gia của ngươi không phải là một trong số đó sao.
- Câu hỏi của ngươi vừa rồi là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ta A. Còn Cung chủ ấy à, lúc trước rảnh rỗi quá nên lập đại một cái cho vui mà cũng có hơn hai năm rồi chưa có về nữa.
Lạc Tuyết vẫn bỏ qua chuyển biến trên khuôn mặt của Âu Dương Khanh tiếp tục cầm chung trà lên thưởng thức. Hương trà toả ra tứ phía.
- Ngươi cũng thật không nghĩa khí lập tông môn chơi chơi cho vui mà cũng không rủ ta. Nó tên là gì vậy ?
Âu Dương Khanh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn lấy Lạc Tuyết.
- Cũng không phải tại ngươi sao, làm đại thiếu gia của một gia tộc lớn, không lâu nữa cả gia tộc cũng là ngươi nói là xong, còn chơi chơi cái gì.
- Ta sợ sẽ bị cha ngươi treo lên đánh a, dậy hư con trai cưng bảo bối của Âu Dương Trọng là không tốt cho lắm. À mà nó tên là Lãnh Nguyệt Cung.
Đăng bởi | Kimquy |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 10 |