Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Du Long Xương đúng là đã mệt mỏi, cũng không nói gì, cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi.

Lặng yên, một bóng người xuất hiện bên cạnh Phương Trần.

Nàng có chút đau lòng nhìn Phương Trần, chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở sau lưng Phương Trần nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.

“Thế tử, Diệp Thanh Hà chứa chấp Tiêu Ân, dường như muốn mượn người này lấy lòng Thanh Tùng Quốc, thuận tiện đối phó ngươi.”

“Ngươi không cần thiết tự mình đến đây, tin tức ta đã nhận được, nếu như bị người ta nhìn thấy ngươi ở chỗ này, bách tính Đại Hạ còn không ăn sống nuốt tươi ta sao?”

Phương Trần cười cười.

Trên mặt nữ tử lộ ra một vòng đỏ ửng: “Thế tử ngài nói cái gì...”

“Ngươi là Ngọc tiên tử, người thích ngươi có thể xếp hàng từ kinh đô Đại Hạ đến trước cửa Tiêu gia Thanh Tùng Quốc.”

Phương Trần nói.

“Những phàm phu tục tử này há có thể so sánh với Thế tử.”

Ngọc tiên tử hừ một tiếng, “Thế tử, Thiết Mã đã về đội, khi nào ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa trở lại bên cạnh ngài?

Chỉ là làm nha hoàn bên cạnh người, bóp vai, rửa chân cho người, còn đỡ hơn ở trước mặt đám gia hỏa làm người buồn nôn kia miễn cưỡng cười vui.”

“Một ngày này sẽ không rất lâu.”

Phương Trần cười cười, sau đó lấy ra Thần Hành phù, Kim Cương phù, Đại Lực phù mỗi loại một tấm đưa cho Ngọc tiên tử: “Tu vi của ngươi còn chưa tới Bạo Khí cảnh, bây giờ là thời buổi rối loạn, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, dùng nội khí kích phát, bọn chúng có thể giúp được ngươi.”

Nội khí của võ phu không cách nào kích phát phù lục, nhưng Phương Trần đã chôn xuống linh lực của mình ở bên trong phù lục trước đó, chỉ cần nội khí dẫn động linh lực, là có thể kích phát.

“Đây là!?”

Trong mắt Ngọc tiên tử lộ ra một vệt hiếu kỳ thật to.

“Phù lục, thế tử ta bây giờ tu đạo có thành tựu, xem như là mở lối đi khác đi.”

Phương Trần cười nhạt nói.

Dừng một chút: “Có người đến, ngươi nên đi rồi.”

“Vậy ta xin cáo lui trước.”

Ngọc tiên tử thu hồi phù lục, lặng yên rời đi, tu vi của nàng mặc dù không cao, nhưng khinh công lại hết sức huyền diệu.

Nơi xa, Hứa Qua đẩy xe lăn chậm rãi đi đến.

Theo mặt trời dần dần mọc lên, dân chúng xem náo nhiệt chung quanh cũng chầm chậm nhiều lên, bọn hắn thấy Phương Trần còn ở trong phế tích này, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

“Trần Nhi, ngươi ở chỗ này chờ ai?”

Trên xe lăn, nhị thúc Phương Trần Phương Thương uể oải cười.

Hôm qua Hoàng hậu đến Phương gia, từ trên xuống dưới Phương gia đều biết được tu vi của Phương Trần đã khôi phục, đồng thời đuổi Tiêu Thần Nữ ra khỏi kinh đô.

Sau đó bọn họ lại biết được Phương Trần dẫn người tiêu diệt võ phu Thanh Tùng Quốc ở kinh đô, cho nên từ trên xuống dưới Phương gia cũng bận rộn một đêm vào đêm qua.

Phương Thương U còn chưa trở về, sau khi làm xong, liền để Hứa Qua dẫn hắn đến tìm Phương Trần.

“Hứa Qua, sao ngươi lại mang Nhị thúc tới đây?”

Phương Trần nhíu mày: “Đưa Nhị thúc hồi phủ.”

“Vâng.”

Hứa Qua không nói hai lời, đẩy Phương Thương U xoay người rời đi.

“Ôi chao, đợi đã!”

Phương Thương U vội vàng nói.

Nhưng mà Hứa Qua chỉ nghe mệnh lệnh của Phương Trần, đối phương làm như không thấy.

“Trần Nhi, ngươi để cho ta nói xong rồi đi.”

Phương Thương U tức giận nói.

“Nhị thúc, thúc nói đi.”

Phương Trần khẽ gật đầu với Hứa Qua, Hứa Qua lập tức dừng bước.

“Ta ở Đại Hoa Tự có chút quan hệ, bất kể nói thế nào, lúc trước ta cũng nhậm chức trong đó, ta cùng với ngươi ở chỗ này chờ người của Đại Hoa Tự.”

Phương Thương trầm giọng nói: “Có ta ở đây, bọn họ không dám lỗ mãng.”

Hắn đã đoán được Phương Trần ở chỗ này chờ ai.

Chuyện ngày hôm qua, tuy rằng trong cung, khắp nơi đều không có phản ứng gì, nhưng sau hừng đông, tất nhiên sẽ có một trận chém giết không tiếng động, Phương Trần chính là hạch tâm của trận chém giết này!

“Hứa Qua, đưa Nhị thúc hồi phủ.”

Phương Trần cười nhạt nói.

Phương Thương U lập tức giận dữ, mặc kệ hắn chửi bới như thế nào, Hứa Qua đều mắt điếc tai ngơ, rất nhanh đã đẩy hắn rời khỏi nơi đây.

Bọn họ vừa mới biến mất đầu đường, một bên khác, binh mã Đại Hoa tự đã bao vây Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán bị đốt thành phế tích.

Một gã bộ khoái mặc áo đen cầm cương đao trong tay, thần sắc cảnh giác, trong đó, một vị quan viên chức vụ rõ ràng cao hơn Đại Hoa tự mang theo vài tên bộ khoái đi nhanh đến trước mặt Phương Trần.

“Phương Quân Thần.”

Quan viên Đại Hoa tự ôm quyền hành lễ.

“Nơi này có một phần danh sách, ngươi thu lấy, phía trên chọn lựa tên, đều đã chết, ngươi nhất nhất đối ứng.”

Phương Trần đưa cho đối phương một tờ giấy viết đầy chữ.

Đây là hắn dành thời gian rảnh để viết khi chế tác phù lục.

Tên của Thiết Mã cũng ở bên trong, đã bị câu tuyển.

Quan viên Đại Hoa Tự tiếp nhận danh sách, nhìn thoáng qua, sắc mặt dần dần có chút trắng bệch, mấy tên bộ khoái bên cạnh hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về Phương Trần mang theo một tia kính sợ.

“Hơn một ngàn võ phu Thanh Tùng Quốc... Chỉ có một người chưa chết...”

Quan viên Đại Hoa tự cười khổ một tiếng: “Phương Quân Thần, ngươi để cho chúng ta rất khó làm, ta nhận được mệnh lệnh, muốn tới bắt ngươi đi Đại Hoa tự bắt giữ, chờ thẩm vấn.”

Đại Hoa tự là cơ cấu tư pháp của Đại Hạ, khác với Hình bộ, Đại Hoa tự chỉ xử trí người thân ở địa vị cao, tự chủ đều do dòng chính hoàng tộc đảm nhiệm.

Tự chủ đời này chính là thân đệ đệ của đương kim hoàng đế Đại Hạ, Ngũ vương gia.

“Còn một người chưa giết.”

Phương Trần cười nhạt nói: “Chờ hắn chết, ta theo ngươi đi Đại Hoa tự, thế nào?”

Quan viên Đại Hoa tự cười khổ nói: “Phương Quân Thần, ngài chớ làm khó tại hạ, hôm nay nếu tại hạ không bắt được ngài, sẽ bị vấn trách.”

“Tự chủ đã nói qua, muốn bao giờ bắt ta trở về?”

Phương Trần cười nói.

“Ách...”

Quan viên Đại Hoa tự nao nao, giống như tự chủ không có bàn giao việc này.

“Không nói, vậy là tốt rồi, hôm nay ta sẽ cùng ngươi trở về, nếu ngươi không yên tâm, có thể đi cùng ta.”

Phương Trần đứng dậy rời đi.

“Đại nhân, chúng ta đây là?”

Một bộ khoái thấp giọng nói.

“Ta không dám cưỡng ép bắt người, nhưng Phương Quân Thần nói, sự tình giải quyết sẽ theo chúng ta trở về, chúng ta có chút kiên nhẫn đi.”

Quan viên Đại Hoa tự thấp giọng nói.

Đúng lúc này, một bộ khoái vội vàng chạy tới, thấp giọng nói:

“Đại nhân, nhi tử Lý Hoàng của Lý quốc cữu cũng ở Thượng Đẳng Quán Thanh Tùng, đã bị chém ngang...”

“Chuyện phiền toái rồi.”

Quan viên Đại Hoa tự tự lẩm bẩm, sau đó lập tức dẫn người đuổi theo Phương Trần.

Đi tới đi tới, bọn hắn đột nhiên phát hiện chung quanh có chút quen thuộc, Phương Trần cũng ngừng lại ở trước cửa một tòa trạch viện.

“Đây không phải là... Binh bộ Thượng thư phủ sao?!”

Tên quan viên Đại Hoa tự này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Giờ phút này, Phương Trần đã gõ cửa lớn của phủ Binh bộ Thượng thư.

Trong phủ Thượng thư, người một nhà đang ăn bữa sáng, Binh bộ Thượng thư Diệp Đông Minh ở chủ vị, tuân theo quy củ ăn không nói, một nhà già trẻ đều yên lặng.

“Lão gia...Phương, thần Phương Quân đến gõ cửa...”

Một lão nô vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút bối rối.

Bịch.

Không ít bát cơm trong tay người rơi xuống mặt bàn, nhưng bọn họ lập tức phản ứng lại, vội vàng ổn định, sau đó cùng nhau nhìn về phía Diệp Đông Minh.

Phương Trần sao lại tới đây? Tên sát thần này tối hôm qua không phải đang giết võ phu Thanh Tùng quốc sao? Vì sao phải đến phủ Binh Bộ Thượng Thư? Chẳng lẽ là vì chuyện năm đó?

Diệp Thanh Hà ra vẻ bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Đông Minh, “Phụ thân, chúng ta gặp nhau hay không?”

“Phương Trần tìm lão phu làm gì?”

Diệp Đông Minh nhíu mày, trầm ngâm vài hơi thở, chậm rãi đứng dậy: “Đi gặp một lần, ta muốn biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.”

Bạn đang đọc Cửu Vực Phàm Tiên. của Đạo Bất Dịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manmanthienlang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.