Thiếu Gia Đi Bán Rau
Trong luống , rau cải đã được cắt hơn phân nửa chỉ còn xót lại vài hàng, Lý Ninh để ý ở cạnh lu có mấy bó cải đặt ngăn nắp ngâm trong chậu nước. Hắn bèn hỏi nàng:
" Đinh Hương tỉ tỉ, chỗ rau này ngươi định mang ra chợ bán sao?"
" Vâng thiếu gia, tẹo nữa ta mang ra đầu chợ bán. Chủ mẫu bảo rau cải đã hơi già , để ở nhà ăn không hết , bảo ta chịu khó ngồi bán một buổi."
Đinh Hương không do dự trả lời.
ko
Theo lời Vương phu nhân dặn, nàng cắt rau mang đi bán. Một phần là do ăn không hết , một phần cũng muốn kiếm chút phí sinh hoạt.
Lý Ninh lại gần vảy nước vào mấy mớ rau, hắn suy nghĩ giây lát , nhìn nàng cười nói:
" Để thiếu gia ta giúp cô nha , đằng nào giờ ta cũng không có việc gì làm. Hơn nữa , buôn bán vốn là sở trường của ta."
Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của hắn , Đinh Hương bĩu môi , nàng cũng không quá tin tưởng cái tài buôn bán trong miệng hắn nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì chỉ nhoẻn miệng cười.
Thực ra nếu hắn muốn làm gì , Đinh Hương cũng đâu thể từ chối. Dù sao nàng cũng là tì nữ của hắn , tuy có những lúc nàng qua mặt hắn nhưng chung qui hắn vẫn là chủ. Hơn nữa, thiếu gia cả ngày ru rú trong nhà , nàng cũng phải có trách nhiệm tống hắn ra khỏi cửa.
Chợ Đông Ba, một khu chợ dành cho những người thuộc tầng lớp tiểu thương và người có thu nhập thấp. Gọi là chợ nhưng thực ra không gian nơi này khá nhỏ. Đơn thuần chỉ là một vài nhóm người bày bán dọc theo một tuyến phố Nam Thành.
Mặc dù vậy nơi đây cũng không ít người qua lại , phần đông là những hộ dân sống quanh đây. Họ ngại đến những chỗ sầm uất nhưng lại cách cả gần dặm là khu chợ chính bên kia, tuy hàng hoá ở đây chất lượng không thể bằng chí ít đã tiết kiệm được chút thời gian đi lại.
Chợ này những thứ chủ yếu là thịt cá , các loại tôm cua, rong biển hay rau , củ...tóm lại là những nhu yếu phẩm hàng ngày.
Hiện tại trời có mưa nhỏ , trên phố rải rác những vũng nước đọng , người đi lại nếu không mang theo ô , bắt buộc phải đi nép dưới mái hiên nhà.
Thấp thoáng có hai thân ảnh một nam , một nữ đang từ từ bước dưới mái hiên.
Nam dáng vẻ gầy gò , làn da ngăm đen trên vai hắn đang gánh hai thúng rau . Nữ tuy nhan sắc bình thường nhưng nhìn rất thanh thoát, nhu mì.
" Thiếu gia à , bán mỗi rau cải là được rồi , tội chi cắt thêm rau muống, rau lang cho nặng thêm, với lại muống nhà mình cọng không được đẹp cho lắm , chắc chi bán được ".
Thấy thanh niên gánh rau có vẻ nặng , đi đứng xiêu vẹo , thiếu nữ kia pha trò hỏi hắn.
Nam thanh niên như không thấy thiếu nữ hỏi mình, hắn nhăn mặt cố gắng chịu nặng. Đi được một đoạn thì hắn giải thích:
"Đinh Hương tỉ tỉ, ngươi không sành việc này nên không biết , không dám khoe chứ ta là người rất lão luyện khoản tâm lí khách hàng. Cô nói xem nếu cô chỉ bán mỗi rau cải thì hàng hoá chúng ta quá nghèo nàn , người ta sẽ chỉ lướt qua, may mắn thì mới hỏi mua. Nếu hàng của cô thêm vài thứ nữa như hoa quả, thậm chí cá tươi chẳng phải sẽ thu hút hơn không".
Hai người thanh niên đúng là Lý Ninh và Đinh Hương đang quẩy ra chợ bán.
Nàng không từ chối cho hắn theo cùng, Lý Ninh rất nhiệt tình công việc. Trước khi đi hắn ra vườn cắt thêm chút rau khác . Cắt song thì hơi nặng , Lý Ninh đành thay nàng gánh chỗ rau này. Không phải là Lý Ninh thương tì nữ của mình chịu khổ mà là hắn sao có thể để người ta nhìn một thiếu nữ mảnh mai khuân vác vật nặng còn cậu thanh niên chắp tay sau lưng theo sau chứ. Như vậy trông rất phản cảm, người ta lại bảo hắn bắt nạt nữ nhân.
