Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư Các

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Chương 28: Thư Các.

Tờ mờ sáng hôm sau, khi mới có một tia ánh sáng hiện lên trong bầu trời đêm. Dạ Hành theo thói quen nên tỉnh dậy sớm nhất.

Mọi thứ xung quanh bừa bộn, ai nấy đều nằm lăn ngay trên thảm cỏ mà ngủ.

Đầu hắn vẫn còn nhứt, khát khô cổ họng, cả người nặng trĩu. Hắn cố gắng gượng dậy rửa mặt cho tỉnh rồi ra thu dọn chiến trường trước mắt.

“Đắc tội”. Hắn bế Nguyệt Nữ vô phòng mình, giúp nàng đắp chân rồi ra ngoài đêm ba tên khốn kiếp kia hắn ném lên ghế gỗ cạnh hồ cá.

Hắn chạy bộ một vòng quanh khu vực ngoại môn rồi xuống bếp làm bữa sáng.

Thấy mọi người chưa ai tỉnh, Dạ Hành đành phải cùng Tiểu Hồ ăn sáng rồi đi đến Thư Các làm nhiệm vụ sao chép thư tịch của mình.

Thư Các nằm bên trong khu vực hạch tâm của môn phái. Là một khu vực rộng lớn thoáng mát. Nó một mình tọa trấn trên một ngọn núi nhỏ.

Dạ Hành phải đi qua một cái cầu treo bằng xích sắt vắt ngang trên không trung, rồi phải đi bộ lên núi một đoạn đường mới có thể đến được Thư Các.

Hắn tốn thời gian một canh giờ để đi đường. Hắn đã phải đi rất sớm, lại còn không thể không tăng tốc. Hắn đến nơi cả người cũng nhễ nhãi mồ hôi.

“May mắn không trễ thời gian”. Dạ Hành thầm nhủ.

Đến nơi, một trung niên nam tử dáng người cao lớn mặt mũi tràn đầy sát khí bước ra. Nhìn thấy Dạ Hành cũng không liếc một cái.

Dạ Hành cũng không dám lo chuyện bao đồng. Hắn tiến vào bên trong, một lão giả gầy yếu, râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt hiền hòa đang mỉm cười nhìn hắn.

“Bái kiến Trưởng lão, đệ tử hôm qua nhận nhiệm vụ sao chép thư tịch. Hôm nay đến đây trình diện”. Dạ Hành kính cẩn mà bái kiến.

“Ngươi mới nhập môn?”. Lão giả kinh ngạc hỏi Dạ Hành.

“Vâng, vừa mới nhập môn hai ngày trước”.

“Sao ngươi biết có nhiệm vụ này? Theo quy định, ngươi không thể được giao cho nhiệm vụ này a”.

“Đặng Trưởng lão tại Nhiệm Vụ Viện đã giới thiệu cho đệ tử, còn nói là nhiệm vụ này rất hợp với đệ tử”. Dạ Hành thành thật khai báo. Hắn cảm giác có gì đó không đúng.

“Lại là lão già kia a. Ngươi không thắc mắc tại sao nhiệm vụ này treo đã lâu mà không ai nhận sao? Dù sao nhiệm vụ này vừa không phải mạo hiểm tính mạng, vừa có điểm cống hiến cao a”. Lão giả hứng thú mà hỏi.

“Đặng Trưởng lão nói là nhiệm vụ này vừa lao lực, vừa không có bao nhiêu điểm cống hiến. Khi nhận nhiệm vụ này sẽ không có thời gian tu luyện nên không ai muốn nhận”.

“Thật là, xem ra lần này đã biết vận dụng chút đầu óc a”. Lão giả cười nói.

Dạ Hành đang không hiểu gì, liền có một giọng cười hào sảng từ ngoài cửa vang vào.

“Haha, lão già. Lần này ta thắng, ngươi không còn có cớ nhốt ta tại nơi này nữa chứ”. Giọng nói này chính là người mặt mày sát khí lúc Dạ Hành mới đến Thư Các đã thấy ban nãy.

“Không ngờ lần này ta lại thua đám đần độn các ngươi. Thật là sơ xuất a”.

“Ngươi mới đần độn, ngươi mới là kẻ thất bại, hahahaha. Kẻ thất bại không có tư cách ý kiến”. Đặng Trưởng lão lúc này cũng cười to xuất hiện.

