Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Phương Trần nói lời này, lúc này làm cho thư sinh Cổ Hà Quốc ở đây thần sắc đại biến, trên mặt nhao nhao lộ ra một tia tức giận.

Long Tuệ Tâm sắc mặt thay đổi liên tục.

Kỳ thật Đại Hạ thư sinh đối với thời sự Cổ Hà quốc dốt đặc cán mai, bọn họ biết đến, cũng bất quá là một chút sự tình phiến diện.

Bọn họ thậm chí không biết, ở trong Cổ Hà quốc, không phải người nào cũng có thể đọc sách, cũng không phải người người đều có thể tòng quân.

Dân chúng bình thường, cả đời đều chỉ là thợ mỏ.

Tử tôn, huyết mạch của bách tính, đều chỉ có thể kế thừa nghiệp của tổ tông.

Chỉ có tử tôn của những đại tộc này mới có thể sinh ra để áo cơm không lo, có tư cách leo lên phía trước, đẳng cấp nghiêm ngặt, phân biệt rõ ràng!

Thậm chí, Cổ Hà quốc ngay cả võ đạo đều gắt gao nắm giữ ở trong tay đại tộc, bách tính phổ thông thiên phú cho dù tốt, cũng chưa chắc có tư cách tiếp xúc!

Quý tộc của bọn họ, trực tiếp phong tỏa tất cả con đường tấn thăng của bách tính dưới trướng.

“Cho nên, ngươi có tư cách gì ở đây phát ngôn bừa bãi? Nếu Đại Hạ ta bỏ rơi bách tính phía dưới, dốc hết quốc lực, hàng năm không ngừng tiến cống thượng quốc, ngươi cảm thấy Thanh Tùng còn có thể lấn đến trên đầu chúng ta sao?”

Phương Trần cười nhạt nói.

Long Tuệ Tâm sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng tức giận nói: “Phương Trần, ngươi không nên nói hưu nói vượn, dân chúng Cổ Hà Quốc ta như thế nào ăn không no áo không đủ che thân?”

“Sự thật là như thế, dùng con mắt của ngươi đi xem thử, ta một người mù đều rõ ràng, ngươi thân là con cháu Long gia, chưa từng nghe thấy?”

Phương Trần cười lạnh: “Đại Hạ chúng ta giao chiến với Thanh Tùng, cũng chỉ vì bách tính dưới trướng có thể có một miếng cơm no, mùa đông có thể có một chậu than ấm.

Ta cảm thấy Ngọc tiên tử nói không sai, ngay cả thời sự đều làm không rõ, ngay cả bách tính dưới trướng trải qua là ngày nào cũng không biết, có tư cách gì ở chỗ này nói cái gì thi từ dừng chiến?”

Con mắt Ngọc tiên tử tỏa sáng, lặng lẽ nhìn Phương Trần một cái, trong lòng đắc ý, nàng biết thế tử bây giờ không thích làm náo động, hôm nay mở miệng quát lớn Long Tuệ Tâm, cũng là bởi vì câu phong trần nữ tử của đối phương!

Tiêu Thần Nữ thân là nữ tử, tâm tư nhạy bén, mơ hồ cảm giác được cái gì, không khỏi nhìn Phương Trần một chút, lại nhìn Ngọc tiên tử một chút.

Ngọc tiên tử tựa hồ cũng có phát giác, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Tiêu thần nữ, trong mắt lóe lên một vòng trầm tư.

Nàng nhớ bên cạnh Thế tử không có thị nữ, hôm nay sao đột nhiên lại dẫn theo nha hoàn?

Sự tình không quá đơn giản!

Trong lòng Ngọc tiên tử cảm thấy một tia uy hiếp, ánh mắt nhìn về phía Tiêu thần nữ mang theo một tia lãnh ý.

“Phương Quân Thần, đây là đại hội thơ từ, Long cô nương cùng Ngọc tiên tử cũng chỉ là bởi vì thi từ nguyên do mới có vài câu cãi lộn, cái này rất bình thường.

Ngươi cũng không hiểu thi từ, liền không cần lẫn vào trong đó đi?”

Diệp Thanh Hà mở miệng giảng hòa.

Sắc mặt đám người Long Tuệ Tâm có chút khó coi, dường như định đứng dậy rời sân, bị thư sinh hai nước Di Chu và Long Độ khuyên nhủ.

Thân là chủ nhân thi từ, bởi vì câu thơ của mình bị Ngọc Tiên Tử phán là rắm chó không kêu, dẫn xuất trận cãi vã này, Đào Vũ dần dần đè xuống tức giận trong lòng, chuyển dời tức giận lên trên người Phương Trần:

“Phương Quân Thần, ngươi ở đây hun đúc không ít thời gian, ngươi đã khinh thường Chỉ Qua, không biết trong lòng ngươi có bút mực, để cho chúng ta kiến thức thái độ của ngươi một chút?”

“Để ta viết thơ sao? Đây thực sự là một việc khó, nhưng mà... Ta từng ở trong một bản sách cổ xem qua một bài thơ, cảm thấy có chút phù hợp tâm cảnh của ta.

Ta đọc ra chia sẻ với mọi người, mọi người nghĩ như thế nào?”

Phương Trần cười nói.

“Vậy thì đọc ra cho mọi người nghe một chút.”

Thái tử thản nhiên nói.

Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Phương Trần, trong mắt Ngọc tiên tử và Tiêu thần nữ đồng thời lộ ra một vệt hiếu kỳ, dựa theo hiểu biết của Phương Trần các nàng, Phương Trần đối với thi từ một chữ cũng không biết mới đúng, chớ nói chi là đi lật xem điển tịch thi từ cổ.

