Gã Đầu Trọc
" Hắn ở đây mau bắt lấy hắn".
Tên thị vệ nọ la toáng lên.
Mấy tên còn lại nghe hắn gọi mau chóng chạy tới. Lý Ninh chạy như bay vào con ngõ đằng trước. Trong bụng không ngừng lôi mười tám đời tổ tông tên họ Trần ra chửi rủa. Mấy tên thị vệ thấy một thanh niên chạy như chó nhà có tang. Không cần phân phó, bọn họ đã hiểu . Người thanh niên trẻ tuổi trước mặt lao như điên chính là kẻ họ cần tìm . Trên mặt bọn hắn , có kẻ hiện ra vẻ mừng rỡ , có kẻ cau mày nhưng tất cả đều mau chóng đuổi theo Lý Ninh.
"Đứng lại"
"Đứng lại"
Liên tục là những tiếng la ó om xòm của đám thị vệ.
Lý Ninh trừ khi bị đầu có váng mới nghe theo bọn họ. Ngược lại, hắn như con ngựa đứt cương , chạy thục mạng.
Vì con ngõ theo đường thẳng, chẳng mấy chốc đám thị vệ đã tiến tới sát nút. Lý Ninh thầm kêu không ổn, tuổi mười bảy bẻ gãy xừng trâu nhưng một mình hắn đua với bọn người là lính cũng phải dần thấm mệt.
Lý Ninh không dám ngoảnh mặt lại, hắn vẫn chạy hùng hục. Chỉ cảm thấy đằng sau mình tiếng bước chân cùng mấy câu hô hào nghe một rõ hơn. Nếu hắn nhìn về sau lưng mình sẽ thấy bản mặt của đám thị vệ hưng phấn , thâm chí còn tranh nhau vọt lên bắt người lập công.
May mắn cho hắn , phía trước là hàng xào quần áo . Khi một trong mấy tên thị vệ sắp tóm lấy vạt áo hắn, Lý Ninh xoay tay giật đổ cây xào .
Cả xào và quần áo đổ rạp xuống ngổn ngang con ngõ, khi tên nọ sắp chạm vào Lý Ninh, thì chân gã vướng vào đống quần áo giờ như giẻ lau ở dưới. Hắn ngã chổng phèo. Lý Ninh không nhìn cũng biết mình đã cắt đuôi được gã, hắn thấm mệt mà cố ráng tiếp tục chạy . Mấy tên còn lại gặp trướng ngại cùng tên ngã nhào buộc dừng lại vài giây. Nhưng chỉ vài giây cũng đủ để mục tiêu chạy mất.
Ở phía trước có hai ngã rẽ, Lý Ninh mừng như điên. Nếu cứ chạy theo đường thẳng sớm muộn gì hắn sẽ bị tóm sớm. Đôi mắt loé hào quang, hắn rẽ về phía bên trái, hắn nhớ mông lung bên này có rất nhiều ngõ , khả năng cắt đuôi đằng sau sẽ dễ hơn rất nhiều.
Đám thị vệ chỉ khựng lại một chút, bọn họ tiếp tục truy đuổi. Khi thấy mục tiêu đi vào con hẻm, vì là hai ngã rẽ neen bọn chúng tạm thời không đoán ra Lý Ninh vào lối nào .một tên mặc áo xanh, trên mũ có đính một hạt châu to như hòn bi khác với mấy người còn lại, thân phận có lẽ cao hơn. Hắn cau mày một cái, phân phó,
" Hai ngươi đuổi hướng này, còn lại theo ta vào con ngõ này"
Sau khi nghe tên cầm đầu phân bó, bọn hắn nhanh chóng chia ra hai ngả mà đuổi. Hai tên vào ngõ bên tay trái, ba tên còn lại đuổi hướng ngõ phải.
Truy đuổi Lý Ninh là hai tên thị vệ, bọn này khá trâu. Lúc trước, hắn làm bọn này trễ nãi nửa phút mà chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng bước chân theo sát.
Chỉ là Lý Ninh không hề tỏ ra hoảng hốt, hắn tin rằng mình đã vào một mê cung . Bọn này muốn truy đuổi theo hắn đâu có dễ.