“Với cái đầu ngu ngốc của hai ngươi, sao lại lừa được ta. Nguyệt Nữ a, sao con lại giúp bọn hắn lừa gạt ta. Thật làm ta đau lòng a”.

“Nhị Trưởng lão thứ tội. Đại sư huynh cứ bám lấy con không bỏ, con hết cách đành để Dạ Hành sư đệ đến thay huynh ấy chép sách”. Nguyệt Nữ ấy náy chắp tay bồi tội với nhị Trưởng lão.

“Dạ Hành sư đệ, ta cũng không phải cố ý lừa đệ. Đây quả thật là công việc rất phù hợp với đệ. Chỉ là ta thuận tay giúp đỡ Đại sư huynh thôi”. Nguyệt Nữ lại bồi tội với Dạ Hành.

“Không sao. Sư đệ hiểu”. Dạ Hành nói.

“Hắn ra ngoài chắc chắn sẽ gây chuyện a. Các ngươi thật là”.

“Ai gây chuyện, lão già, ngươi nói ai chuyên gây chuyện hả?”. Đại sư huynh hùng hùng hổ hổ lao tới trước mặt Nhị Trưởng Lão hét to.

“Đấy, các ngươi nhìn, với tính khí của hắn ai có thể cản hắn”. Nhị Trưởng Lão bất lực nói.

“Đại sư huynh cũng chịu phạt ở đây quá lâu rồi, môn phái hiện tại cũng cần có người tọa trấn. Mong Nhị Trưởng Lão suy nghĩ a”.

“Suy nghĩ cái khỉ gì, có chơi chó chịu. Hôm nay có người đến thay tay chép đống rách nát này. Ngươi thua, nhanh thả ta ra”. Đại sư huynh nói.

“Thôi được, các ngươi đã nói đến mức này. Vậy thì để hắn ra ngoài đi. Nhưng mà nhớ là chớ có gây chuyện, nếu không ta đem ngươi nhốt lại chép sách thêm trăm năm”. Nhị Trưởng Lão nói.

“Ngươi yên tâm, lần đó là ta sơ xuất, lần sau sẽ làm gọn gàng hơn. Không để cho người ta bắt lấy sơ hở”. Đại sư huynh tự tin mà nói.

“Lại còn tặc tâm bất tử. Với trí thông minh của ngươi mà có thể làm được mọi chuyện gọn gàng, chắc gà ta nuôi cũng biết tiên thuật mất”. Nhị Trưởng Lão khinh thường mà nói.

“Cứ chờ xem”. Đại sư huynh nói.

“Được, ta chờ ngày Đại trưởng lão đích thân đem ngươi ném trở về đây. Haha”. Nhị Trưởng Lão cũng cười nói.

“Hừ, ta không nói với ngươi nữa. Ta đi đây, tạm biệt”.

“Vị sư đệ này, sau này ở môn phái ai dám bắt nạt ngươi ta đem hắn ném xuống núi. Hôm nay không có thời gian cảm tạ ngươi, để hôm khác ta tới tìm ngươi. Ta đi trước, nếu không phải sợ là lão già này đổi ý, ta liền cùng ngươi một bữa không say không về.

Ta nhắc nhỏ ngươi. Hắn rất xấu tính, ngươi chú ý cẩn thận”.

Đại sư huynh ôm vai Dạ Hành nói nhỏ.

“Dạ Hành sư đệ, ta cũng đi trước. Hôm khác ta tới tìm đệ bồi tội”. Nguyệt Nữ cũng cùng theo đại sư huynh mà đi.

“Tiểu tử không tệ. Nhờ ngươi mà ta đã có thể thắng lão già này một lần. Thật thoải mái, thật sảng khoái, haha”. Đặng Trưởng lão cũng theo sau mà đi.

Cuộc vui chống tàn, nơi này chỉ còn lại Dạ Hành cùng Nhị Trưởng Lão.

“Mặc kệ bọn hắn, ngươi đã nhận nhiệm vụ này thì từ hôm nay trở đi ngươi sẽ thay thế Vũ Hoàng Chiến chép thư tịch tại đây.

Ngươi thấy cái bàn kia không. Sau này ngươi sẽ ngồi tại nơi này để sao chép thư tịch. Trên bàn có một Tinh Linh bút, nó sẽ hút linh lực trong cơ thể ngươi để làm mực, nên ngươi phải cân nhắc mà làm.

Ngươi chỉ cần một ngày sao chép một quyển là đủ, thời gian còn lại ngươi có thể dùng tu luyện hoặc trở về nghỉ ngơi”.

