Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tán gia bại sản (1)

Phiên bản Dịch · 1318 chữ

Edit Hắc Hóa Nhân

Bà ta hỏi một câu, Trọng Quỳ đáp một câu. Diệp phu nhân cũng hề không phát hoả, ăn xong là buông đũa, nói: “Nghe nói Quỳ nhi đang chuẩn bị về Hàm Đan, mà dì cũng phải đến Hàm Đan thăm người nhà, chi bằng chúng ta đi cùng nhau đi. Con vẫn còn nhỏ, dọc đường để dì chăm lo cho con.”

Hoá ra là vì cái cớ này. Diệp gia chỉ có dẫn theo một chút hạ nhân, đi một mình mà không gặp cướp mới là chuyện lạ, nghe đâu trên dọc đường tới thành An Bình cũng phải bỏ lại không ít đồ, mất dăm chục gã hộ vệ.

Mẹ con Diệp phu nhân khó khăn lắm mới đến được thành An Bình. Mà đường đến Hàm Đan còn xa xôi cách trở hơn nữa, nếu không có Trọng gia bảo vệ chỉ sợ đi được nữa đường đã mất xác.

“Dì theo cũng được.” Trọng Quỳ đáp, “Dọc đường làm phiền dì rồi.” Diệp phu nhân cười hiền lành, rốt cục cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng, xem ra bà đã lo nghĩ quá nhiều rồi.

Lan San bị Trọng Quỳ làm cho bị thương, chắc hẳn trong lòng con nhóc này cũng thấy áy náy thế nên mới đồng ý dễ dàng đến vậy.

“Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ dì phải chăm lo Lan San, không thể ngồi hàn huyên với con được nữa.” Diệp phu nhân đứng lên, đúng là không nhắc đến chuyện Diệp Lan San bị Trọng Quỳ làm cho vỡ mũi.

Trọng Quỳ gật đầu, mặc kệ bà ta muốn làm gì thì làm.

“Tiểu chủ nhân...” Thanh Đồng đã thấy có chút bất an khẽ nói, “Nô tỳ nghe nói Diệp phu nhân bị Hàn quốc trục xuất, chỉ sợ là lần này rời đi là sẽ không hồi quốc nữa. Diệp phu nhân tới đây là để nhờ cậy đại nhân, ngộ nhỡ đại nhân đồng ý để họ ở lại thì...”

“Tại sao lại bị trục xuất?” Trọng Quỳ đương nhiên hiểu nỗi lo trong lòng Thanh Đồng.

Phu nhân của Trọng Phong qua đời rất sớm mà Trọng Phong chưa hề tái giá. Diệp phu nhân kia tuổi tuy cũng đã không còn trẻ nữa nhưng bề ngoài vẫn rất xinh đẹp, lại có phần giống Trọng phu nhân quá cố. Thanh Đồng lo đến lúc đó Trọng Phong lại động lòng với Diệp phu nhân, cho Trọng Quỳ một vị kế mẫu thì không ổn.

“Trượng phu của Diệp phu nhân là Diệp Bình, ông ta là Thượng Đảng quận chủ của Hàn quốc. Năm đó Công Tôn Khởi dẫn binh tấn công Hàn quốc, Diệp Bình đại nhân không thể chống đỡ được nên đã hiến cả Thượng Đảng quận cho Triệu quốc. Mà Triệu quốc lại ban cho ông ta quan to lộc đậm khiến Hàn quốc vô cùng bất mãn, may là con gái lớn của Diệp phu nhân là Diệp Nghê Thường còn đang là phi tử của Triệu vương, nếu không chưa chắc hai mẹ con họ Diệp đã toàn mạng rời khỏi Hàn quốc.”

Nghe Thanh Đồng giải thích tận tình, Trọng Quỳ mỡi vỡ lẽ vì sao Diệp phu nhân “chim đậu cành cao” lại hạ giá đi nhờ cậy một gia đình thương nhân như bọn họ.

Con gái bị thương cũng không quan tâm, một mức tới đây van xin lạy lục Trọng Quỳ nàng. Nếu đã vậy thì.

“Gọi Vu Ly tới đây.”

Thanh Đồng sửng sốt nhìn Trọng Quỳ, sau đó vui vẻ “vâng ạ” một tiếng rồi hào hứng chạy đi tìm Ly công tử.

Dạo gần đây, thái độ của tiểu chủ nhân với Ly công tử khác rất nhiều, đúng là chuyện tốt mà!

Chỉ trong chốc lát, Thanh Đồng đã mời Vu Ly tới. Hắn đứng trước mặt Trọng Quỳ, một thân áo đỏ tươi rực rỡ, gương mặt mang ý cười dịu dàng.

Đồ ăn trên bàn đã bị dọn sạch, chuyển sang bày điểm tâm và trái cây tráng miệng.

“Ngươi ngồi xuống đi.” Trọng Quỳ không nhìn hắn quá lâu, cúi đầu xiên hoa quả nhấm nháp, “Chuyện về Hàm Đan thế nào rồi?”

“Trong phủ vẫn còn bận rộn việc linh tinh lặt vặt, còn cần thêm mấy hôm nữa.” Vu Ly đáp.

“Từ thành An Bình đến Hàm Đan mất mấy ngày đường?”

“Có rất nhiều đồ phải mang theo, đội ngũ rất đông, có lẽ phải mất đến một tháng.”

Một tháng, nghĩ đến một tháng miệt mài trên con đường toàn đá với sỏi Trọng Quỳ đã thấy choáng váng. Đây chính là nhược điểm khi xuyên không về cổ đại: giao thông lạc hậu, thiếu tiện nghi.

Nếu chỉ có một mình nàng thì tốt rồi, ngồi trên lưng Huyết Hoàng một đường bay về Hàm Đan là xong.

“Ta không thích phải ngồi xe quá lâu, giảm bớt số hành lý và xe ngựa đi.”

Vu Ly thoáng do dự: “Nhưng Trọng phủ chúng ta cũng không phải gia đình bình thường, ngoài tài vật trong phủ rồi lương thực tồn đọng trong kho thì số hạ nhân đi theo cũng rất đông”

Thanh Đồng cất giọng bổ sung: “Nô tỳ cũng đã kiểm tra qua, quần áo trang sức của tiểu chủ nhân phải đến hai mươi xe ngựa mới đủ chứa, còn chưa kể mấy thứ đồ chơi lặt vặt nữa. Mà dọc đường đi thì chuyện ăn uống sinh hoạt của tiểu chủ nhân tuyệt đối không thể làm qua loa được.”

Hẳn hơn hai mươi chiếc xe ngựa chỉ chứa đầy quần áo trang sức.

Trọng Quỳ vung tay: “Những thứ này không phải ở Hàm Đan có rất nhiều sao?”

Đại bản doanh của Trọng gia vốn đặt ở Hàm Đan mà.

“Đúng là có, nhưng những món này tiểu chủ nhân đều dùng quen rồi.” Thanh Đồng giải thích.

“Nếu tiểu chủ nhân sợ đi quá lâu, thế thì ta sẽ đưa tiểu chủ nhân về Hàm Đan trước, sau đó trở lại đưa đồ về sau.” Vu Ly lên tiếng.

Thanh Đồng lập tức phản đối: “Làm thế sao được, tiểu chủ nhân ở Hàm Đan mà không có Ly công tử lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?”

Vu Ly nhìn về phía Trọng Quỳ, nàng lúc này đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, ngón tai vân vê miếng mứt hoa quả bên người, thoạt trông thật cuốn hút. Vu Ly vội vã rời mắt nhìn về nơi khác.

“Thế này đi, thành An Bình đông dân cư đến thế, số lượng người quyết định an cư ở đây cũng không ít, chi bằng chúng ta sai người phát chút tài vật cho họ xem như phí an cư lạc nghiệp tại đây, còn cả một số nông dân đang cư trú ở đây nữa, tóm lại là cố gắng bỏ lại nhiều nhất có thể.” Trọng Quỳ cất giọng.

“Vậy sao mà được?” Trọng Quỳ trợn trừng mắt, thế thì dọc đường họ sống bằng gì?

Toàn bộ trong phủ còn cả những nông hộ đó nữa cũng phải một, hai nghìn người là ít!

“Tóm lại chúng ta chỉ cần mười xe ngựa thôi xong lập tức về Hàm Đan!” Dứt lời, Trọng Quỳ đã chạy đi mất.

Thanh Đồng kinh ngạc há hốc mồm, nhìn về phía Vu Ly: “Ly công tử, làm sao giờ...”

“Ít xe thì đi lại càng thuận lợi, chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất đạo tặc cũng sẽ không nhắm vào chúng ta.” Vu Ly cười mỉm.

Bỗng dưng hắn cảm thấy, cô bé ngốc nghếch trước kia đã không còn khờ dại như vậy nữa rồi. Nhưng mà “tán gia bại sản” như vậy, nói không ngốc cũng chẳng ai tin.

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.