Phương Trần nhắm mắt lại, trầm tư một lát, trên mặt đột nhiên lộ ra một vòng ý cười, thản nhiên nói:

“Tần Thì Minh Nguyệt Quan,

Người trường chinh vạn dặm chưa trả.

Nhưng có Phi tướng Long Thành,

Không dạy Hồ Mã Độ Âm Sơn.”

Giọng nói nhàn nhạt, dưới sự kích động của linh lực, truyền vào trong tai mỗi người một cách rõ ràng.

Mọi người nghe được bài thơ này, tinh tế suy nghĩ một hồi, thần sắc đột biến, không dám tin nhìn về phía Phương Trần.

“Tần là nơi nào? Hán lại là nơi nào?”

“Hồ Mã là cái gì?”

“Phi tướng... Là chỉ chính hắn sao?”

“Thơ hay.”

Ngọc tiên tử nhịn không được nói.

“Bêu xấu, bài thơ này không phải ta viết, viết cũng không phải Đại Hạ, chư vị chớ có suy đoán.”

Phương Trần cười đứng lên, liền đi ra phía ngoài.

Trong đầu, lại cuồn cuộn nổi lên một tia ký ức bị hắn kiềm chế hơn hai mươi năm.

Tiêu thần nữ vội vàng đi theo, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nàng luôn cảm thấy, Hồ Mã này là tên gọi thay cho Thanh Tùng của Phương Trần!

“Thái tử điện hạ, tiểu nữ tử thân thể không khỏe, liền về nghỉ ngơi trước.”

Ngọc tiên tử cũng đứng dậy cáo từ.

Thái tử khẽ gật đầu, dự định sai người đưa nàng một đoạn đường, lại bị Ngọc tiên tử nhẹ giọng từ chối.

Phương Trần đi rồi, Ngọc tiên tử cũng đi.

Nhưng hai người đều để lại chút gì đó trong buổi thi hội ngừng chiến hôm nay.

Mọi người lâm vào trong một mảnh trầm mặc, có người còn đang thì thào đọc câu thơ Phương Trần vừa mới lưu lại.

Thần sắc Đào Vũ tái nhợt, thơ của hắn bị Ngọc Tiên Tử nói là rắm chó không kêu, thơ của Phương Trần lại được Ngọc Tiên Tử tán dương, điều này làm cho hắn hôm nay mất hết mặt mũi.

“Khụ khụ... Phương Trần nói, bài thơ này không phải do hắn viết.”

Diệp Thanh Hà ho khan một tiếng: “Các vị cũng đừng để ở trong lòng.”

Mọi người nhìn hắn một cái, giữ im lặng.

Thơ không phải do Phương Trần viết?

Nhưng vì sao bọn họ chưa từng nghe qua bài thơ này?

“Chư vị, chủ đề hôm nay là ngừng chiến, chúng ta tiếp tục hội thơ.”

Thái tử nói.

Đám người mặc dù yên lặng gật đầu, nhưng thái tử trông thấy thần sắc bọn họ giờ phút này, biết rõ hôm nay mình tổ chức Chỉ Qua thi hội đã thất bại.

Hắn nhìn thoáng qua phương hướng Phương Trần rời đi, trong mắt lóe lên một vòng lãnh mang.

“Nhưng có Phi tướng Long Thành không? Nếu phi tướng ngươi không còn, mới là một chuyện tốt.”

Thái tử trong lòng nhẹ giọng tự nói.

Rời khỏi bờ sông Đại Hạ, Phương Trần đi trà lâu mình thường xuyên đi, Tiêu thần nữ thấy thế, nhịn không được thấp giọng nói:

“Bài thơ vừa rồi kia, có phải viết Đại Hạ cùng Thanh Tùng hay không?”

“Không phải.”

Phương Trần lắc đầu: “Thanh Tùng của các ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Sắc mặt Tiêu thần nữ nhất thời xanh mét, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi tham gia thơ này có dụng ý gì? Đêm qua lai lịch đạo nhân kia, ngươi có phái người đi điều tra không?”

“Gấp cái gì, đến trà lâu ngồi xuống tán gẫu.”

Phương Trần cười cười.

Hai người rất nhanh đã tới trà lâu, người nơi này dường như đã quen với việc đối phương đến. Nhưng mấy ngày nay bọn họ biết được Phương Trần khôi phục tu vi, thái độ cũng có thay đổi.

“Phương Quân Thần, trà của ngài.”

Gã sai vặt lập tức dâng trà mà hắn thích uống nhất cho Phương Trần, sau đó liếc nhìn Tiêu thần nữ một cái, rồi ngoan ngoãn lui xuống.

Phương Trần nâng chén trà lên, phía dưới đặt một tờ giấy.

Tiêu Thần Nữ tinh mắt, đã trông thấy phía trên viết cái gì:

Sáu năm trước, đạo nhân từng lộ mặt trong yến hội do Thái tử tổ chức, lúc ấy đi theo đội ngũ của Ngũ vương gia.

Phương Trần hơi ngẩn ra, Ngũ Vương gia? Trí nhớ của hắn càng ngày càng rõ ràng, vị Vương gia nhàn tản từ trước đến nay không tranh quyền thế, ở Đại Hoa tự đảm nhiệm chức Tự chủ kia, đã sớm bắt đầu dưỡng lão, sẽ có liên quan đến Huyết Linh giáo?

“Ngũ vương gia các ngươi có vấn đề à, dưới trướng hắn có cường giả như thế, há có thể cam tâm tình nguyện thay hoàng đế Đại Hạ ngươi xử lý việc vặt.”

Tiêu thần nữ sâu kín nói.

Bạn đang đọc Cửu Vực Phàm Tiên. của Đạo Bất Dịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manmanthienlang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.