Nhị Trưởng Lão chỉ về phía một bộ bàn ghế được đặt dưới gốc cây Đa cao lớn, bên cạnh vách núi. Nếu đứng trên ngọn cây, có thể nhìn thấy được toàn cảnh nội môn và ngoại môn.

Cây Đa này không biết đã sống bao nhiêu năm, thân nó như một gian phòng nhỏ, cành lá sum sê, rậm rạp. Tán cây che mát cả một nữa Thư Các.

“Vâng, không biết những thư tịch nào cần đệ tử sao chép ạ?”. Dạ Hành hỏi.

“Đây là danh sách thư tịch cần sao chép”. Nhị Trưởng Lão đưa ra một quyển thư tịch, bên trong có vô số tên cùng số lượng.

Dạ Hành phát hiện những thư tịch hắn sao chép đều là những lý luận cơ sở để cho các đệ tử vừa mới nhập môn của môn phái sử dụng, việc này khiến hắn cũng bớt áp lực về việc tiêu hao linh lực.

“Hôm nay ngươi tự đi tham quan thư viện đi. Xem như làm quen. Ngày mai bắt đầu sao chép”. Nhị Trưởng Lão nói xong liền biến mất.

“Vâng”.

Thư Các là một kiến trúc hình trụ tròn cao ba tầng. Bên trong mỗi tầng là một khoảng không gian rộng lớn để các loại thư tịch khác nhau, chính giữa là một khoản không gian rộng lớn để các đệ tử có thể trao đổi lẫn nhau.

Bên trong Thư Các đặc biệt nghiêm cấm đánh nhau, vận dụng pháp lực. Nếu vi phạm sẽ bị phạt cực kỳ nặng.

Thư tịch được đặt trên những kệ gỗ bám sát vào vách tường. Tạo thành một vòng tròn thư tịch bao quanh các đệ tử bên trong. Tạo cho người đứng bên trong cảm tưởng như đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới chỉ toàn là sách và sách.

Tầng một là nơi cất chứa công pháp, thư tịch cho đệ tử ngoại môn. Nơi đây đa số là các công pháp cấp thấp cùng các kiến thức cơ sở trong giới tu hành về đan đạo, trận pháp, luyện khí, cơ quan thuật, chăm sóc linh thú, nuôi trồng linh thảo…. Chỉ có một ít công pháp đạt đến cấp hai.

Tầng hai là nơi dành cho đệ tử nội môn, nơi mà các công pháp cấp ba, cấp bốn được để khắp nơi.

Tầng ba dành cho đệ tử thân truyền và trưởng lão. Nơi này cất giấu các công pháp đỉnh cấp của môn phái. Có một số lượng công pháp cấp năm, tuy nó không nhiều nhưng cũng đủ cho các đệ tử phải cố gắng nổ lực.

Dạ Hành lần đầu tiên bước vào Thư Các, hắn rất bất ngờ với số lượng thư tịch tại đây.

“Đây là số lượng công pháp một tiểu phái trong một tiểu quốc có thể có sao?”. Dạ Hành thầm nghĩ trong lòng.

Bên trong có vô số đệ tử đang tĩnh tâm lĩnh ngộ công pháp, một số người khác thì đang phân vân chọn lựa công pháp phù hợp với bản thân.

Các đệ tử dành một khoản thời gian ngắn để thử lĩnh ngộ công pháp, xem mức độ phù hợp với bản thân sau đó mới quyết định chọn công pháp. Mỗi thư tịch, công pháp trong Thư Các đều phải trả rất nhiều điểm cống hiến nên ai nấy đều phải cẩn thận lựa chọn.

Các đệ tử chọn xong công pháp mà không có bản sao chép sẵn thì phải đăng ký với Dạ Hành. Dạ Hành sẽ ưu tiên sao chép cho những đệ tử này.

Dạ Hành phát hiện, các đệ tử tiến vào Thư Các được phát cho mỗi người một Mộc bài. Mộc bài này cho phép các đệ tử có thể nhìn thấy thư tịch phù hợp với thân phận. Các thư tịch cấp độ cao hơn thì không thể phát hiện.

Không khí tu luyện bên trong môn phái rất sinh động, mọi người ai nấy đều tích cực tu luyện. Dạ Hành vừa mới đến môn phái cũng bị bầu không khí này lay nhiễm, thôi thúc hắn tiến lên.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.