Thấy mấy thùng đựng rác đặt ở góc tường, hắn đá vung đổ ụp. Bên trong bốc ra một mùi hỗn độn tanh tưởi, ôi thối của ruột cá, rau củ thối. Hai tên kia thấy trước mặt là đống rác nằm la liệt không thể không chậm lại. Bọn chúng tay bịt mũi nhảy qua, một tên còn lại không cẩn thận đạp phải vỏ chuối trơn trượt ngã nhào.
Bọn chúng tiếp tục truy đuổi, không ngờ cảnh tượng phía trước làm hai mắt bọn họ trố mắt lên. Một con đường đầy rẫy những thùng rác đổ la liệt. Mùi hôi thối bốc lên bao phủ con ngõ. Hai tên thị vệ dừng lại, một trong hai tên còn nôn mửa. Bọn họ hận thấu xương người thành niên chạy phía trước vừa chửi rủa dân ở đây ở bẩn không chịu đổ rác.
Lý Ninh không chắc bọn họ có đuổi theo hắn nữa không, mà cho dù có đuổi khi gặp mấy bịch rác hắn đá đổ cũng phải chậm lại kha khá thời gian. Nhưng chỉ kha khá đó thôi thì hắn cũng đã thong dong, thậm chí hắn còn quay lại nhìn rồi cười hắc hắc.
Hắn đừng chân ngồi thở hồng hộc, để đua được với đám thị vệ này quả thực không hề dễ. Nếu hắn cứ chạy theo đường thẳng mà không rẽ thì hắn sẽ bị tóm. May mắn thay, trên đường hắn nhanh trí tạo ra mấy trướng ngại làm bọn chúng phải chậm lại. Nhân cơ hội hiếm hoi hắn cắt đuôi được.
Nghỉ một hai phút, Lý Ninh không dám trễ nải. Đầu tiên hắn không dám khẳng định bọn kia có bỏ qua cho hắn hay không. Vị công tử mà hắn đắc tội xem ra hậu trường không hề nhỏ, đám người này đến bắt mình chắc chắn khao khát bắt hắn lập công. Hiện tại , hắn phải thoát khỏi đây về đầu thôn nhà hắn, ở đó là địa phận quản hạt cuối khu Bắc , bọn thị vệ cũng không có gan làm loạn lục xoát tra xét hắn. Hơn nữa, bọn chúng không biết tên hắn, hình dáng lại chỉ nhớ mơ hồ.
Lý Ninh không chạy vì đã thấm mệt . Hắn lại mon men đi vào một con ngõ, rồi lại một con ngõ khác. Hắn đến một bờ tường phía trên có vài tán cây mọc ra từ đằng sau. Hắn ngồi xuống thở phào.
" Đám lính chết tiệt hại ta bở cả hơi tai".
Lý Ninh oán trách .
Hắn cho rằng nếu hắn không quyết đoán một chút , thì bây giờ hắn đã bị bọn thị vệ kia bắt . Đưa đến trước mặt vị công tử bột kia , số phận hắn đâu thể tốt đẹp hơn được.
Bỗng hắn cười lên khoái trá, khi nghĩ về bộ dáng bị ngộ độc, ra vào nhà xí liên tục của vị công tử kia , chắc hẳn rất là buồn cười. Nhưng khi nhớ đến việc mình không thể buôn bán trong một thời gian không biết dài ngắn ra sao, hắn lại cảm thấy buồn bực. Chắc phải để, bọn quan binh truy đuổi kia rời đi hắn mới trở lại buôn bán được. Lần sau , hắn sẽ phải cẩn thận hơn, tốt nhất là mỗi ngày một chỗ bán cho an toàn.
" Quỷ xứ , ra ngươi ở đây".
Một giọng lớn làm hắn giật nảy mình. Quay sang thì thấy một tên thị vệ mặt mũi đổ đầy mồ hôi, trợn mắt quát .
Nhanh như chớp, Lý Ninh tiếp tục chạy. Hắn vỗ vào đầu mình chửi mình quá chủ quan , cứ nghĩ mình đã an toàn rồi .
" Mau đuổi theo chặn các ngả đừng để hắn tẩu thoát".
Một người khác hô lên.
Lý Ninh lòng lại mắng hai tên kia dai như đỉa . Rõ ràng đã ăn quả đắng từ hắn mà vẫn không bỏ cuộc. Hắn thắc mắc, hai tên này sao lại đoán đúng ngã hắn rẽ vào, lúc vào đây hắn đã cố ý rẽ vào ngã đôi cơ mà, bọn này chẳng lẽ nhìn thấy cả dấu chân dưới nền gạch.
