“Ta, chuyện này không liên quan gì đến ta, ta chỉ tới đây xem náo nhiệt, những bia ngắm này, không, những người này ta chưa từng giết qua...”
Thanh âm của Lý Hoàng đã có một tia run rẩy.
Mấy tên hộ vệ bên cạnh hắn liếc mắt nhìn nhau, vô ý thức bảo vệ chỗ yếu hại của Lý Hoàng, sợ Phương Trần hạ sát thủ tại chỗ.
“Thật sao...”
Phương Trần cười cười.
Đám võ phu Thanh Tùng Quốc dần dần đã nhận ra không đúng, chờ bọn họ nhìn Phương Trần thêm vài lần, lại hoảng sợ phát hiện thân phận của Phương Trần!
“Là Phương Trần!”
“Tại sao hắn lại ở đây?!”
Bọn họ theo bản năng buông rượu thịt trong tay xuống, có người cầm đao, có người cầm kiếm, có người giơ trường cung trong tay lên, nhìn chằm chằm vào Phương Trần.
“Phương Trần, ngươi tới đây làm gì?”
Đúng lúc này, một bóng người điên cuồng lướt đến. Khí tức trên người người này mạnh mẽ, thân pháp linh động, vừa mới tới đã thấy chân không chạm đất. Đây chính là dị tượng ngự khí dưới chân hắn!
“Thiết Mã đại nhân!”
Trong mắt Lý Hoàng lộ ra một vệt kinh hỉ.
Người tới chính là một trong hai gã Ngự Khí sơ kỳ của Thượng Đẳng quán Thanh Tùng, từng là kiếm khách nổi danh của Thanh Tùng quốc, sau đó đầu nhập vào Tiêu Lang Soái theo quân chinh chiến, sau đó lại cùng Tiêu Thiên Tứ đi đến kinh đô Đại Hạ, chưởng quản Thanh Tùng Thượng Đẳng quán!
Nhưng sau khi kinh hỉ qua đi, Lý Hoàng lại đột nhiên kinh hô một tiếng: “Thiết Mã đại nhân cẩn thận, Tiêu quán chủ đã chết trong tay Phương Trần!”
Cái gì?
“Tiêu quán chủ chết trong tay Phương Trần!?”
“Điều này sao có thể!”
“Không phải tu vi của Phương Trần đã bị phế sao!”
Võ phu Thanh Tùng Quốc ở đây chấn động tại chỗ.
Thiết Mã thấy thế, lập tức gỡ bội kiếm bên hông xuống, một đạo kiếm quang dài hơn một trượng quét ngang thiên quân!
Trong phút chốc, hơn mười tên võ phu Thanh Tùng Quốc đầu rơi xuống đất.
Động tác của Thiết Mã không dừng lại, thân là cường giả ngự khí, thân hình hắn như quỷ mị di chuyển qua lại trong sân, mỗi một kiếm đều có thể tập sát mấy võ phu Thanh Tùng quốc.
Ngắn ngủn một lát, mấy chục võ phu Thanh Tùng quốc, trong đó có võ phu Ngưng Khí, võ phu Bạo Khí, tất cả đều chết ở dưới kiếm của Thiết Mã.
Máu tươi, theo trường kiếm của Thiết Mã chậm rãi nhỏ xuống đất.
Lý Hoàng ngây ra như phỗng nhìn một màn này, đầu óc của hắn có chút chuyển bất quá, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
Vì sao, Thiết Mã lại ra tay với người của mình?
Mấy tên hộ vệ bên người Lý Hoàng cũng trợn mắt líu lưỡi, trong lòng âm thầm kinh hãi ngự khí cường giả, đổi lại bất kỳ một người nào trong bọn họ, cũng khó có thể ngăn cản được một kiếm của Thiết Mã.
“Thế tử, Tiêu Thiên Tứ nhìn chằm chằm, cho nên ngày đó ta chưa từng đi tới ẩn viện.”
Cánh tay Thiết Mã rung lên, máu tươi trên thân kiếm lập tức rơi xuống, sau đó mới đi tới trước mặt Phương Trần, ôm quyền hành lễ.
“Mấy năm nay, ngươi vất vả rồi, mỗi ngày đều phải nhìn thấy cảnh tượng như thế, ngươi nói Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán này, phải chăng đã oán khí ngút trời?”
Phương Trần tự lẩm bẩm.
“Vất vả cho thế tử mới đúng.”
Thiết Mã hạ giọng nói.
“Ta biết việc này, nhưng lại không có năng lực ngăn cản việc này...”
Phương Trần tự giễu.
“Thế tử không cần thiết nghĩ như thế, bọn họ... Trong số mệnh nên có kiếp nạn này, điều thế tử phải làm, không chỉ là cứu tính mạng một hai người.
Đại Hạ nếu không có Thế tử, sẽ chết càng nhiều người hơn!”
Thiết Mã trầm giọng nói.
Hai người đối thoại Lý Hoàng trợn mắt cứng lưỡi, trong óc một mảnh hỗn độn.
“Ngươi, các ngươi...”
Lý Hoàng run rẩy chỉ vào Thiết Mã cùng Phương Trần.
“Ẩn vệ Đại Hạ đã bắt đầu sử dụng lại lần nữa, nhiệm vụ của ngươi... cũng kết thúc rồi, sau ngày hôm nay, trở về đội đi.”
Phương Trần vỗ vỗ bả vai Thiết Mã.
“Vâng, thế tử.”
Thiết Mã trầm giọng đáp.
Mặc dù hắn cố gắng làm cho mình có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong thanh âm kia một tia run rẩy lại bán đứng hắn.
Rất nhiều năm, lúc trước hắn được Phương Trần an bài tiến vào Thanh Tùng Quốc, từng bước quật khởi, cuối cùng thành công tiềm phục trong Lang Quân, càng được đệ nhất Lang Soái thưởng thức.
Nhờ vào đó truyền cho Phương Trần rất nhiều tình báo quan trọng, cũng chi phối thắng bại của mấy trận chiến cuộc.
Hắn hiểu được mình có tác dụng rất lớn đối với Phương Trần, nhưng cả ngày thân ở địch doanh, có khi còn không thể không tự tay đâm chết binh sĩ Đại Hạ, điều này khiến hắn mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu dày vò vô tận.
Hôm nay, cuối cùng hắn ta cũng về!
“Thế tử, một người khác đã chết trong tay ta, trong kinh đô hẳn là không có võ phu ngự khí Thanh Tùng Quốc, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Thiết Mã bình phục tâm tình, thấp giọng hỏi.
“Một tên cũng không để lại.”
Phương Trần mỉm cười nói: “Bây giờ Đại Hạ đã không cần phải lá mặt lá trái với Thanh Tùng Hư nữa, bước đầu tiên, bắt đầu từ việc quét sạch dư độc kinh đô trước đi.”
“Vậy mấy người kia đâu?”
Thiết Mã nhìn về phía đám người Lý Hoàng.
“Phương Quân Thần, ta sai rồi, ta cũng là con dân Đại Hạ, xin ngài nể tình cô cô ta và hoàng hậu đều là phi tử của Thánh thượng, tha cho ta một mạng đi!”
Lý Hoàng đột nhiên bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Mấy tên hộ vệ bên người không biết làm sao, nhưng cuối cùng cũng cúi đầu quỳ trên mặt đất, chờ đợi phán quyết đến từ Phương Trần.
“Có lẽ ngươi càng muốn làm người Thanh Tùng, kiếp sau, nhớ kỹ đầu thai cho tốt, đừng tới Đại Hạ nữa.”
Phương Trần mỉm cười nói.
Lý Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ vẻ oán độc: “Phương Trần, ngươi thật muốn giết ta? Ngươi giết ta, cô cô ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi là Quân Thần thì có thể không kiêng nể gì cả, Thánh Thượng đã sớm coi ngươi là cái đinh trong mắt rồi!”
Phập!
Thiết Mã quét ra một kiếm, một kiếm này, ngay lập tức chém ngang lưng Lý Hoàng. Hắn không chết ngay tại chỗ, nhưng đau đớn thống khổ thấu tim, cùng với kết cục biết rõ hẳn phải chết, đối với Lý Hoàng mà nói, đều là một loại tra tấn giống như xuống địa ngục!
“A a a!”
Lý Hoàng thống khổ rú thảm.
Mấy hộ vệ bên cạnh không nhúc nhích, mồ hôi lạnh từ trán bọn họ nhỏ giọt xuống.
“Tiếp tay cho giặc, cũng không thể giữ lại.”
Thiết Mã cười lạnh một tiếng, lột bỏ thủ cấp mấy tên hộ vệ này.
“Phương Trần! Thánh thượng không nhìn lầm ngươi! Ngươi đã sớm nổi lên dị tâm, lén bồi dưỡng tử sĩ, ha ha ha, ta chính là thành quỷ cũng không buông tha ngươi!
Nếu như Thánh Thượng biết được việc này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ đến bồi ta, muốn đến bồi ta, ngươi mãi mãi cũng không biết Thánh Thượng đáng sợ đến mức nào, ha ha ha!”
Lý Hoàng như điên dại, cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Phương Trần đều là trào phúng.
Mấy hơi sau, tiếng cười của hắn càng ngày càng nhỏ, hai mắt dần dần phủ kín một tầng tro tàn.
Lý Hoàng chết rồi.
“Ngươi ở trong kinh đô, có thể an bài thân phận cho mình không?”
Phương Trần nhìn về phía Thiết Mã.
“Chưa từng.”
Thiết Mã hạ giọng nói.
“Ừm, đến trường tư thục của Phương gia ta đi.”
Phương Trần cười nhạt nói.
“Cảm ơn thế tử!”
Thiết Mã có chút kích động, cứ như vậy, hắn có thể thường xuyên nhìn thấy Thế tử!
Phương Trần một thân một mình đi ra Thượng Đẳng Quán, giờ phút này nơi này đã vây kín vô số dân chúng cùng võ phu Đại Hạ, bọn họ đều hỏi thăm lẫn nhau, muốn biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi còn không biết? Phương Quân Thần dẫn người giết vào, nghe nói quán chủ Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán đã bị chém đầu!”
“Có chuyện như vậy sao? ”
“Chính xác trăm phần trăm!”
“Vậy còn chờ gì nữa!”
Một thư sinh xắn tay áo lên, kêu ngao ngao xông vào quán Thanh Tùng Thượng Đẳng.
Ngay sau đó một người bán hàng rong giao đứa trẻ cho thê tử, hai mắt đỏ hồng cầm đòn gánh lao về phía Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán.
Càng ngày càng nhiều người vọt vào, bên trong có rất bình thường dân chúng Đại Hạ, có quân sĩ thân khoác giáp da, có võ phu trượng kiếm giang hồ.
Thân phận của bọn họ không giống nhau, nhưng giờ khắc này, bọn họ đều chỉ có một thân phận giống nhau.
Thần dân Đại Hạ!
Không bao lâu, Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán dấy lên một mồi lửa, thế lửa mãnh liệt, mọi người đều lui ra, chỉ không nhìn thấy nửa võ phu Thanh Tùng Quốc.
“Phương Quân Thần, võ phu Thanh Tùng Quốc bên trong đều chết sạch, nhưng có một số người chạy thoát.”
Du Long Xương nhìn Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán đang cháy hừng hực, thấp giọng nói.
“Đêm nay là một đêm không ngủ.”
Phương Trần nhẹ giọng cười nói.
Đăng bởi | manmanthienlang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 55 |