Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khâm Nam

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Chương 26: Khâm Nam

Sáng ngày hôm sau, Dạ Hành hắn theo thói quen dậy sớm. Hắn rèn luyện thân thể một hồi rồi mới bắt đầu tiến về Nhiệm Vụ Viện để nhận nhiệm vụ ghi chép mà Đặng Trưởng lão đã từng nói.

Tuy rằng sáng sớm nhưng khu vực nhận nhiệm vụ cũng có không ít người. Thấy Dạ Hành tới ai nấy đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn.

“Hắn mới vào môn phái hôm qua, hôm nay lại đến đây nhận nhiệm vụ. Cũng quá mức chăm chỉ cống hiến đi”.

“Hừ, Thật ra chỉ là một kẻ muốn thể hiện cho các Trưởng lão xem”.

“Lúc nảy, ta thấy hắn chạy vòng quanh khắp nơi. Không biết sáng sớm muốn làm gì”.

“Không phải có mưu đồ bất chính chứ”.…..

Dạ Hành tới trước Nhiệm Vụ Viện, người trong coi nơi đây là một vị lão đầu đang ngủ gật trên quầy.

“Trưởng lão, Trưởng lão”. Dạ Hành gọi nhỏ.

“Mới sáng sớm có chuyện gì?”.

“Đệ tử muốn nhận nhiệm vụ”.

“Người mới?”. Lão đầu hé mở con mắt liếc qua Dạ Hành hỏi.

“Vâng”.

“Bên trái có bảng nhiệm vụ, qua đó xem đi”. Lão đầu chỉ tay về nơi có nhiều người đứng trước bảng kia.

“Ta muốn nhận nhiệm vụ sao chép thư tịch”. Thiên Phúc đưa mộc bài của mình cho lão đầu và nói.

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến Thư Viện sao chép thư tịch”. Lão đầu ghi chép xong ném lại mộc bài cho Dạ Hành.

“Đa tạ Trưởng lão”.

“Đi đi”. Lão đầu xua tay đuổi đi.

Vừa ra khỏi cổng Nhiệm Vụ Viện, Khâm Sinh cùng một đám người đang đứng đợi từ trước. Thấy Dạ Hành tiến ra bọn hắn tiến lên vây lấy.

“Ta nghe nói hôm qua có người được Nguyệt Nữ sư tỷ mang lên núi, quả thật là ngươi a. Lâu quá mới gặp lại ngươi”.

“Hắn quả thật như sư huynh nói, chỉ là một kẻ phế vật sống trong một cái thôn toàn dã nhân”. Một người khác trong nhóm hỏi.

“Đúng vậy, gần ba năm trước, lúc bọn ta xuống núi chiêu sinh hắn ngay cả trắc thí linh căn cũng không dám làm. Hôm nay còn thay tên đổi họ để trà trộn vào Vân Sương phái ta. Quả thật khâm phục, khâm phục a”.

“Không phải dùng quỷ kế gì đó mới vào được Vân Sương phái chúng ta chứ”.

“Rất có thể. Hắn không phải có ba huynh đệ tốt là đến từ Mai Hoa thôn sao. Ba kẻ này là thiên kiêu được môn phái vô cùng coi trọng a. không dễ chọc đâu”.

“Phế vật thì có làm gì cũng vẫn là phế vật. Mau chóng cút về cái thôn toàn là dã nhân của ngươi đi. Đừng ở đây làm bẩn mắt chúng ta. hahahaha”.

Cả đám cười to chế giễu không thôi.

Dạ Hành nắm chặc nấm đấm. Hắn tức giận muốn xông lên đem những kẻ này đánh đến mức kêu cha gọi mẹ nhưng hắn biết bản thân không đủ lực, nếu tranh chấp chỉ là người chịu thiệt thòi.

Sau vài lần hít thở sâu, hắn chậm rãi buôn ra nắm đấm. Hắn cầm lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn của mình giơ lên trước mặt bọn người kia lắc lắc, đi thẳng về phía trước.

Đám người phía trước tuy hung hăng càn quấy nhưng không dám làm trái môn quy ra tay đánh lén đồng môn.

Đi ngang qua Khâm Sinh, Dạ Hành nhìn Khâm Sinh mà cười nói:

“Phế vật? haha”.

Nhìn khuôn mặt cười đầy giễu cợt của Dạ Hành khiến Khâm Sinh vô cùng tức tối, khó chịu. Người khác không hiểu được ý của Dạ Hành nhưng hắn là người trong cuộc làm sao lại không hiểu. Dạ Hành đang chế giễu hắn về sự sỉ nhục ngày đó, bị Cổ Đồng chưa hề tu luyện đánh cho trọng thương.

“Chết đi”.

Nhìn khuôn mặt đáng ghét kia đi ngang qua mình, Khâm Sinh càng nghĩ càng tức giận. Hắn hét lớn, xong lên tung ra một quyền toàn lực về phía Dạ Hành. Quyền phong gào thét hướng Dạ Hành mà tới.

Sự việc bất ngờ không ai liều trước được, cả đám ngơ ngác chỉ biết đứng nhìn. Dạ Hành cũng bất ngờ trước phản ứng của Khâm Sinh, hắn không ngờ kẻ này lại dám không để môn quy trong mắt, ra tay đánh lén đồng môn.

Dạ Hành biết một quyền này hắn không có khả năng tự bản thân chống lại. Nhưng quyền ra quá nhanh, quá bất ngờ. Hắn không có thời gian để chuẩn bị, hắn chỉ kịp đưa tay ra đón đỡ.

Đúng lúc này, trong đám người bỗng xuất hiện một cánh tay kéo Khâm Sinh trở về. Hóa giải nguy cơ trước mắt cho Dạ Hành.

Người đến khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng. Trên người mang theo khí thế nhàn nhạt chấn nhiếp mọi người.

Hắn một tay nắm Khâm Sinh một tay để sau lưng đứng đối diện Dạ Hành.

“Đệ đệ ta lỗ mãng, làm sư đệ kinh sợ. Ta sẽ về nhà dậy dỗ lại hắn”.

“Hắn đúng là nên cần được dạy dỗ thêm. Không thì chẳng khác nào con chó dại, sẽ cắn người lung tung”. Dạ Hành nói.

“Sư đệ quá lời. Hắn còn trẻ, chỉ là nhất thời nông nỗi mà thôi”. Khuôn mặt cười của người này nhất thời cứng lại.

“Quá lời, nhất thời nông nỗi là có thể tự ý bất tuân môn quy ra tay giết hại đồng môn sao?”. Dạ Hành phẫn nộ mà hỏi.

“Ta biết sư đệ tức giận, nhưng sư đệ không phải là cũng chưa bị làm sao hay sao. Chúng ta ai mà chẳng có thời gian nông nỗi, tha được cho người thì hãy tha”. Hắn ta lúc này vẫn duy trì vẻ điềm đạm, bình tĩnh.

“Đúng vậy”. Đồng bọn Khâm Sinh cũng đồng loạt hưởng ứng.

“Sư huynh, ta đánh ngươi một bạt tai được không”. Dạ Hành lúc này đột nhiên hỏi một câu khiến ai nấy đều bất ngờ.

“Sư đệ, ngươi đừng quá đáng. Đừng tưởng rằng ngươi có Lam Đao cùng Cổ Đồng làm bằng hữu thì có thể không coi ai ra gì”.

“Là ai đang nhắc đến ta a”. Đúng lúc này giọng Lam Đao vang lên phía sau đám người.

“Thì ra là Khâm Nam sư huynh. Huynh đang làm gì ở đây? Sao lại đối đầu với một tên đệ tử ngoại môn bình thường a. Chẳng lẻ huynh hôm nay rảnh rỗi lo cả chuyện ngoại môn đệ tử. Để ta trở về nhắc sư phụ sau này đem tất cả việc trong môn phái đều giao cho sư huynh a”. Mập mạp đứng cạnh Dạ Hành nhìn Khâm Nam mà nói. Bên cạnh còn có cả Cổ Đồng, Lam Đao cùng Nguyệt Nữ.

“Bái kiến Nguyệt Nữ sư tỷ”. Thấy Nguyệt Nữ mọi người đồng loạt hành lễ bái kiến, Khâm Nam cũng không ngoại lệ.

“Sư đệ nói đùa. Đệ đệ ta và Dạ Hành sư đệ xảy ra chút mâu thuẫn. Ta chỉ là người đứng ra hòa giải”. Khâm Nam rất ghét tên mập mạp này nhưng hắn lại rất kiên kỵ Lam Đao, hôm nay lại có thêm Cổ Đồng cùng Nguyệt Nữ khiến hắn rất rơi vào thế bị động.

“Sao ta vừa nảy nge các vị đồng môn nói rằng Khâm Sinh cố ý sát hại đồng môn. Vừa tới lại nghe được sư huynh bảo huynh đệ ta làm cái gì ấy nhỉ? Ta không nghe rõ lắm huynh có thể nói lại được không? Huynh đệ ta sai ta sẽ bắt hăn xin lỗi sư huynh tại đây”.

Người càng ngày càng đông, chuyện cũng càng ngày càng lớn. Xung quanh đã có mấy trăm người vây xem. Khâm Nam biết chuyện này bên hắn đuối ly, càng kéo dài càng thêm chịu thiệt.

“Ta vừa nảy có chút tức giận nên nói quá lời, mong sư đệ không nên chấp nhất”. Khâm Nam hạ thấp tư thái, nhận được sự đồng tình của mọi người xung quanh.