Quả thật, Lý Ninh đã trách lầm hai tên kia. Hai tên kia hiện giờ đã đi qua đống rác rưởi trơn trượt, nhưng vẫn đang lạc lõng tìm dấu hắn. Hai tên đằng sau là hai tên khác cùng truy đuổi hắn mà thôi. Vì trong này nhiều ngã rẽ bọn chúng chia nhau ra tìm. Mặc dù nhiều ngõ , hẻm loằng ngoằng như mê cung . Có điều tất cả các con hẻm liên kết và thông nhau.
Xui xẻo cho hắn lại ngồi đúng lúc bọn chúng tìm đến, kết quả lại phải chạy bán sống bán chết.
" Tông môn chúng bay, muốn tóm được ta , mơ đi".
Lý Ninh nhìn chúng chọc một câu.
Bụp
Vì mải nhìn sau lè lưỡi trêu ngươi, hắn chạm vào cái gì đằng trước mềm có , cứng có và chút mùi thuốc lào. Hắn bị mất đà ngã nhào xuống. Vật mà hắn đụng vào thì ra là một tên thị vệ .
Cú va chạm của Lý Ninh đã làm hắn chổng kềnh , khi chạy va chạm là quá mạnh. Chỉ thấy gã nằm co quắp , lăn đi lăn lại , hình như rất đau. Một lát miệng của hắn nhả ra một chiếc răng cùng một miếng nước bọt lẫn máu.
Mấy tên còn lại như không nhìn thấy tên đang bị đau nọ. Bọn họ xúm lại toan bắt cái đứa đã làm bọn hắn chạy lòng vòng tìm kiếm khổ sở. Có ba tên đã rút kiếm tra trong vỏ thị uy, nếu mục tiêu có phản kháng gì , bọn hắn sẽ thẳng tay hạ gục đối phương.
Lý Ninh sau cú va chạm vào gã thị vệ hắn ngã nhào xuống đất tỏ vẻ đau đớn. Một lát thì im lìm , không thấy động tĩnh.
" Ha ha ha... Xem ngươi lần này có chạy đằng trời". Một tên thị vệ cười lớn.
" Ngô đội phó, dẫn hắn về ngài sẽ được trọng thưởng".
Gã đứng bên cạnh nhìn Lý Ninh đang nằm lịm, mắt loé vẻ tham lam quay sang xiểm nịnh .
" Ủa, hình như hắn chết giấc rồi".
Có một gã nói.
" Càng tốt, các ngươi mau lấy dây cột hắn lại. Về khách điếm , công tử sẽ trọng thưởng".
Gã đội phó ra lệnh.
Có hai tên không biết là lấy dây thừng ở đâu nhanh vậy. Bọn chúng tiến lại gần giở chạc thừng ra muốn trói Lý Ninh. Ba tên còn lại thì chỉ chắp tay sau lưng đứng xem. Cái gã bị Lý Ninh đụng phải , im lặng không nói gì , thi thoảng gã dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía hắn. Gã nghiến răng kèn kẹt , lập tức lại ôm miệng. Xem ra khá đau.
Gã thị vệ dở dây đưa cho tên còn lại một đầu, gã đi trước . Nhìn thấy Lý Ninh nằm lịm như đang ngủ, thở ra rất nhẹ. Hắn đang chết giấc. Một tên chuẩn bị ngồi xuống lật người hắn trói , thì đúng lúc này dị biến nổi lên.
Lý Ninh bỗng nhiên mở to hai mắt, tay trái hắn tung ra một nắm bụi. Quá bất ngờ trước hành động đột ngột của đối phương, hai gã thị vệ không kịp phản xạ. Nắm bụi được ném bay thẳng vào mặt bọn gã. Lập tức, hai gã nọ chỉ biết ôm mặt , dụi mắt liên tục , miệng rên rỉ không ngừng.