Đối với việc thiếu gia giúp mình gánh hàng , Đinh Hương chỉ cười và nhấc lên vai giúp hắn. Nàng quả thật không vác nổi đống rau này , với lại nàng rất hiểu rõ con người thiếu gia nhà mình, là người rất thích sĩ diện.
Hai người đi đến một góc nhỏ, sát nách với cửa hàng bán mực khô bên ngoài sơn một lớp màu đỏ đã gỉ màu , xung quanh cửa hàng có mấy sạp hàng cá , tôm.
Đinh Hương quan sát một hồi , nàng đang xác định một vị trí có thể ngồi bán, nàng nói với Lý Ninh:
" Thiếu gia , ngươi chờ ở đây để ta vào hỏi người ta thuê mặt bằng."
Chợ Đông Ba này mặc dù không sầm uất , trái lại còn khá hẻo lánh nhưng nguyên tắc căn bản đều giống nhau. Người đi buôn bắt buộc phải hỏi mượn vị trí buôn bán , tất cả đất trong đây đều có chủ sở hữu. Vì chợ tụ tập chủ yếu trước cổng nhà dân hoặc cửa hàng thì muốn hỏi mượn chỗ chắc chắn sẽ phải đi hỏi họ rồi. Nhiều người đến đây buôn bán tự nhiên bày trước cửa nhà người ta không muốn mất tiền thuê , kết quả những người này bị nha sai bắt phạt tiền. Số tiền phạt còn lớn hơn nhiều tiền thuê chỗ ngồi cho nên mọi người thường bắt buộc phải tuân thủ nguyên tắc.
Nàng vừa chuẩn bị đi vào thì Lý Ninh kéo áo nàng lại.
" Sao vậy thiếu gia, ngươi không thích chỗ này sao?" Đinh Hương ngạc nhiên hỏi.
" Không phải ta không thích mà chỗ này không phù hợp." Bỏ gánh rau xuống , lau mồ hôi trên chán , Lý Ninh trả lời.
" Tại sao vậy? Ta và phu nhân vẫn hay bán chỗ này mà , à mà hôm nay chỗ này hơi ướt chúng ta ra bên cũng được."
Đinh Hương mặt nổi lên nghi vấn , nàng nhìn lại thì đúng chỗ này ẩm ướt, bên cạnh còn có một vũng nước đục ngầu.
Lý Ninh không nhìn theo hướng nàng chỉ , đột nhiên hắn đưa tay lên vuốt mái tóc đang rối của Đinh Hương.
" Ta cũng không thích chỗ đó , chỗ đó chúng ta có ngồi cả ngày may mắn thì bán được vài bó, tin ta đi , nhất định hôm nay bổn thiếu sẽ bán hết cái đống này.
Nhìn ngươi kìa , lớn rồi mà chẳng biết chải chuốt gì cả , tóc tai cứ rồi mù lên , muốn làm ăn ít nhiều cũng phải chú ý chăm sóc bản thân chứ!"
Mái tóc đang lăng loạn của nàng được hắn nhẹ nhàng vuốt, Đinh Hương bất chợt ngẩn ngơ . Trong giây lát mặt nàng bỗng đỏ bừng , đôi mắt ngọc ngẩng lên nhìn khuôn mặt của hắn.
Nàng vừa định mở miệng nói gì thì hắn đã buông tay xuống , gánh thúng rau đi tiếp. Đinh Hương một lúc sau mới kịp phản ứng , cũng chạy theo sau.
" Thiếu gia , ngươi định gánh rau đi đâu?"
Từ sau vọng lại thanh âm gấp gáp.
" Hỏi lạ , tất nhiên là đầu chợ."
Lý Ninh lập tức trả lời.
" Hả , đầu chợ, Ngươi không đùa chứ? Chỗ đó thuê rất đắt , chí ít gần trăm đồng , ta sợ ngồi ở đó cả ngày chúng ta cũng không kiếm lại vốn."
Đinh Hương kinh ngạc hỏi , Lý Ninh muốn đến đầu chợ. Ai cũng biết chỗ đó thuê mặt bằng rất mắc. Bình thường thì chỉ có mất 30 đến 50 đồng nhưng riêng khu đó gấp đôi , ba lần . Nàng sợ không thể kiếm lại số tiền đã bỏ ra này.
" Ta đã nói cô đừng lo rồi mà , nếu hôm nay bổn thiếu không kiếm đủ 100 đồng , cô muốn đánh , muốn mắng hay làm gì , bổn thiếu can tâm tình nguyện."
Lý Ninh nói chắc như đinh đóng cột.
