“Các ngươi còn dám dông dài nửa câu, ta sẽ giết sạch các ngươi!”
Cự nhân xoay người nhìn về phía những ngục tốt kia, hai mắt đỏ bừng, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực chất, giống như lưỡi dao sắc bén, đâm những ngục tốt này da đầu run lên, hai chân như nhũn ra!
“Lão Hoàng, là ta tự mình tiến vào, không có quan hệ gì với bọn họ.”
Phương Trần cười nói.
Người đã từng là thuộc hạ của hắn này vẫn giống như trước kia, thật sự một chút biến hóa cũng không có, coi như đến loại địa phương này, không chỉ không gầy, dường như lại lớn thêm mấy phần.
Hoàng Tứ Hải, một người bình thường chưa bao giờ tu luyện võ đạo, lại có được thần lực trời sinh sánh ngang với cường giả ngự khí, đã từng là một trong tứ đại long tướng dưới trướng hắn.
Trong trận chém giết thảm thiết kia, tứ đại long tướng đã chết ba vị, mà bản thân hắn cũng bị trọng thương, nhưng hết lần này tới lần khác mệnh lại rất cứng, không chỉ không chết, non nửa năm liền triệt để khỏi hẳn, tựa hồ cũng không có bệnh căn gì.
“Nguyên soái, ta...”
“Ta hiện tại không phải nguyên soái, gọi ta thế tử đi.”
“Thế tử, ta chính là nghe bọn họ nói chỉ cần ta ngoan ngoãn ở lại chỗ này, bọn họ sẽ không động đến ngươi, Thánh thượng sẽ không động đến ngươi, bọn họ lừa ta!”
Hoàng Tứ Hải nhìn chằm chằm vào Phương Trần, tức giận trong mắt không cách nào đè xuống được.
“Cái gì!?”
“Hoàng tướng quân ở lại trong ngục giam chưa từng chạy trốn, lại là bởi vì nguyên nhân này?”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bọn họ biết rõ, tòa điển ngục này muốn giam giữ Hoàng Tứ Hải, gần như là không thể nào.
“Bọn họ không lừa ngươi, năm năm qua đúng là không có ai tới quấy rối ta.”
Phương Trần cười cười.
Bởi vì hắn, năm năm qua vô số người đều đang yên lặng thừa nhận một ít cản trở, Thiết Mã là một trong số đó, Hoàng Tứ Hải cũng là một trong số đó.
Bây giờ, hắn muốn tự mình đánh vỡ loại cục diện này.
“Thế tử, nếu đã như thế, vì sao ngươi lại tiến vào nơi đây? Là tên Lý Hoa Phong kia? Mụ nội nó, ta thay ngươi giết hắn!”
Hoàng Tứ Hải gầm nhẹ, nắm tay bóp vang lên tiếng kẽo kẹt, những ngục tốt kia nghe vậy, đều cảm giác phía sau lưng phát lạnh, thì ra Thiếu Khanh của Đại Hoa tự ở trong mắt Hoàng Tứ Hải, là gà con có thể giết bất cứ lúc nào?
“Hai ngày nay ta giết không ít người, đều là võ phu nước Thanh Tùng, cho nên bọn họ muốn nhốt ta vào đây, nghĩ xem nên xử trí chuyện này như thế nào.”
Phương Trần cười nói: “Ta đang nghĩ, vừa vặn chúng ta cũng năm năm không gặp, liền tiến đến nhìn ngươi.”
Giết không ít võ phu Thanh Tùng Quốc?!
Phạm nhân trong giám ngục kinh nghi bất định, không phải nói tu vi của Phương Trần đã bị phế, ngay cả ánh mắt cũng bởi vì trận chiến sự trên Tam Giới Sơn mà mù sao?
“Thế tử, tu vi của ngươi...”
Hoàng Tứ Hải đột nhiên bình tĩnh lại, liên tục dò xét Phương Trần.
“Tu vi khôi phục.”
Phương Trần cười gật gật đầu.
“Ha ha ha!”
Hoàng Tứ Hải đầu tiên là ngẩn ra, chợt ngửa mặt lên trời cười dài, trên mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên, hắn biết, mình ở trong điển ngục không được bao lâu nữa!
“Tu vi của Phương Quân Thần khôi phục rồi?”
“Khó trách, khó trách, ta đã nói vì sao hai ngày nay sắc mặt đám người Đại Hoa tự không thích hợp!”
“Trời sắp thay đổi rồi...”
Trong điển ngục vang lên từng đợt khe khẽ nói nhỏ.
“Sau này ta không định giao thiệp với triều đình, nếu ngươi ra khỏi đây còn muốn đi theo ta, ta không có chỗ cho ngươi ngồi.”
Phương Trần cười nói.
“Thế tử, chức tướng quân này có gì tốt đâu? Sau này ngươi đi bán bánh nướng, ta đều thay ngươi nhào bột mì!”
Hoàng Tứ Hải cười to nói.
Mọi người nhìn Hoàng Tứ Hải, vẻ mặt liên tục biến ảo.
Một cao thủ có thể so với cường giả Ngự khí như vậy, cho dù là đối mặt với Ngục Thừa cũng không có sắc mặt tốt, bây giờ lại cam tâm tình nguyện muốn nhào bột cho Phương Trần.
Bọn họ tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, thần sắc càng thêm cổ quái.
“Hoàng tướng quân, mấy năm nay ta cung cấp cho ngươi ăn ngon uống sướng, cũng không cho ngươi sắc mặt, càng không nhục nhã ngươi, ngươi ít nhất phải lưu cho ta một phần mặt mũi mới được.”
Ngục thừa lúc trước rời đi đã trở về, hắn ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Tứ Hải.
“Lão Hà à, cũng không phải ta không nể mặt ngươi, ngươi nhốt thế tử nhà ta vào đây, dù sao cũng phải nói với ta một tiếng chứ?
Nếu không phải thế tử giải thích với ta một phen, ta đi ra ngoài đầu tiên liền bóp nát đầu của ngươi.”
Hoàng Tứ Hải nhìn về phía ngục thừa, lời nói thấm thía nói.
Thần sắc Ngục Thừa liên tục biến ảo, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, đã qua năm năm, Hoàng Tứ Hải này còn trung thành tuyệt đối với Phương Trần.
“Nếu thế tử nhà ngươi đã giải thích với ngươi, ngươi có thể trở về phòng giam của ngươi không?”
Ngục Thừa thấp giọng nói.
“Trước tiên đưa thứ ta muốn cho ta, sau đó sắp xếp cho ta một gian phòng đơn, hắn sẽ trở về.”
Phương Trần cười nói.
“Ngươi nghe thấy lời của thế tử nhà ta?”
Hoàng Tứ Hải nhìn về phía ngục thừa.
Ngục Thừa lập tức rơi vào trầm mặc, mấy hơi sau, hắn khẽ gật đầu, nhìn về phía Phương Trần: “Người của ngươi ở bên ngoài Đại Hoa tự?”
Phương Trần cười gật gật đầu.
“Lát nữa.”
Ngục thừa xoay người rời đi.
Bên ngoài Đại Hoa Tự, Hứa Qua cầm theo một cái bọc lẳng lặng đứng đấy, hắn nhìn như đang thần du, nhưng lại đang đánh giá bố cục của cả tòa Đại Hoa Tự.
“Nếu cho ta mười tên võ phu bạo khí, năm mươi tên võ phu Ngưng Khí, xem chừng có thể mang Đại Hoa tự này trước trước sau sau tháo một lần, nửa canh giờ không cần là có thể đánh tới chỗ điển ngục.”
“Phong Vân Kiếm Hứa Qua!?”
Một tiếng kinh hô cắt ngang suy nghĩ của Hứa Qua.
Ngục Thừa mặt mũi tràn đầy không dám tin, hắn không nghĩ tới, mấy năm nay ở kinh đô thanh danh vang dội Phong Vân Kiếm Hứa Qua cũng là người của Phương Trần!
Hơn nữa lời nói vừa rồi của đối phương quả thực làm người ta hoảng sợ!
“- Gia hỏa này, đang nghĩ đến tiến đánh Đại Hoa Tự? Đây... chẳng lẽ là ý tứ của Phương Quân Thần?”
Nghĩ đến đây, Ngục Thừa cảm giác da đầu tê dại, hai chân như nhũn ra.
“Ngươi là người của Đại Hoa tự? Thế tử bảo ngươi tới?”
Hứa Qua nhìn về phía đối phương, cau mày nói.
Tên này định làm gì? Vì sao trông thấy bộ dáng mình như gặp quỷ? Người Đại Hoa tự đều nhát gan như vậy?
“... Đúng.”
Ngục Thừa khẽ gật đầu.
“Cầm lấy đi, giao cho thế tử đi.”
Hứa Qua đưa bao quần áo cho ngục thừa.
“Ta làm như vậy, đã phá hỏng quy củ, cho nên ta phải xem xét bao quần áo này một chút.”
Ngục thừa nói.
“Ngươi tùy tiện xem.”
Hứa Qua gật gật đầu.
Ngục thừa mở ra lật xem một chút, kết quả phát hiện thật đúng là bút lông sói, phù chỉ chu sa, phù lục màu vàng, hắn lập tức có chút không rõ, Phương Trần ở trong điển ngục cần những thứ này làm gì?
“Giao đồ vật đó cho Thế tử nhà ta, đừng có giở trò, nếu để ta biết ngươi không đưa đồ cho hắn, về sau ngươi đi bộ phải ngày ngày nhìn đường.”
Hứa Qua thản nhiên nói.
“Ngươi biết ta là Ngục Thừa Đại Hoa Tự, còn dám uy hiếp ta như thế?”
Ngục thừa có chút tức giận.
“Ngục Thừa của Đại Hoa tự làm sao vậy? Ta chân trần còn sợ ngươi mang giày sao?”
Hứa Qua trừng mắt.
Ngục thừa cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Không bao lâu, hắn trở lại điển ngục giao đồ vật cho Phương Trần.
“Lão Hoàng, đi về chỗ của ngươi đi.”
Phương Trần cười nói.
“Thế tử, ta đưa ngươi đi phòng đơn trước.”
Hoàng Tứ Hải nhếch miệng cười nói.
Ngục Thừa không có hai lời, lập tức an bài một gian cho Phương Trần, sau đó Hoàng Tứ Hải cũng như hắn mong muốn trở lại tù phòng của mình.
“Phương Quân Thần, tấn công Đại Hoa Tự không phải là một quyết sách tốt, hi vọng ngài thận trọng.”
Vẻ mặt Ngục Thừa phức tạp ném lại một câu, liền vội vàng rời đi.
Tiến đánh Đại Hoa Tự?
Phương Trần giật mình, lập tức không để ý đến câu nói không hiểu này của Ngục Thừa, mà triển khai khí cụ, chuẩn bị chế tác một ít Tử Điện phù.
Thuận tiện, nhìn xem hôm nay có thể ngưng tụ ra tiên mạch thứ hai hay không.
Tu vi tấn thăng, cũng có thể khiến uy lực chế tác phù lục tăng lên?
Đăng bởi | manmanthienlang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 47 |