Nhân cơ hội, Lý Ninh chồm người dậy , hắn lại bỏ chạy . Ba tên còn lại cũng phản ứng chậm một nhịp, rất nhanh thì mau đuổi theo. Bọn họ không ngờ , Lý Ninh lại xảo quyệt như cáo, giả vờ chết giấc lừa bọn họ đến bắt mình, lợi dụng hai gã thị vệ lơ là cảnh giác , ném cát triệt hạ đối phương. Nếu để chuyện này lọt ra ngoài , cả một tiểu đội mà bắt không nổi một thằng nhóc còn bị nó triệt hạ ba người thì mặt mũi của bọn hắn coi như mất sạch. Không những thế việc chủ tử cùng những người thân tín ăn phải đồ hỏng bị Tào Tháo đuổi cũng sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
" Bắt lấy hắn"
" Hắn kia rồi... Đuổi theo".
" Mau... Chặn ngõ kia lại"
...
Liên tục là những tiếng hô hào , đám thị vệ bắt đầu trở nên điên cuồng. Từ khi vào phủ, bọn hắn đâu phải khốn đốn như này. Lý Ninh chốc lát, giống như trở thành kẻ thù không đội trời chung, không chết không thôi với bọn hắn vậy. Dù sao, thì một tiểu đội bị một thằng nhóc con qua mặt , quả thật là một nỗi sỉ nhục. Đã có tên tức quá đã nhặt lấy đá ném Lý Ninh, có kẻ còn lôi ông bà hắn ra mà thoá mạ.
Dĩ nhiên những điều này hắn không quan tâm, điều quan trọng là phải chạy thoát . Cảm nhận được cơn thịnh nộ của đám thị vệ, chẳng may bị tóm không chừng hắn sẽ bị băm vằm thành trăm mảnh mất . Cứ nghĩ đến kết cục bi thảm khi bị bắt, hắn lại thành con thỏ gặp sói, dù thấm mệt cũng cố chạy.
Lý Ninh rất tinh ý, hắn cố tính đi vào mấy con ngõ có nhiều ngả, mấy tên kia nếu chậm một khắc sẽ mất dấu hắn ngay.
Đám thị vệ truy đuổi thấy hắn lại giở trò , cả đám tức điên chửi ầm lên. Tuy vậy, bọn họ cũng không giảm tốc độ chút nào. Bám theo như kiểu đuổi đến khi nào bắt được thì thôi.
Ở phía trước, Lý Ninh mệt bở hơi tai, bắt đầu xuống sức. Hắn nhận ra, bọn thị vệ không có dấu hiệu mệt mỏi nào. Khoảng cách giữa hắn và bọn họ đang dần ngắn lại.
Hắn phát sầu, tự nhủ tại sao đám này không ăn luôn mực thối của mình luôn. Bọn họ ăn phải , bây giờ tranh nhau vào nhà xí rồi , hơi đâu truy đuổi hắn. Còn cái tên công tử kia, rõ ràng gia thế không hề nhỏ tại sao còn ham đồ rẻ , tại sao còn cho người đến mua mực của hắn chứ, đã vậy người này còn kì kèo trả giá .
Xui cho Lý Ninh , dù ngày thường con ngõ ở đây hắn đi nhiều đến mức thuộc làu. Hôm nay, do quá hoảng loạn hắn lại mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Lý Ninh dừng hẳn lại, không chạy nữa . Ở phía trước là ngõ cụt. Con ngõ bị cắt bởi một hồ nước khá rộng, ở dưới đầy rẫy hoa sen, nước sâu đen ngòm.
Lý Ninh rối như tơ vò. Tự hắn đào mồ chôn mình. Bao nhiêu ngã rẽ không vào lại chạy vào ngõ cụt. Hiện tại, hắn đã thành con cá nằm trên thớt, mọc cánh cũng khó thoát.
Đám thị vệ đến gần, vây xung quanh thành một vòng tròn. Tên đội phó thấy Lý Ninh không chạy được nữa, gã nhếch môi cười nhạt , khoảng hai tay nói.
" Chạy nữa đi nhóc! Xem mày chạy được nữa không?"
Rơi vào nghịch cảnh, tiến thối lưỡng nan . Lý Ninh lòng kêu khổ sở, hắn lờ mờ đoán ra số phận của mình khi rơi vào tay gã công tử kia, nếu hắn ta rủ lòng thương thả mình về , cơ thể hắn cũng không lành lặn. Hơn nữa , hắn còn đắc tội với đám lâu la này, chúng phải đến đòi hắn cả vốn lẫn lời.
