Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta từng thấy Tiên.

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Chương 1 Ta từng thấy Tiên.

Từ năm năm trước, Đại Hạ quốc, cửu phẩm đế quốc, sau khi đánh bại một trận triệt để với Thanh Tùng quốc ở Tam Giới sơn, nguyên khí đại thương, bị ép tiếp nhận rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, dẫn đến trong năm năm này triều chính đều đang không ngừng bị người chửi rủa.

Từ quan to hiển quý, cho tới bách tính bình dân, người bọn họ mắng chỉ có một... Phương tướng quân phủ đại thế tử Phương Trần!

Năm năm trước, Phương Trần năm ấy mười tám tuổi, với thân phận cường giả đệ nhất của Đại Hạ quốc, hắn ta giỏi mưu lược, giỏi cường công, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bại trận, được Đại Hạ quốc phong làm quân thần.

Nhưng trận chiến này, tám mươi vạn đại quân mà Phương Trần mang đi đã chết đi trọn vẹn sáu mươi vạn! Ngay cả nguyên soái như hắn cũng bị phế bỏ hai tròng mắt, phá vỡ khí hải, từ đó biến thành phế vật.

………

Phủ tướng quân khí thế hùng vĩ, một người trẻ tuổi lẳng lặng nhìn bầu trời, mũi hắn nhấc cao, lông mày như kiếm, chỉ là đứng lẳng lặng như vậy, đều tản ra một tia khí tức phiêu dật nhàn nhạt, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu.

Nhưng kỳ thật hắn không nhìn thấy cái gì cả, ánh mắt của hắn hiện ra màu xám trắng quỷ dị, thậm chí sắp không nhìn thấy con ngươi nữa.

Năm năm trước, hắn suất quân giao thủ với đệ nhất Lang Soái Thanh Tùng Quốc, cục diện vốn nên tất thắng, lại bởi vì Thanh Tùng Quốc mời tới một vị cường giả đến từ quốc gia bát phẩm âm thầm đánh lén, hoàn toàn thay đổi!

Hắn ta bại, khí hải bị phá, biến thành phế nhân.

Trong lúc trọng thương sắp chết, hắn phảng phất trông thấy trong ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, hình như có một tiên tử đang quan sát nhân gian, hắn nhìn tiên tử, tiên tử cũng nhìn về phía hắn, ngay sau đó thần quang óng ánh loá mắt liền bao phủ hắn, sau đó, hắn thành một người mù.

Đệ nhất Lang soái không có giết hắn, mà là lựa chọn thả hắn rời đi.

Hắn nhớ mang máng lời nói đệ nhất lang soái lúc thả hắn rời đi:

“Ngươi trở lại Đại Hạ quốc, liền sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết, để ngươi còn sống, kỳ thật chính là tra tấn tốt nhất đối với ngươi.”

Quả nhiên, năm năm qua hắn thừa nhận đủ loại chửi rủa, vũ nhục, người từng tranh nhau kết giao với hắn bây giờ cũng tránh hắn như tránh rắn rết.

“Nhị muội, muội năm nay mười tám tuổi rồi nhỉ? Tuổi tác xuất giá còn muốn trêu đùa đại ca ngươi?”

Phương Trần đột nhiên mở miệng.

Phía sau cách đó không xa, Phương Chỉ Tuyết đang rón ra rón rén cách Phương Trần còn có vài chục bước lập tức lộ vẻ mất hứng: “Đại ca, vì sao mỗi lần ngươi đều có thể phát hiện ta? Tu vi của ta đã tới Nhân Huyền đệ nhị cảnh!”

Nhân Huyền tứ cảnh: Ngưng khí, bạo khí, ngự khí, đan khí.

Cảnh giới Bạo Khí ở Đại Hạ quốc đã không tính là hiếm thấy, có thể xưng là hảo thủ nhất lưu, về phần cảnh giới Ngự Khí đã là tồn tại khai sơn lập phái.

Phương Trần đã từng có thiên tư vô song, mới gần mười tám tuổi đã đột phá bình cảnh ngự khí thăng cấp đan khí, cũng là cường giả đan khí duy nhất của Đại Hạ Quốc!

“Tìm ta có chuyện gì?”

Phương Trần thản nhiên nói.

“Ca, Hoàng đế tứ hôn cho ca...”

Phương Chỉ Tuyết ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Tứ hôn? Hoàng đế sao lại tứ hôn cho một phế nhân như ta? Lại có cô nương nhà nào nhìn trúng ta?”

Phương Trần khẽ cười nói: “Trong này, có gì mờ ám?”

“Hoàng đế muốn ngươi ở rể Tiêu gia, nhờ vào đó làm dịu mối quan hệ với Đại Hạ quốc và Thanh Tùng quốc, gần đây Thanh Tùng quốc lại bắt đầu rục rịch, Hoàng đế sợ.”

Phương Chỉ Tuyết nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ bừng: “Cha... Đã đáp ứng...”

“Đệ nhất thế gia Tiêu gia ở Thanh Tùng Quốc? Tiêu Lang Soái Tiêu gia?”

Phương Trần hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt bình tĩnh: “Vì sao? Ta là một phế nhân, Tiêu gia cũng không coi trọng ta đúng không? Huống chi ta đã từng là tử địch của Tiêu Lang Soái.”

“Là Tiêu gia đại tiểu thư đề xuất, nàng nói mình đã gặp qua vô số nam nhân, nhưng rất muốn nếm thử đệ nhất Quân Thần của Đại Hạ quốc có tư vị gì, coi đây là áp bách bức bách Hoàng đế đi vào khuôn khổ, nếu như Hoàng đế không tứ hôn, Thanh Tùng Quốc sẽ lần nữa ngóc đầu mà đến, mà lần này đây, sẽ đánh tới kinh đô mới bỏ qua.”

Phương Chỉ Tuyết thấp giọng nói.

“Con gái của kẻ thù của ta, muốn ta ở rể? Ha ha...”

Phương Trần phát ra một tiếng cười khẽ nhàn nhạt.

Phương Chỉ Tuyết thanh âm đột nhiên dồn dập lên: “Đại ca, ta mang ngươi rời khỏi kinh đô đi, chúng ta chạy trốn tới ngọn núi không người, bọn họ khẳng định không tìm được chúng ta.”

“Nhị muội, nếu như ta đi, muội cảm thấy Phương gia sẽ gặp loại đãi ngộ nào? Hoàng đế sẽ bỏ qua cho những người còn lại của Phương gia sao?”

Phương Trần nhàn nhạt lắc đầu: “Ta chỉ là một phế vật, nếu như có thể lấy thân phế vật kéo dài thêm thời gian mấy năm cho Đại Hạ Quốc, có lẽ sau này còn có cơ hội chuyển biến, không đến mức diệt quốc.”

“Đại ca, những quan viên kia, những dân chúng kia mắng ngươi như thế nào ngươi không biết? Tại sao đến giờ này khắc này, ngươi còn phải nghĩ đến bọn họ? Năm năm qua, ngay cả những người buôn bán nhỏ cũng dám sau lưng nhục mạ ngươi, vì bọn họ có đáng không?”

Phương Chỉ Tuyết mỗi lần nhớ tới những hình ảnh này liền nổi giận.

“Vậy không phải còn có ngươi, còn có người như cha và mẫu thân sao? Cho dù là vì các ngươi cũng đáng giá, huống chi còn có những đứa trẻ gào khóc đòi ăn ngoài kia, bọn họ không hiểu gì hết, bọn họ có từng sỉ nhục ta mắng ta không?”

Phương Trần khoát tay: “Ngươi đi xuống đi, ta ở một mình một lát.”

Phương Chỉ Tuyết giật mình, trong lòng khe khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Nàng biết tính tình đại ca nhà mình, làm ra quyết định liền khuyên không được, khuyên không được.

Phương Trần tiếp tục nhìn về phía chân trời, con ngươi màu xám trắng đầy tử khí trầm trầm, đáng tiếc, ngoại trừ một lần nhìn thoáng qua kia, hắn cũng không nhìn thấy vị tiên tử kia lần nào nữa.

Hắn rất muốn biết rõ ràng tất cả những thứ này, cũng rất muốn biết, vì cái gì sau ngày đó, hắn có được năng lực hồn phách xuất khiếu.

Chẳng biết lúc nào, hồn phách của Phương Trần đã xuất khiếu, bay đến trên không kinh đô, lăng không ở đó quan sát hết thảy.

Trong hoàng cung tràn ngập tiếng cười nói, trên đường phố rao hàng thét to, hết thảy, hết thảy, lớn nhỏ đều thu hết vào đáy mắt.

Hắn nhìn thấy võ phu Thanh Tùng Quốc hoành hành ngang ngược ở kinh đô Đại Hạ quốc, tùy ý ẩu đả người qua đường, thậm chí ngay cả một số quan viên va chạm bọn họ, cũng sẽ đưa tới một trận đòn hiểm.

Hắn ta nhìn thấy lửa giận trong mắt dân chúng xung quanh, hắn ta nhìn thấy sự đau thương trong mắt những quân sĩ kia, hắn ta nhìn thấy sự khuất nhục sâu trong ánh mắt của quan viên bị đánh.

“Ha ha ha! Đại Hạ quốc các ngươi không được!- Về sau nhìn thấy người Thanh Tùng Quốc chúng ta, phải kêu một tiếng đại nhân, bằng không cẩn thận đệ nhất lang soái của chúng ta mang binh san bằng kinh đô, đạp lão hoàng đế của các ngươi xuống khỏi long ỷ!”

Tiếng cười càn rỡ đến cực điểm khiến người ta phẫn hận, đau lòng, rồi lại tràn ngập bất đắc dĩ.

“Ồ, tiểu quốc như thế lại có đạo hữu Xuất Khiếu?”

Đột nhiên, một tiếng kinh nghi vang lên bên tai Phương Trần.

Phương Trần hơi kinh hãi, quay người nhìn lại, đã thấy trong hư không đứng đấy một đạo nhân thân thể bán trong suốt, đối phương cũng một mặt tò mò nhìn hắn.

Nội tâm Phương Trần chấn kinh, năm năm qua, hắn chưa bao giờ ở dưới trạng thái xuất khiếu bị người nhìn thấy, càng không cần phải nói chuyện với hắn!

Phương Trần bất động thanh sắc, chắp tay: “Gặp qua đạo hữu, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào.”

Đối phương gọi hắn là đạo hữu, hắn gọi đối phương là đạo hữu, cái này chung quy không có sai a?

Bạn đang đọc Cửu Vực Phàm Tiên. của Đạo Bất Dịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manmanthienlang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.