“Sư huynh nói quá lời, sư đệ nhận không nổi a. Sư đệ cũng không biết ngọn ngành chuyện này thế nào. Hay là chúng ta đến hình đường để các Trưởng lão phân xử. Thế nào sư huynh”.

“Chỉ là chuyện xung đột nhỏ giữa các đệ tử ngoại môn. Cũng không có ai bị thương tổn. Không nên làm phiền các Trưởng lão”. Khâm Nam nói.

“Vậy, sư huynh nói phải giải quyết thế nào?”.

“Chuyện hôm nay dù sao cũng là đệ đệ ta sai. Làm Dạ Hành sư đệ sợ hãi. Ta dùng một bình Hồi Khí Đan xem như bồi tội”.

“A, Hồi khí đan đúng thật rất cần thiết nhưng mà Dạ Hành không ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì nguy hiểm. Cái này chẳng phải gân gà sao”.

“Vậy, ta thay bằng một bình Tụ khí đan cao cấp, Dạ Hành sư đệ đang trong giai đoạn đột phá Khai Huyệt, chắc chắn sẽ rất cần linh khí sung túc”.

“Sư huynh không khỏi quá keo kiệt đi. Bầy ra chút thành ý, mọi người dễ nói chuyện”. Mập mạp tiến sát tới nói nhỏ bên tai Khâm Nam.

“Ta nhớ ra ta còn có một bình Tinh Linh Thủy cấp hai, có thể giúp ích trong quá trình Khai Huyệt”. Khâm Nam vẫn điềm đạm mà nói.

“Sư huynh khí độ phi phàm. Sư đệ thẹn không bằng. Chắc chắn sẽ hoc hỏi sư huynh nhiều. Đa tạ, đa tạ a”. Mập mạp cũng làm bộ mặt nghiêm túc thỉnh giáo mà chấp tay cảm tạ.

Dạ Hành cùng bọn người mập mạp trở về tham quan phòng của hắn.

Bên này, sau khi mọi người giải tán. Khâm Nam lôi đệ đệ Khâm Sinh đi đến chỗ không người ném hắn xuống đất.

Khâm sinh bị ném đau đớn nhưng không có nữa điểm hung hăng: “Ca ca, sao không cho ta giáo huấn hắn, ta nhìn thấy hắn là đã cảm thấy khó chịu”.

“Hại ta hôm nay mất hết mặt mũi trước Nguyệt Nữ, còn tổn thất Tinh Linh Thủy khó khăn lắm mới có được. Ngươi có thể làm nên chuyện gì ra hồn được không. Ngươi có thể bớt gây chuyện cho ta được hay không?”. Khâm Nam tức giận mà mắng chửi đệ đệ xối xả.

“Ngươi không ra mặt cản ta thì hôm nay tên Dạ Hành kia đã bị ta giáo huấn một trận. Ngươi cũng không mất đồ a. Một tên đệ tử ngoại môn mà thôi. Không phải trước kia ta chưa từng hành hạ qua. Hắn dám đối đầu với Khâm gia ta sao”. Khâm Sinh không phục mà nói.

“Ngươi, sao Khâm Nam ta lại có một tên đệ đệ ngu xuẩn như ngươi. Ngươi cũng không chịu động não một chút. Dạ Hành hắn sao có thể giống bọn người đệ tử ngoại môn bình thường. Hắn là huynh đệ của Lam Đao và Cổ Đồng, hai thiên tài hàng đầu môn phái. Hắn lại là người Đại trưởng lão đích thân cho phép gia nhập môn phái, là người được Nguyệt Nữ đích thân đưa lên môn phái. Hắn có thể là bình thường sao? Ngươi ra tay vô cớ với hắn không chỉ là vi phạm môn quy mà còn là đang chà đạp mặt mũi Đại trưởng lão. Ngươi có thể nhận lấy lửa giận của Đại trưởng lão sao?”. Khâm Nam hét thẳng vào mặt Khâm Sinh

“Nếu muốn trừng trị hắn thì phải có đủ lý do chính đáng”. Trầm ngâm một chút, Khâm Nam lại nói.

Khâm Sinh vẫn không cho là đúng nói: “Chẳng lẻ bằng vào thế lực gia tộc chúng ta trong môn phái mà Đại trưởng lão lại sẽ đứng về phía một kẻ bình thường. Hơn nữa nge nói Đại trưởng lão bị trọng thương đã bế quan nhiều năm a”.

“Đại trưởng lão suy nghĩ làm người ta rất khó đoán, không ai biết lão nghĩ gì. Không ai biết cảnh giới của lão ta mạnh đến mức nào. Cho dù bị thương cũng không có mấy người dám thử khiêu khích lão” Khâm Nam trầm tư.

“Ngươi an phận một chút, trong khoảng thời gian này đừng gây chuyện cho ta nữa”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.