Đinh Hương đi đằng sau nghe vậy thì bĩu môi, nàng hứ nhẹ một tiếng rồi lẽo đẽo theo sau. Trong bụng nàng đang tính toán xem tí nữa không bán được thì trừng phạt tên thiếu gia khoác loác nhà mình thế nào.
Khu đầu chợ Đông Ba , nằm ngay sát đường cái . Nơi đây người mua kẻ bán tấp nập , trên lề đường đầy rẫy những hàng ăn nhanh , rau củ , tôm cá...
Lý Ninh bỏ gánh rau xuống xoa bóp vai tê mỏi. Đinh Hương cũng không rỗi việc , ngồi xuống tạt nước vào mấy mớ rau .
Một người đàn ông béo ụ , tuổi chừng năm mươi , trên mặt hắn có một nốt ruồi khá to , bên trên mụn ruồi còn mọc ra mấy sợi râu xoăn đen sì. Hắn thấy hai người Đinh Hương đặt rau ở đây , vội vàng chạy tới chỗ hai người cười hể hả:
" Phu thê hai người muốn thuê xạp đấy à , ha ha... Vậy là các vị chọn đúng chỗ rồi đấy. Xạp của tại hạ vừa phong thủy thuận tiện buôn bán lại còn rất sạch sẽ mát mẻ đảm bảo chư vị bán thứ gì , thứ ấy đắt như tôm tươi."
" Vị đại thúc này , ngươi lầm rồi ta với hắn không phải vợ chồng , hắn là thiếu gia của ta".
Bị người đàn ông này hiểu lầm, Đinh Hương khẩn trương giải thích.
Nghe nàng nói , người này vẫn bảo trì vẻ tươi cười. Trong bụng vẫn không cho là đúng. Hắn là thiếu gia của ngươi? ngươi đang lừa lão tử đấy à? thiếu gia gì đâu gánh thay cho a hoàn chứ.
Nhưng vấn đề này chỉ chợt thoáng qua , dù đôi nam nữ trước mặt mình có quan hệ gì. Hắn cũng không cần phải bận tâm.
Lý Ninh hơi nhíu mày trước thái độ dò xét của người đàn ông. Hắn liền hỏi:
" Ngươi làm chủ ở khu đất này?"
" Đúng , đúng , chỗ này là tại hạ thầu, hai vị có muốn thuê."
Người đàn ông chợt tỉnh ngộ , nhận ra vừa rồi mình có vẻ hơi lỗ mãng.
" Ta đúng là muốn thuê bán chút rau xanh, giá cả thế nào vậy?"
Lý Ninh lại hỏi.
" Giá chúng tôi niêm yết là 100 đồng một ngày , nếu muốn uống trà , nước sẽ phải thêm 10 đồng."
Người đàn ông không do dự trả lời.
" Ta biết rồi , ngươi mau mang ra một cái xạp , chỗ này hôm nay ta thuê . À , mà mang giúp ta một ấm trà còn nóng , nhớ đừng pha quá đậm ."
Lý Ninh cũng lười dài dòng với người đàn ông này. Dứt khoát thuê chỗ đất này bày bán.
" Được rồi , hai vị đợi ta vào nhà lấy cái xạp ra , sẽ không để hai vị chờ lâu đâu."
Người đàn ông cũng rất thưởng thức tính cách thẳng thắn của Lý Ninh, lập tức đi an bài cho hắn chỗ bán hàng.
Đinh Hương tay cầm túi tiền , chua xót đếm từng đồng một trả cho người kia. Đối với nàng 100 đồng cũng không phải là nhỏ , có thể thuê chỗ khác rẻ hơn . Với lại , đi bán rau mà phải thuê chỗ đắt như vậy rất khó lấy lại vốn. Dù không muốn nhưng đã lỡ đến đây rồi thì đành phải chịu.
Nhìn thấy Đinh Hương lo được lo mất, Lý Ninh chỉ cười mà không nói gì.
Rất nhanh quầy hàng đã được bày ra , Lý Ninh ung dung rung đùi thưởng trà . Đinh Hương ngồi bên cạnh cũng đang bó gọn từng loại rau lại , vảy chút nước cho tươi. Bỗng nhiên Lý Ninh bỏ chum trà xuống nền gạch đứng dậy.
" Rau ngon Giang Hải đây , rau trồng chất lượng tốt nhất Nam Thành , mua đi, mua đi..."
" Cô gì ơi, mua rau đi ...rau ngon lắm..."
" Vị tỉ tỉ này , ta thấy ngươi rất đẹp chỉ là nếu ăn chút rau da càng đẹp hơn."
" Mua đi, mua đi"
"..."
Lý Ninh luôn miệng gọi mời mua hàng. Đi lại có rất nhiều người nhưng chỉ tò mò xem có ai đang hô đằng kia, chưa có ý định hỏi mua.
Đinh Hương cũng khá bất ngờ với hành động của hắn , nhưng suy cho cùng cách làm này cũng rất hợp lí.
Đợi lâu chưa thấy ai hỏi mua, Lí Ninh nhìn sang bên cạnh thì thấy có một vài người đã chọn mua hàng rau khác.
" Rau này thường ngày cô bán giá bao nhiêu thế?"
Hắn quay lại hỏi Đinh Hương.
Nghe vậy, nàng hơi do dự một chút trả lời:
" Hôm trước , ta đi với phu nhân hình như người bán 10 đồng một mớ ."
" Tốt , vậy là rõ rồi ."
" Thưa bà con , rau cải chỗ tôi được ủ bằng lá cọ , trồng trên núi cao quanh năm phủ kín xương mù. Đặc biệt hiện tại là đầu vụ rất ngọt và bổ dưỡng , đặc biệt còn rất rẻ. Mua đi , chỉ 9 đồng một bó ăn cả ngày không hết ... Mua đi, mua đi... Rau đầu vụ chỉ có một buổi duy nhất..."
Lý Ninh lại đứng hô vang .
Tiếng hô của hắn được tất cả những ai trong chú ý , mọi ánh mắt đổ dồn đến chỗ phát ra thanh âm kia. Mọi người ngó nghiêng tò mò xem danh tính chủ nhân thanh âm này. Rồi bắt đầu bàn tán, tất nhiên có nhiều người không tin tưởng những gì họ vừa nghe được, họ chỉ cười và cho rằng đây chỉ là một trò lố để gây sự chú ý. Lại có người nửa tin nửa ngờ nhưng cũng chưa có ý định mua thử.
Nhận thấy có nhiều ánh mắt dò xét đến chỗ mình, Đinh Hương hơi ngượng ngùng . Nàng nhìn thiếu gia nhà mình thấy hắn đang tỏ ra đắc ý đành phải phải nhéo hắn một cái .
" Thiếu gia , ngươi đang làm cái gì vậy? Rau ta trồng ngoài vườn ủ bằng phân ngựa chứ có phải ủ xương mù trên núi đâu."
" Xuỵt , khẽ thôi lộ hết bây giờ!"
Lý Ninh bị nhéo đau , quay lại nháy mắt ra hiệu cho nàng im lặng.
Vừa lúc , một thiếu phụ tuổi tầm 30 đi đến xạp rau , mặt điềm nhiên không mấy cảm xúc. Nàng lướt qua một lúc, quay lại hỏi:
" Rau của ngươi gieo trên núi , giá 9 đồng thôi?"
" Đúng vậy , vị tỉ tỉ xinh đẹp này , ngươi có muốn mua một bó?"
Lí Ninh khẳng định như đúng như quảng cáo.
" Rau tươi mặc dù có chỗ có chút vệt bị sâu ăn nhưng như vậy chắc chắn đúng là trồng trên núi , vậy đi ngươi bó cho ta một mớ về ăn thử , nếu tốt mai ta lại đến mua." Thiếu phụ khẽ gật đầu hài lòng nói.
Lí Ninh nghe nàng nói vậy, trong lòng mừng rỡ thầm khen cách này hiệu quả thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên như bình thường.
Lí Ninh nhanh chóng bó cho cô ta một mớ rau khá to , thiếu phụ này cầm lấy bó rau , ngạc nhiên hỏi:
" Bó của ngươi hình như to hơn bó bình thường ?"
" Không giâú gì tỉ tỉ , thực ra ta gộp hai bó lại thành một , ngày mai ta vẫn bán nhưng rau không được ngọt như bữa đầu mất công tỉ tỉ ăn rồi tìm mua mà không có ."
Lí Ninh dù bán rau vẫn tỏ ra hào sảng vô cùng.
Thiếu phụ nghe hắn nói không khỏi nhíu mày lại , nàng lập tức mở miệng trả lời:
" Thế sao được, ta đâu thể lâý không rau của ngươi, như vậy kì chết đi được. Ta thấy tiểu tử ngươi vừa thật thà lại còn tốt bụng. Được rồi tỉ tỉ sẽ mua giúp ngươi hai bó này."
Nói rồi nàng lấy túi tiền móc ra cho hắn hai mươi đồng. Lí Ninh mở cờ trong bụng, hắn hai tay nhận lấy tiền rồi đưa cho cô nàng Đinh Hương đang ngây ngẩn đằng sau , bảo nàng thối lại tiền.
" Thôi khỏi thối lại , tỉ tỉ đi đây hôm khác lại đến mua." Thiếu phụ xua tay từ chối hai đồng thừa. Dứt lời thì nàng đi luôn sang hàng cá.
Đăng bởi | VôTâm777 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |