Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm Bẫy

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Toàn béo. Xa xa dường như có một vật gì đó đang bập bềnh trôi nổi. Nhưng mà trời tối quá, mà vật đó lại ở khá xa, cộng thêm việc những người đi biển lại vô cùng mê tín, thế nên không cần tìm hiểu xem đó là vật gì, cứ trống dong cờ mở mà đi tiếp. Chưa kể hôm nay tranh thủ lúc thằng Út kể chuyện thì bác Hải đã tranh thủ sắp được một bàn đầy cao lương mĩ vị, kể cũng tài quanh đi quẩn lại chỉ có cá với mực mà nấu được không biết bao nhiêu món, không món nào giống món nào, khẩu vị lại trên cả tuyệt vời. Tối hôm đó cả bọn uống đến say bí tỉ, Toàn béo với thằng Út thực sự là thân nhau rất nhanh, uống được vài chén rồi còn ôm nhau mà hát. Đến chú Tư hôm nay cũng còn uống đến đỏ mặt tía tai, đêm nay đến phiên bác Cả cầm lái. Bình thường bác Cả cũng không ăn uống gì mấy, chỉ gắp hai ba gắp rồi đứng dậy lẳng lặng vào khoang máy, rượu cũng nhất định không uống vì nói rằng mình bị bệnh gan, không uống được rượu. Thường ngày bác ta cũng suốt ngày ru rú trong khoang máy nóng hầm hập chẳng chịu giao tiếp với ai bao giờ.

Chú Tư kể rằng số bác Cả cũng không hề sung sướng gì. Hồi trẻ còn ở An Nam bác từng có một người vợ rất đẹp, nhưng lại bị một kẻ nhà giàu trong thôn cướp đi mất. Bà này là người có mới nới cũ, được gả vào nhà giàu liền quên ngay người chồng cũ nghèo khó. Bác sinh lòng buồn chán mà bỏ đi biển lênh đênh. Một thời gian sau tưởng đâu bác tìm được hạnh phúc khi cưới được một người vợ mới, tuy không xinh đẹp nhưng lại chịu khó làm lụng, cũng kiếm được một chút của ăn của để, lại đẻ được một thằng con trai. Mùa hè tám năm trước, nghe lời ngon ngọt của một tên buôn người gần nhà, hắn nói rằng Nhật Bản đang tuyển thợ đóng tàu để chuẩn bị chiến tranh, trả lương rất hậu hĩnh, lại còn có thể đưa cả nhà sang đó định cư. Bác liền khăn gói dẫn vợ con lên đường, nào ngờ thuyền chuẩn bị cập bến thì gặp nạn. Cả gia đình nằm dưới cơn sóng dữ, chỉ có một mình bác dạt vào bờ và được chú Tư cứu sống. Thương tình bác là người đồng hương, lại người thật thà cẩn thận nên từ đó cho đi theo tàu, và gọi bác bằng cái tên là bác Cả. Chỉ có điều từ đó bác chẳng khác gì người câm, chỉ khi ai hỏi gì thì mới nói. Nhưng chính vì thế mà chú Tư lại càng tin tưởng bác Cả hơn, coi như là một người thuyền phó đáng tin cậy của mình.

Hôm đó cả bọn nhậu đến rất khuya mới đi ngủ, ai nấy đều say chếnh choáng đầu óc. Lúc Đức tỉnh lại thì trời đã quá trưa, trong đầu cậu vẫn còn ong ong hơi men hôm trước chưa tan hết. Ngoại trừ cái tay Quỷ Kiếm Thất gì gì đó với chú Tư chẳng thấy đâu thì mọi người vẫn đang ôm nhau ngủ.

Đức mò ra ngoài boong tàu, bầu trời hôm nay trong xanh quá, những cơ gió biển bỏng rát phả vào mặt khiến cho hơi men trong cậu cũng giảm đi vài phần. Chú Tư đã dậy từ bao giờ, đang đứng vịn vào thành tàu mà phô ra vẻ mặt rất chi là suy tư

- Cậu có nhìn thấy gì kia không?

Đức phải nheo mắt lại mà nhìn cho rõ, phần vì nắng quá, phần vì vật kia lại ở khá xa, lại có màu xanh giống như nước biển

- Cái gì vậy ạ?

- Ta cũng không biết, chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành

Lần đầu tiên Đức nghe thấy chú Tư nói chuyện bằng giọng hoang mang như vậy. Bữa trưa hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng căng thẳng, ai cũng đoán già đoán non xem vật gì mà lại có thể đuổi theo tàu ở giữa biển khơi bao la như vậy. Sau bữa ăn, mọi người đều đổ xô ra phía mạn thuyền mà nhìn nhìn ngó ngó. Vật kia dường như đã bị bỏ quá xa nên không thể nhìn rõ. Nhưng phía xa xa lại xuất hiện một vật nho nhỏ xanh xanh đang nổi bập bềnh mõi bên một “quả”. Anh Sáu bắt đầu nhẩm nhẩm tính trong miệng rồi nói

Lần đầu tiên Đức thấy chú Tư không chắc chắn một điều gì như vậy. Bữa trưa hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng căng thẳng, ai cũng đoán già đoán non xem vật gì mà lại có thể đuổi theo tàu ở giữa biển khơi bao la như vậy. Sau bữa ăn, mọi người đều đổ xô ra phía mạn thuyền mà nhìn nhìn ngó ngó. Vật kia dường như đã bị bỏ quá xa nên không thể nhìn rõ. Nhưng phía xa xa lại xuất hiện một vật nho nhỏ xanh xanh đang nổi bập bềnh mõi bên một “quả”. Anh Sáu bắt đầu nhẩm nhẩm tính trong miệng rồi nói

- - Bây giờ tôi tạm gọi vật kia là phao đi, thì nãy giờ chúng ta đi qua mười một mốc rồi, theo tính toán của tôi thì mỗi mốc đều cách nhau tầm 5 hải lý (khoảng hơn 9km), và các mốc đều cách tàu của chúng ta khoảng 3 hải lý (5,5 km)

Tất cả mọi người đều cho làm lạ, nếu có phao nổi đều tăm tắp như thế thì chỉ có thể là lưới đánh cá, mà ai lại đánh cá bằng lưới như thế ở giữa biển như thế này chứ. Mà tàu thuyền nhà ai lại đủ lớn để giăng mẻ lưới lớn như vậy chứ. Thằng béo với lấy ống nhòm, nhìn ngó một lúc rồi bắt đầu mở mồm khoác lác:

- Theo tôi thấy ấy, thì cái vật màu xanh xanh kia đến tám phần mười là dưa hấu rồi, nói không phải mê tín chứ, cứ chạy lại vớt lên mấy quả giải khát có phải tốt không?

Trong số mọi người, chỉ có lão gù là nãy giờ vẫn đang đăm chiêu suy tính điều gì đó, tay trái thì liên tục vừa bấm độn vừa tính toán. Sau một hồi thì mở bừng mắt ra nói

- Nguy rồi, mau cho tàu chạy tới gần vớt vật đó lên xem sao

Thế nhưng sắc mặt anh Sáu bấy giờ còn khó coi hơn cả lão gù,lắp ba lắp bắp nói:

- Thực ra nãy giờ càng tiến gần thì cái đó lại càng dạt ra xa, nhưng lúc nào cũng cách tàu một khoảng bằng đó.

Nghe thấy vậy thì ai nấy đều cho là điều quái lạ, chỉ có lão gù là xăm xăm đi thẳng vào trong khoang lấy ra một bát hương cùng một sấp giấy bùa. Sau khi làm lễ khấn khứa một hồi thì phát bùa cho mọi người bảo dán vào xung quanh thành tàu ở phía ngoài. Quả nhiên khi dán bùa xung quanh tàu thì mấy quả dưa không còn trôi ra xa nữa, chỉ loáng một cái là tàu đã chạy đến bên cạnh một quả dưa như thế, to tròn mọng nước.

Thằng Toàn thấy thế thì bắt đầu lên mặt:

- Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, đúng là dưa hấu. Cá đến mười phần là có tàu nào buôn lậu dưa hấu chạy qua đây đánh rơi rồi

- Làm gì lại có ai đánh rơi dưa hấu ở giữa biển khơi như thế này được, vớt lên xem nào

- Cứ yên tâm, để tôi vớt lên cho mọi người đánh chén đây này.

Thằng Toàn vừa gân cổ lên cãi vừa chạy vào khoang lấy ra một cái vợt cá vớt được quả dưa lên. Nó ôm quả dưa hấu trong tay rồi hình như nhận ra có điểm gì đó không đúng

- Này, hình như quả dưa này bị người ta bổ đôi rồi ráp lại thì phải, ở giữa sao lại có vết nứt đều như thế này được, thế này thì bị muối ngấm vào rồi, mất ngon rồi.

Vừa nói nó vừa xoay xoay quả dưa trong tay vỗ vỗ. Nào ngờ quả dưa bất ngờ vỡ ra làm đôi, nhưng thứ rơi ra từ bên trong đó khiến cho mọi người lập tức xám ngoét mặt mày. Bên trong quả dưa hấu không phải là lõi dưa, mà rơi ra một cái đầu người nhầy nhụa máu.

Thằng béo thấy thế thì theo phản xạ nhảy giật lùi về sau một bước, mọi người ai nấy đều bất giác đưa tay lên che miệng riêng tay buôn người Nam Định còn nhoài người ra khỏi thành tàu mà nôn lấy nôn để. Đối phó với tình huống này thì lão gù đúng là có kinh nghiệm hơn cả. Chỉ thấy lão ta cầm cái đầu dốc ngược lên, tức thì bên trong miệng trào ra một bãi bầy nhầy hôi thối vô cùng, bên trong có vài con gì đó một con gì đó trông như con rết to bằng ngón tay cái, dài đến hơn hai mươi phân đang quằn quại, nhìn ghê tởm vô cùng. Thằng béo toan đưa chân dẫm chết cái con vật tởm lợm đó thì bị lão ngăn lại. Đoạn lão cầm lấy cái bát hương khi nãy, lấy tro hương đổ lên người con trùng, chỉ nghe xèo một tiếng, con quái trùng giật giật mấy cái rồi nằm đờ hẳn. Sau đó lão ta thở dài một tiếng rồi sai mọi người lấy cái đầu và con trùng kia đem đi thiêu. Xong xuôi thì lấy tro đổ vào một cái lọ mà lão đã yểm sẵn một đạo bùa bên trong rồi nút chặt sau đó ném xuống biển. Những cái việc ăn thèm vác nặng như thế này đương nhiên là thằng béo với thằng Út hai thằng phải chia nhau mà làm rồi.

Bây giờ người lo lắng nhất chắc hẳn là chú Tư, không chỉ phải đảm bảo an toàn cho mọi người cũng như hàng hóa mà con tàu này cũng chính là cơ ngơi là sản nghiệp cả đời của chú. Nhảy từ trên khoang lái xuống, chú hất hàm hỏi lão gù

- Sao vậy

- Trúng cổ rồi

- Hả, sao lại như vậy

Đến đây lão gù điềm đạm giải thích cho mọi người, đây là một tà thuật của người Mã Lai. Ngày trước hải tặc trên vùng biển này rất là nhiều, chính bọn chúng đã sáng tạo ra loại tà thuật vô cùng tàn ác này, người tu đạo gọi đó là Hải Võng tức là lưới biển. Muốn luyện được loại cổ trùng này trước hết phải tìm một người còn sống, rồi ngâm anh ta trong nước biển đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày chỉ thò phần đầu ra ngoài. Người này trong khoảng thời gian đó chỉ được cho ăn dưa hấu để kéo dài sự sống. Kỳ thực loại dưa hấu này cũng không phải dưa hấu bình thường, vì từ khi còn là mầm cây đã được cấy vào một loại trứng trùng, trứng trùng này sau đó nở thành ký sinh bên trong quả dưa. Người bình thường nếu chẳng may ăn phải loại dưa này thì cơ may thải ra qua đường bài tiết là khá cao. Tuy nhiên khi người ta bị ngâm trong nước biển quá lâu, nước biển sẽ thẩm thấu qua da và các mạch máu khiến cho con người bị phù nề đến đáng sợ, chưa kể đến dưa hấu lại chứa rất nhiều nước. Loài trùng độc này có thể sống trong dưa hấu nhưng lại không thêt chịu được nước biển, vì thế bèn chui ngược lên não của người ăn nó mà làm tổ. Khi đủ bốn mươi chín ngày rồi, kẻ luyện trùng liền chặt cái đầu kia, đem một quả dưa hấu bổ làm đôi, bỏ hết ruột rồi nhét cái đầu vào trong đó. Một cái đầu như vậy cất giữ được ba năm. . Trong số những cái đầu có chứa trùng độc, kẻ luyện trùng chọn ra một con đầu đàn. Loại trùng này có một sức mạnh tâm linh vô cùng kỳ lạ, không cần biết con đầu đàn ở đâu, chúng liền lập tức bám theo. Năm xưa do bọn hải tặc quá nhiều, liên quân các nước bắt đầu ra sức truy quét khiến bọn chúng không thể hoạt động công khai như trước, bọn chúng liền nghĩ ra trò sử dụng loại bùa “hải võng” này. Bọn giặc cướp ban ngày thì giả làm thuyền chài, nhưng kỳ thực đưa những tên gián điệp trà trộn vào các tàu buôn hay tàu viễn dương, chỉ cần có cơ hội, tên gián điệp này sẽ mở cái hộp chứa con trùng đầu đàn rồi cất ở một vị trí khó phát hiện trên tàu hàng. Bọn hải tặc ở ngoài chỉ cần cách hai tiếng đồng hồ lại thả một quả dưa hấu có chứa đầu lâu xuống biển, nó sẽ tự đi tìm con trùng đầu đàn kia, vô tình tạo ra một con đường trên biển, vì thế mà có thể tìm đường dẫn tới chỗ con tàu mà bọn chúng muốn cướp. Có điều loại bùa chú này đã thất truyền kẻ từ khi tên tướng cướp Shafig bị người Hà Lan tiêu diệt. Không hiểu sao bây giờ lại có thể thấy ở đây

Lão gù kể tới đây thì ai nấy đều biến sắc, chỉ có chú Tư là người giữ được bình tĩnh, lạnh lùng hỏi lão gù

- Thế bây giờ phải làm như thế nào?

- Đương nhiên là phải tìm ra chỗ giấu con trùng đầu đàn…

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.