Nhìn vẻ mặt hả hê của đám lâu la. Lý Ninh người khẽ run rẩy. Trong đầu hắn không ngừng suy tính đường thoát.
" An Đẩu!" . Tên đội phó quay sang một tên ra lệnh.
" Có ti chức". Gã thị vệ đáp.
" Bắt nó về lại tốn công chăm nom, chặt tay nó xuống , lần sau nó không còn hại người được nữa".
Gã đội phó nhìn Lý Ninh bằng ánh mắt độc ác ra lệnh.
"Rõ"
Gã thị vệ nhận mệnh . Hắn lại gần Lý Ninh rút đao toan chém .
Lý Ninh run rẩy , ai ngờ tên cầm đầu lòng dạ độc ác như rắn. Bảo chém là chém, nói không vấp chút nào. Nếu bắt hắn về may ra hắn còn chút hy vọng.Con người bị chặt đứt hai tay có khác gì đã chết một nửa , bị tàn phế còn đáng sợ hơn cả cái chết.
" KHOAN"
Lý Ninh hô to.
Gã thị vệ dừng lại . Tên đội phó thấy vậy mắt loé lên một tia châm biếm. Nhưng rất nhanh mặt mày hắn lại xa xầm lại.
" Gì thế nhóc". Gã hỏi.
" Quan gia, tôi và ngài không quen không biết , tại sao ngài lại bắt tôi? Còn đem theo cả đám thuộc hạ. Ngài làm vậy nếu đồn ra ngoài sẽ rất mất mặt.Một đám người xúm lại bắt nạt một người không quên không biết , làm thế sẽ bị quả báo".
Lý Ninh ánh mắt long lanh , không biết run sợ nói.
" Tại sao ta bắt ngươi? Không quen không biết? Lúc này mà ngươi còn cố bao biện.''
Gã đội phó híp mắt trả lời.
" Thằng Quỷ là ngươi đã bán cho đại công tử thứ mực ôi thiu , hắn ăn vào ngộ độc nằm liệt nửa ngày, sự thật rành rành ngươi còn dám chối?"
Một gã thị vệ đầu trọc đứng bên cạnh lên tiếng quát.
" Ta bán thứ mực ôi thiu? Con mắt nào của ngươi thấy ta bán thứ mực ôi thiu? Ta thấy ngươi mới là kẻ ăn phải mực thiu nên mới nói nhăng nói cuội , vu oan cho người tốt".
Không chịu lép vế, Lý Ninh đáp trả gã đầu trọc.
" Ngươi..." Gã đầu trọc trợn mắt tay chỉ Lý Ninh , hắn á khẩu chưa biết đáp trả ra sao, một tên khác nói,
" Nhóc con , miệng lưỡi bôi mỡ, chết đến nơi rồi còn lắm mồm."
" Nếu ngươi không bán đồ dởm , sao thấy chúng ta lại bỏ chạy?"
Tên đầu trọc lại hỏi.
" Các ngươi không nói câu nào, thấy ta là đeo bám như đỉa. Ta còn tưởng là bắt cóc trẻ con."
Lý Ninh vô tư trả lời.
" Nói láo, bọn ta là thị vệ của một phủ, điên hay sao mà bắt cóc ngươi?".
Tên đầu trọc rõ ràng là một tên rất xem trọng mặt mũi, không chịu đuối lý . Mặt đỏ truy vấn.
" Ai mà biết được , ta mặc kệ nhưng ta không phải là tên bán mực các ngươi nói"
Lý Ninh lại đáp trả.
" Đủ rồi!" Tên đội phó quát. Gã đầu trọc nghe hắn quát im lặng tức khác, nhưng mắt gã vẫn lườm Lý Ninh vẻ ta không phục, tẹo nữa chúng ta tranh luận tiếp.
" Quan gia, đây thực sự là hiểu lầm. Tôi vốn là một thư sinh từ nơi khác đến Giang Hải du ngoạn, vừa lúc gặp các ngài. Tôi không làm nghề bán mực, bán bút gì đó hết.''
Lý Ninh hai tay chắp lại , hắn dãi bày với tên đội phó, thanh âm chua xót , thưa rằng mình là người vô tội, chuyện này thực không liên quan đến hắn, tất cả chỉ là hiểu lầm.
" Lời ngươi nói là thật?".
Tên đội phó đánh giá Lý Ninh một vòng , hắn hỏi âm trầm.
" Dạ, hoàn toàn là thật".
Lý Ninh tươi cười nhìn gã đáp.
" Ta làm sao tin ngươi ? " Gã đội phó lại hỏi.
" Bẩm quan gia, ngài không nghe ra khẩu âm của tôi khác hẳn người vùng này, tôi là người Lâm An, không phải Giang Hải."
Lý Ninh trả lời.
" Ừ, ngươi nói cũng có lý, khẩu âm của ngươi không giống người vùng này cho lắm".
Tên đội phó sờ cằm suy tư hồi lâu rồi nói.
" Vậy ra tất cả là hiểu lầm , mọi chuyện giờ đã sáng tỏ tôi đi được rồi chứ?''
Lý Ninh làm ra bộ dạng thư sinh chắp tay lưng hỏi gã thị vệ. Quả thực, lí luận của hắn nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lại có phần sắc bén, đám thị vệ nghe song ai nấy đều lâm vào suy tư. Không thể phủ nhận lời lẽ hắn trình bày đa phần làm người nghe thuyết phục.
Chắp tay vái mấy người này một cái, Lý Ninh thong thả dời đi. Chỉ tội, toàn thân hắn đổ mồ hôi ướt sũng ,bề ngoài miệng lưỡi trôi chảy, trong bụng thì như có lửa đốt. Bọn thị vệ trong lúc vô tình bị cuốn vào lời xảo biện mà không phát hiện ra hắn có cả đống sơ hở.
" Đợi đã."
Tiếng gọi từ đằng sau lưng làm Lý Ninh giật bắn cả người. Hắn một lần nữa lại thầm kêu khổ. Thế nhưng, hắn giấu cảm xúc rất nhanh quay lại nở một nụ cười.
" Đầu trọc đại ca, còn chuyện gì nữa cần tiểu sinh hồi đáp thế?"
Gọi hắn lại là tên thị vệ trọc đầu. Lý Ninh lại đem cả họ hàng hắn ra chửi rủa. Tên này đang muốn lật tẩy hắn đây mà.
" Đội phó , chi bằng cứ đợi Lưu Khấu đến đối chứng , hắn đi mua mực .Nếu không phải ,thả thằng này ra chưa muộn."
Gã đầu trọc hướng tên đội phó thỉnh cầu.
" Ừ, ngươi nói có lí, nhóc con chỉ bằng mấy lời của ngươi chưa đủ . Đợi Lưu khấu đến, không phải thì ngươi có thể đi."
Gã đội trưởng lại gật đầu khen phải.
Lý Ninh chợt nhớ ra tên mua mực lúc nãy, thì ra hắn tên là Lưu Khấu. Hắn quên mất sự tồn tại của tên này . Nếu đẻ tên này đến thì hắn sẽ đến tử kỳ. Hắn oán độc nhìn tên đầu trọc một phen, tên này thật quá nhỏ nhen, nhớ kỹ thù với hắn như vậy.
" A, Lưu quan gia kia phải không?"
Lý Ninh vừa nói vừa đưa tay chỉ về bên kia hồ.
" Đâu...Đâu?"
Đám thị vệ cùng đồng thanh.
Nhanh như chớp, Lý Ninh lại quay đầu chạy chối chết. Hắn tuy run sợ, lòng lại khoái chí vô cùng, hắn tự khen mình là một tên lừa bịp lão luyện.
Chỉ là, lần này lại không may cho hắn. Khi đám quan binh nhìn ra bên kia hồ. Gã đầu trọc chắc vì còn hậm hực ,luôn chú ý đến hắn. Bất kỳ cử chỉ nào của Lý Ninh đều không thoát khỏi mắt gã. Thấy Lý Ninh bất ngờ quay đầu chạy , chân hắn không biết làm ra thủ pháp gì đá một viên sỏi trúng ngay Khửu chân hắn .Lý Ninh kêu đau một tiếng , mất thăng bằng ngã xuống ôm chân quằn quại.
Đám thị vệ khác thấy thế, không cần giải thích cũng sáng tỏ. Đến lúc này mà không biết hắn đang đóng kịch lừa bọn chúng thì quá ngu rồi. Tên đội phó mắt nhìn oán độc, hắn rút đao chém về phía chân Lý Ninh.
Đăng bởi | VôTâm777 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |