Nhà họ Lý
Tia sáng phát ra từ thanh kiếm chiếu vào mắt cộng thêm quá hoảng sợ , Lý Ninh chỉ biết co người nhận mệnh. Hai mắt hắn nhắm nghiền, miệng khẽ rên rỉ một tiếng . Có lẽ vì đau chân, hắn không còn sức đâu mà tránh né.
Xong rồi, từ nay hắn sẽ trở thành người tàn phế , phải nằm liệt giường đến cả đi vệ sinh cũng không tự chủ được phải nhờ Lý Ất giúp đỡ. Còn cô nương nào trên đời chịu gả cho một tên phế vật như hắn . Nghĩ đến về sau thê thảm , khoé mắt hắn cay cay , hối hận vô cùng với việc làm của mình.
Giá như hắn không hám lợi , đừng đi buôn mực thối. Làm cái việc hại người, hại mình này thì bây giờ có lẽ đang tung tăng chơi đùa hay ở nhà đỡ đần cha mẹ như bao thanh niên trong làng , đâu đến nỗi phải rơi vào nghịch cảnh, nguy hiểm như thế này.
Trên đời làm gì có cái thuốc chữa được hối hận, chuyện đã qua như cốc nước đổ không bao giờ lấy lại được.
Xoẹt
" Không..."
Thanh âm phát ra từ thanh kiếm . Lý Ninh hét lên bi thảm. vậy là từ nay đã trở thành một người tàn phế .
Lạ thay, chém xuống chân mà lại không hề đau , Lý Ninh đưa tay sờ xuống bên dưới đôi chân bị chém của mình. Mặt hắn khẽ biến, lòng bỗng đại hỷ . Hắn mở hai con mắt nhắm nghiền ra.
Hai chân hắn vẫn còn nguyên vẹn , không hề có một vết chém nào , duy nhất bị trúng sỏi của gã đầu trọc còn đau âm ỉ.
Hắn ngước lên nhìn đầy vẻ ngạc nhiên.
Đứng trước mặt không biết từ đâu đi đến là thân ảnh của người đàn ông trung niên áo xanh loáng thoáng có in đồ án bát quái, dù chỉ thấy lưng hắn. Lý Ninh mừng rỡ khi nhận ra người này.
Rõ ràng đây là lão đạo đã mua cá của hắn lúc trước, không ngờ trong lúc nguy hiểm lại ra tay cứu mình. Có thể là tình cờ đi ngang qua hoặc là suy đoán có quan hệ sâu xa với vị đạo trưởng này của hắn là thật.
Lý Ninh cũng nhìn ra thanh kiếm của gã đội trưởng đang bị cây phất trần cuốn xung quanh ngăn không cho chém vào chân mình.
Gã đội phó cũng như cả đám thị vệ trố mắt nhìn . Bọn chúng không hiểu vị đạo sĩ nào từ đâu chui ra , thoáng cái đã ở trước mặt bọn họ. Có kẻ nhận ra vị đạo sĩ này làm được điều này võ nghệ chắc chắn không tồi. Không ngờ tên thanh niên bọn họ truy đuổi lại có hậu trường lợi hại . Hôm nay bọn hắn truy sát người ta , muốn yên ổn rời đi cũng không dễ gì.
Nghĩ vậy một hai gã lùi lại đằng sau tìm lối thoát. Thế nhưng, có vài tên đầu bị nước vào ánh mắt đôi chút ngạc nhiên rồi tỏ ra khinh thường .
Trong khi đó, gã đội phó , cây kiếm bị cuốn vào phất trần. Gã lung lay mãi mở mà không rút ra được.
" Ngươi ... Ngươi là ai?" Gã đổ mồ hôi hột run rẩy .
" Ta là ai , đám lâu la các ngươi không xứng để biết!"
Vị đạo sĩ tỏ ra hờ hững trước câu hỏi của gã thị vệ đội trưởng, một lát hắn mới híp mắt không nhìn đối phương trả lời.
" Vị đạo trưởng này , không biết ngài có quan hệ gì với tiểu tử vô sỉ này. Nếu ngài chỉ đi ngang rút đao tương trợ, hiệp nghĩa cứu hắn thì ngài đã lầm. Tiểu tử này lòng lang dạ sói dám hại cả Thế Tử của Trịnh Vương . Chúng tôi chính là tuân mệnh của Thế Tử đến đây bắt hắn về luận tội.
Thế Tử chúng tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ cao nhân trên giang hồ. Chắc chắn sẽ hậu tạ đạo trưởng ngài!"
Một gã để ria mép , tiến lên chắp tay ôn tồn hướng lão đạo giải thích.
" Hừ, đám ruồi muỗi các ngươi dám lôi cả thân phận ra để doạ ta. Bần đạo có quan hệ với tiểu tử này các ngươi chưa đủ tư cách dò hỏi. Còn nữa, đừng lôi danh lợi bẩn thỉu của chủ nhân các ngươi lung lạc ta!''
Vị đạo sĩ hừ lạnh, không chấp nhận thoả hiệp mắng.
" Đạo sĩ thối! Buông cây chổi dọn rác ra. Ngươi có biết đắc tội với Thế Tử tội nặng lắm không?"
Ở bên cạnh , gã đội phó vẫn ôm khư khư thanh kiếm. Hình như hắn rất xem trọng nó, hì hụi gỡ hồi lâu nhưng cây phất trần như gắn keo , hắn không tài nào gỡ ra được. Tức quá, mặt hắn đỏ lên nổi gân quát lão đạo.
Lão đạo nghe vậy, quay sang nhìn gã . Ánh mắt nổi lên sát khí, tên thị vệ toàn thân trở nên rét lạnh như có muôn vàn lưỡi đao phi đến mình. Hắn run rẩy mở miệng định nói lời cầu xin.
Nhưng thanh âm hắn mới lên đến cổ họng. Vị đạo sĩ không thèm quan tâm , tung một cước đá vào bụng hắn bay xuống hồ xen.
" Xông lên!!!" Mấy tên thị vệ nhìn thấy đội phó của mình bị người ta đá bay , đang bì bõm dưới hồ. Không còn ý định đàm phán gì. Cả đám rút đao khỏi vỏ, xông về phía lão đạo.
Lão đạo vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, Lý Ninh để ý thấy hắn thậm chí mắt còn không chớp một cái. Bọn thị vệ tất nhiên sẽ không chú ý đến biểu cảm của lão đạo, bọn chúng xông lên vung đao chém vào người lão.
Tên đầu tiên chưa kịp cho đao hạ xuống thì bị lão đạo đưa cây phất trần đập vào mặt . Tên nọ như bị choáng váng bỏ cây kiếm ngã lăn sang một bên.
Hai tên khác lúc xông lên giao thủ , mau chóng vòng ra đằng sau đối phương rồi bất ngờ bọn chúng không chém mà đâm từ đằng sau lưng .
Lão đạo mặt mày không biến đổi gì giống như xử lý đám lâu la này đối với lão như móc đồ từ trong túi. Thậm chí, lão còn chả thèm quay đầu lại. Cây phất trần của lão vòng về phía đằng sau.
Phần đuôi phật mạnh một cái vào mắt một tên, tên này như bị một vật cay vào mắt , hắn quăng kiếm đi mà ôm mặt.
Tên còn lại không để ý đồng bạn của mình vẫn đâm về phía hạ xườn lão đạo, nếu trúng một đao này. Lão đạo không chết cũng cũng phải bị thương nặng.
Do tên này ở khá xa , với lại lão đạo không kịp thu phất trần lại. Đối mặt với thế kiếm hiểm hóc, Lý Ninh nhìn mà run lên lo sợ thay cho lão.
" Cẩn thận!!!"
Lý Ninh hô lên .
Chỉ là, Lão đạo như không nghe thấy tiếng hắn . Miệng lão chỉ khẽ nhếch rồi lại trở lại bình thường .
Nhanh như cắt , lão đạo né tránh mũi đao một góc chín mươi độ. Lão xoay người đồng thời hai tay giơ lên ngang hông , lòng bàn tay hướng vào nhau ,đưa vào song song với cây đao. Từ giữa cây đao hai tay lão đi ngược hướng vào tay gã thị vệ.
Thanh âm nghe răng rắc kèm theo tiếng kêu đau đớn của gã thị vệ. Lý Ninh nhìn không chớp. Hắn thấy lão đạo khi cho tay đi đến cổ tay gã thị vệ nọ. Bỗng lão khoá tay ,dập xuống xoay nửa vòng vô hiệu hoá thế kiếm hiểm hóc của gã.
Xem ra cổ tay của gã chín phần mười đã bị gãy . Quá đau hắn bỏ luôn cây đao đang cầm rơi lenh kenh dưới đất. Lão đạo vẫn không bỏ qua , hai tay của lão trở lại tư thế ban đầu đặt song song rồi bất ngờ tiếp tục ngược hướng so le tay gã thị vệ. Đánh bụp một cái, trúng phần nách . Đà rất mạnh , tên nọ phun ra một ngụm khí , toàn thân bay nhanh xuống hồ xen làm nước văng tung toé.
Song đòn thế , lão đạo khuơ cây phất trần hai tay cầm để trước bụng giống như lão vừa xử lý một chuyện vặt không đáng lưu tâm. Lý Ninh nhìn lão mà nghĩ măn mắn , lão đạo bề ngoài thư sinh , mọt sách nhưng không nghĩ đến lão có một thân mang tuyệt kĩ lợi hại. Chuyện mình bơm đêủ, mắng lão lúc trước nếu làm đối phương tức giận hắn chắc sẽ giống như tên kia bị bẻ tay và ném xuống hồ.
Nhưng giao tranh còn chưa hết, hai tên bị choáng váng đứng dậy nhìn nhau gật đầu một cái. Miệng cả hai phát ra thanh âm liều mạng vung kiếm xông đến lão đạo.
Lão đạo chỉ hừ nhẹ một tiếng như biết trước được. Khi hai tên sát gần ba xích, cước bộ lão bỗng mờ ảo, cả người như nột cơn gió bay lên . Hai tên nọ chém vào khoảng không, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Không để đối phương ra đòn thứ hai lão đạo bắt đầu tạo thế khoá chặt đối thủ.
Nhưng tất cả diễn ra trước mắt lại khiến Lý Ninh không khỏi dở khóc dở cười.
Lão đạo vuốt ve chòm râu giống như râu ngô của mình , hai mắt híp. Khi hai gã nọ chuẩn bị quay mặt , đột nhiên lão dùng chân đá mạnh vào mông .
Động tác rất nhanh và mau lẹ , tuy có phần buồn cười ,đòn thế lại đâu vào đấy . Rất bài bản và kỹ thuật.
Hai tên nọ ngã lăn quay ra đất, do cú đá đi mạnh và hiểm hóc , cán trúng chỗ nhược của con người. Hai gã ôm mông nằm lăn lóc . Lý Ninh nhìn thấy tự nhủ chắc cảm giác thốn vô cùng.
Trong vài hơi thở lão đạo sĩ đã hạ gục hơn nửa thị vệ, có bốn trên nằm bờ , hai tên bì bõm dưới nước cuối cùng cũng bò lên được.
Tuy vậy , vẫn có hai tên biết rõ lão đạo lợi hại là tên đầu trọc đã ném đá truy cản Lý Ninh chạy thoát và một tên mặt trái xoan . Hai gã thấy bốn tên xông lên dễ dàng bị lão đạo đả bại , có tên còn bị bẻ gãy cổ tay thì chỉ giơ đao đứng lưỡng lự ngoài vòng chiến.
Lưỡng lự hồi lâu, hai tên này lùi nhanh lại muốn bỏ chạy, có lẽ quá hoảng loạn tên mặt trái xoan nhanh chân chạy trước.
Lão đạo làm sao có thể để hắn như ý nguyện nhất là ở trước mặt lão. Khi hắn mới đi được vài bước . Chân trái lão đưa lên vài ly, khẩy chân hất nhẹ một vật thể không biết là đá hay cục bùn . Tuy hất nhẹ mà dường như có một ma lực , vật thể lao như chớp bay trúng cẳng tên nọ . Hắn ngã nhào xuống đất kêu oai oái.
" Dám giở trò trước mặt lão phu , ngươi cũng quá tự tin rồi!"
Lão đạo khinh thường nói.
" Đạo Trưởng tha mạng! Tiểu nhân đáng chết , có mắt mà không thấy núi thái sơn , cả gan truy sát công tử còn lớn tiếng nhục mạ ngài !"
Gã đầu trọc bỗng quỳ xuống lạy như tế sao. Bọn họ nếu biết rõ Lý Ninh có một người bảo kê lợi hại thế này thì cho bọn hắn cả mười lá gan cũng không dám truy sát Lý Ninh.
" Cút!"
Trái ngược với vẻ khẩn trương của tên trọc đầu. Lão đạo hờ hững nói một câu.
Lý Ninh cũng bất ngờ trước thái độ của lão đạo, thả chúng đi mà không ép chúng bồi dưỡng cái gì thật không phải nguyên tắc làm người của hắn . Nhất là tên đầu trọc đáng ghét kia , vì tên này suýt nữa hắn đi đời nhà ma. Bọn này tuy làm thị vệ nhưng quần áo mặc lại toàn là đồ hiệu , lụa là ép chúng bỏ lại túi tiền coi như bồi thường cũng không có gì quá đáng.
Tên đầu trọc và cả đám cũng bất ngờ quyết định của lão đạo. Bọn họ cứ nghĩ phải năn nỉ van xin mới được tha . Không ngờ lại dễ dàng đến vậy, nói tha là tha. Hai ba tên rối rít cảm ơn rồi dìu mấy tên đau không đi được rời đi. Nhưng khi đám nọ mới đi được vài bước, lão đạo bất ngờ lên tiếng,
" Các ngươi cứ thế mà đi không để lại thứ gì sao?"
Mấy tên thị vệ nghe vậy, tim như thắt lại. Đúng là đâu dễ dàng thả về , bọn chúng đã quá ngây thơ rồi.
Lý Ninh nghe đạo sĩ gọi chúng lại, thì mừng như mở cờ trong bụng. Phen này được thoả chí bóc lột rồi.
" Đúng, Đúng!!! Ít ra mấy người các ngươi phải để lại chút gì tẩm bổ sư phụ ta chứ. Người dạy dỗ các ngươi cũng cần phải ăn uống lấy lại sức, thư giãn gân cốt
mà sư phụ ta ăn là loại thượng hạng . Tốt nhất trên người các ngươi có thứ gì tốt hay ngân phiếu cũng được lôi ra đây hết, sư phụ ta hài lòng thả cho các ngươi về với mẹ "
Lý Ninh cười ha hả , thao thao bất tuyệt.
" Ăn nói hàm hồ, ta là sư phụ của ngươi từ lúc nào? Người xuất gia sao có thể cần mấy thứ xa xỉ đó được!"
Lão đạo nghe hắn nói , nhăn mặt quát.
Thấy lão không vui, Lý Ninh đành im bặt , gãi đầu . Ánh mắt hắn vẫn rất đắc ý.
Còn mấy tên thị vệ nọ trong lòng kêu khổ không thôi, khi nghe tên ba tròng Lý Ninh đòi hỏi thì chúng cả người toát mồ hôi , mặt mày choáng váng . Đây đúng là tên bóc lột mà. Tên đội phó lúc nãy , quần áo ướt sũng, tóc tai bù xù do bị ném xuống hồ xen . Cả người ngâm khá lâu nên rét run , hắn tiến lên ôm quyền nói,
" Đạo trưởng , là chúng ta không đúng, đui mù nên mới truy sát vị công tử đây. Thế nhưng bộ dạng chúng ta bây giờ không khá là bao, hơn nữa vị công tử đây cũng không sứt mẻ gì. Cầu xin đạo trưởng nhủ lòng thương , từ nay bọn ta hứa tuyệt đối không đụng đến vị công tử đây một sợi tóc , ai thấy hắn phải lánh xa ba mươi trượng!"
" Không sứt mẻ gì? Ngươi ngu thật hay giả ngu? Nếu ta không đến kịp thời thì chân của hắn đã bị ngươi chặt , ngươi nói xem việc này ta nên xử lý thế nào?"
Lão đạo sĩ chắp tay sau lưng ôn tồn nói.
" Ta... Ta..." Tên đội phó run rẩy ấp úng.
Quả thực, nếu lúc đó lão đạo không đến kịp thời ngăn cản có lẽ hắn đã chém lìa chân Lý Ninh .
" Ta thả các ngươi đi cũng được, hãy để lại cặp giò của hắn rồi xéo!"
Lão đạo không khách khí nói.
Tên đội phó càng run rẩy mạnh hơn, nếu như giờ này hắn uống nhiều nước thì đã tè ra quần rồi. Lý Ninh cũng choáng trước lời uy hiếp của lão đạo, tuy hắn suýt cụt chân nhưng hắn lại là một người nhân từ , chuyện lúc trước hắn có hận cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng cách để đối phương để chân lại coi như trả thù mà đơn giản bảo gã để lại chút tiền bồi thường.
Mấy tên thị vệ khác nghe vậy chỉ cúi đầu mà không có ý kiến gì. Theo bọn hắn nghĩ , việc này tốt nhất đừng dây đến mình.
" Đạo trưởng tha mạng! Đạo trưởng tha mạng! Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân cắn rơm cắn cỏ lạy ngài , xin đừng chặt chân tiểu nhân , là tiểu nhân mù mắt , ngu đần cả gan chặt chân quý công tử, tiểu nhân biết tội rồi! Cầu xin ngài đừng chặt chân tiểu nhân , ngài bảo tiểu nhân lên núi đao , xuống biển lửa cũng được..."
Gã đội phó mếu máo, quỳ lạy lão đạo . Trông rất bi thảm và đáng thương.
" Sao ngươi không đồng ý ư?"
Lão đạo ung dung hỏi.
" Không, tôi không muốn..."
Gã đội trưởng lạc giọng trả lời.
" Được thôi, nhưng ta có một điều kiện!"
Lão đạo nhìn hắn quỳ lạy dưới chân mình , mắt nhìn xa xăm phán.
Tên đội phó nghe song, mừng như nắm được cọng rơm cứu mạng , hắn ngẩng cổ không cần suy nghĩ liền nói,
" Ta... Ta đồng ý, điều kiện gì cũng được !"
Đạo sĩ chỉ mỉm cười nhẹ , mắt lão không còn híp nữa mà quay sang nhìn tên nọ vẻ đầy thâm ý. Một hồi , lão nhìn xung quanh cùng Lý Ninh và đám thị vệ.
" Ở đây không tiện , ngươi đi theo ta!"
Lão đạo quay lưng rời đi, tên đội phó nhìn theo lão rồi cũng đứng dậy đi theo để lại đằng sau Lý Ninh vẻ mặt khó hiểu và đám thị vệ tò mò quan sát, một lúc khi bóng lão đạo khuất tầm, hắn quay sang lườm nguýt với đám người này.
Đăng bởi | VôTâm777 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |