Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 2087 chữ

Chương 31: Ám Sát

Dạ Hành đang nằm ngủ trên giường liền nghe được tiếng kêu của Tiểu Hồ. Hắn nhanh chóng vọt ra ngoài, phát hiện ra hai người mặc đồ đen đang không ngừng truy kích Tiểu Hồ.

Hai kẻ này đang muốn lén lút ám toán Dạ Hành giữa đêm, nhưng mới vừa vào cánh rừng nhỏ trước phòng của Dạ Hành liền bị Tiểu Hồ phát hiện.

Tiểu Hồ cũng không chần chừ mà phát ra tiếng kêu to giữa đêm.

Thấy bản thân bị phát hiện, hai kẻ này liền ra tay muốn giải quyết nhanh gọn rồi rút lui.

Nhưng hai kẻ này không nhanh bằng Tiểu Hồ, không bắt được nó.

Bọn hắn đang định bỏ qua sự hiện diện của Tiểu Hồ mà tấn công Dạ Hành.

Ý đồ của bọn hắn đã không thể qua mặt được Tiểu Hồ. Nó như một tàn ảnh, nó liên tục nhảy qua nhảy lại khắp nơi. Nó dùng móng vuốt sắc bén của mình để lại trên cơ thể của hai tên áo đen này rất nhiều vết cào sâu tận xương tủy.

Dạ Hành nhân cơ hội hai kẻ này bị Tiểu Hồ quấy nhiễu mà ra tay bất ngờ. Hắn đạp Lưu Ảnh Bộ nhanh chóng lướt tới kẻ địch, tiếp theo sau đó liền dùng Lưu Nhân Kiếm pháp nhanh chóng đánh gục hai kẻ này.

Không lâu sau, một đội cảnh vệ chịu trách nhiệm canh phòng đêm nay cũng có mặt. Sau đó, các trưởng lão cũng lần lượt xuất hiện.

“Chuyện gì vậy?”. Nguyệt Nữ tiến tơi hỏi thăm Dạ Hành.

“Có kẻ nữa đêm đột nhập, muốn áp sát đệ”.

“Dạ Hành, ngươi không sao chứ”. Đại Thụ hỏi.

“Không sao”.

Đám đệ tử khác lo lắng bàn tán.

“Là kẻ địch đột nhập sao?”.

“Làm sao có thể không một tiếng động đột nhập a”.

“Đám người cảnh vệ tối hôm nay đâu, sao lại để chuyện này xảy ra a”

“Xem ra, trong sơn môn cũng không an toàn”

….

Nghe được đám đệ tử lo lắng, bất an. Đặng Trưởng tức giận lên tiếng.

“Đêm nay là ai trực. Mau bước ra đây”.

Một nam tử đang kiểm tra thi thể bước đến bái kiến Đặng Trưởng lão.

“Đêm nay là do thuộ hạ trực”.

“Ngươi không muốn cho ta một lời giải thích sao?”.

“Thuộc hạ cũng không biết làm sao kẻ này lại có thể yên lặng trà trộn vào được”. Hắn cuối đầu nói.

“Lão lục, ngươi không muốn nói chút gì sao?”. Đặng Trưởng lão nói.

“Hôm nay ta có chút cảm ngộ nên bế quan đột xuất, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Là ta thất trách. Ta nhất định sẽ chịu phạt”. Lục Trưởng lão tỏ ra ấy nầy nói.

“Không trùng hợp như vậy chứ”.

“Quả thật rất trùng hợp, ta cũng không có cách nào giải thích”.

“Lão Ngũ, ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ lão Lục cố ý đối phó một tên đệ tử ngoại môn sao?”. Tam Trưởng lão lên tiếng.

“Ta đường đường là một vị Trưởng lão sao lại đi đối phó một đệ tử ngoại môn”.

“Lão Ngũ, tuy ngươi và lão lục có hiềm khích nhưng ngươi vô cớ nghi ngờ lão lục như vậy là có chút không đúng rồi”. Một vị Trưởng lão khác.

“Hừ, dù sao ta cũng không tin trời đời lại có chuyện trùng hợp như vậy”. Đặng Trưởng lão nói.

Chưởng môn lên tiếng, đám đông mới chịu im lặng.

“Được rồi. Việc này ta sẽ điều tra rõ. Các ngươi đừng có làm ầm ỉ tại đây nữa.

Đội cảnh vệ tối nay đều tự mình tới Hình Viện để phối hợp điều tra. Lục Trưởng lão không làm tròn nhiệm vụ, phạt năm mươi năm tài nguyên. Ngũ Trưởng lão tạm thời thay Lục Trưởng lão trở thành thống lĩnh cảnh vệ trong nhiệm kỳ này đi.

Dạ Hành là là nạn nhân, lại có công hạ sát kẻ địch thưởng một ngàn điểm cống hiến.

Tất cả giải tán đi”.

“Chưởng môn, ngài chỉ vì một sơ xuất nhỏ mà tước đi chức vụ của Lục Trưởng lão không khỏi quá nặng đi”. Tam Trưởng lão nói.

“Để kẻ kịch tiến vào tận trong nhà mà không biết mà ngươi dám nói một sơ xuất nhỏ sao. Ngươi muốn đợi đến khi chúng giết tới tận cửa mới được sao?”. Chưởng môn nhìn Tam Trưởng lão mà nói.

“Nếu như ngươi vi phạm ta cũng xử phạt như vậy”. Chưởng môn nói thêm.

“Giải tán đi”.

Đám đệ tử mới nhập môn nghe được một ngàn điểm cống hiến khiến ai nấy đều tỏ vẻ hâm mộ Dạ Hành.

“Một ngàn điểm cống hiến, ta làm nhiệm vụ ba năm mới đạt được có ba trăm điểm”.

“Thật hâm mộ a”.

“Ngươi muốn bị ám sát thế sao?”.

“Ta làm nhiệm vụ môn phái cũng rất nghuy hiểm tính mạng a”.

“Đây là vì Trưởng lão không hoàn thành trách nhiệm, hắn chỉ là may mắn mà thôi”.

Một ngàn điểm cống hiến hiện tại đối với hắn cũng là rất nhiều. Phải biết, hắn chép thư tịch, công pháp ba năm mới kiếm được bốn trăm điểm cống hiến mà thôi.

“Ta cảm thấy có kẻ đang nhắm vào ngươi, ngươi phải cẩn thận”. Nguyệt Nữ nói.

“Ta hiểu”.

“Dạ Hành, ngươi thật không bị sao chứ?”. Đại Thụ hỏi lại.

“Không sao”.

“Thật?”.

“Thật”.

“Hai kẻ đó đã đạt đến Luyện Nhục kỳ, ngay cả ta cũng không nắm chắc địch lại. Sao ngươi có thể giết chúng vậy. Ngươi mới Luyện Huyết kỳ a”. Đại Thụ khó tin hỏi.

Dạ Hành đem thanh kiếm cấp một tinh phẩm ra nói.

“Ta mai phục, dùng kiếm này ra tay bất ngờ khiến bọn chúng khôgn kịp trở tay. Vậy là xong rồi”.

“Đơn giản như vậy”.

“Đúng vậy, đơn giản như vậy”.

“Lợi hại”. Đại Thụ tán thưởng.

“Hay là ta chuyển sang đây ở cùng ngươi”. Cổ Đồng nói.

“Ta cũng sang đây làm bạn với các ngươi”. Đại Thụ cùng Lam Đao cũng nói.

“Các ngươi cũng cần thời gian tu luyện. Không thể vì ta mà chậm trễ việc tu luyện”. Dạ Hành nói.

“Không sao, ban đêm chúng ta mới tới chỗ ngươi nên không lãng phí thời gian. Dạo này ta tu luyện có chút quá mức, sư phụ kêu ta cần thư giãn một chút”. Lam Đao nói.

“Vậy được, các ngươi tự mình chọn phòng đi”.

Ba người Cổ Đồng đã chiếm lấy ba phòng lầu dưới của Dạ Hành. Hắn chỉ còn một phòng trên lầu hai.

Kể từ đó, đêm đến, Nguyệt Nữ cũng thường hay đến tụ tập ăn thịt nướng cùng bọn người Dạ Hành trước hồ.

Lục Trưởng lão dẫn Khâm Nam trở lại bên trong động phủ.

“Trưởng lão, ngài có phát hiện ra người bảo vệ Dạ Hành không?”.

“Không có”.

“Đệ tử thật không ngờ kẻ này lại lợi hại như vậy. Chỉ dùng Luyện Huyết Kỳ mà có thể giết chết hai kẻ Luyện Nhục kỳ. Đệ tử định đợi đến khi hắn bị thương mới xông ra cứu hắn một mạng. Không ngờ lại làm Trưởng lão bị liên lụy”. Khâm Nam nói.

“Ta đã quan sát thi thể, trên người bọn họ có rất nhiều vết cào của yêu thú. Chắc hẳn là con yêu hồ kia gây ra, sau đó hắn thừa cơ hội đánh lén bất ngờ. Hắn dùng binh khí tinh phẩm cũng không khó làm được”. Luc Trưởng lão nói.

“Lại nói, hôm nay ta cũng không thua thiệt gì. Lại còn có thể đóng vai kẻ đáng thương, thừa cơ hội lôi kéo một ít người về phe chúng ta”.

“Trưởng lão anh minh”.

“Lần này, Chưởng môn cho hắn tận một ngàn điểm cống hiến. Sợ rằng, hắn đã giải quyết được vấn đề tài nguyên, sẽ không xuống núi nữa”.

“Không phải hắn thích luyện đan sao. Ngươi dùng những vật liệu hiếm có trong cấp ba đi đổi điểm cống hiến với hắn. Tin rằng hắn sẽ không thể bỏ qua”.

“Vâng”.

“Được rồi, lui xuống đi”.

“Đệ tử cáo lui”.

Mấy hôm sau, Khâm Nam tay cầm bình rượu tiến đến nơi ở của Dạ Hành. Hắn vừa mới tiến tới hồ nước trước nhà liền nghe tiếng của Đại Thụ phía sau truyền tới.

“Khâm Nam sư huynh đến đây có chuyện gì sao?”.

“Ta đến tìm Dạ Hành sư đệ bàn chút chuyện”.

“À, vậy thì mời sư huynh. Chắc là hắn đang trong nhà”. Đại Thụ vô cùng hiếu khách mời Khâm Nam.

“Sư huynh từ xa đến còn mang theo rượu, không phải muốn cùng chúng ta kết nghĩa huynh đệ đấy chứ”. Đại Thụ tiếp tục cười nói.

“Hôm nay ta đến quả thật có chuyện muốn nhờ”. Khâm Nam xấu hổ nói.

“À”.

Hai người đang nói chuyện thì Dạ Hành cũng mở cửa đi ra. Thấy Khâm Nam đang cười nói cùng Đại Thụ khiến hắn rất bất ngờ.

“Dạ Hành sư đệ”.

“Khâm Nam sư huynh”.

“Ta sẽ không nói vòng vo. Hôm nay ta đến muốn đổi điểm cống hiến của đệ. Không biết đệ có bằng lòng không”.

Nói xong, Khâm Nam lập tức lấy ra Thanh Tâm Thảo, Xà Thiệt Thảo, Đồng Nữ Hoa, tinh huyết Tam Linh Giác Long, tinh huyết Bạch Mao Sư, Ám Long Lang,….

“Đây đều là vật liệu cấp ba hiếm có, không biết sư đệ có bằng lòng không”.

Dạ Hành cùng Đại Thụ quan sát thật kỹ những vật liệu này, không phát hiện bất kỳ điểm đáng nghi nào. Hắn cũng rất cần những thứ này, liền đồng ý.

“Được”.

Dạ Hành lấy lệnh bài ra, chuyển điểm cống hiến cho Khâm Nam.

“Đây là rượu ngọn nhất trong Mai Lâm Thành, ta mang đến xem như cảm tạ sư đệ đa giúp đỡ”.

“Không có gì, chỉ là trao đổi mà thôi. Sư huynh không cần khách sáo”.

“Vậy, ta cáo từ”.

“Không tiễn”.

Sau khi Khâm Nam rời đi, Lam Đao cùng Cổ Đồng cùng trở về. Dạ Hành liền kể lại những gì vừa diễn ra.

“Các ngươi thấy thế nào”. Dạ Hành hỏi.

“Đúng là rất đáng ngờ. Nhưng những đồ vật này đều không bị người khác động tay chân gì”.

“Nhưng Khâm gia sao có thể thiếu một ngàn điểm cống hiến”.

“Ta nghe nói Khâm Sinh sấp đợt phá lên Khải Linh Cảnh, có thể Khâm Nam muốn đổi một cơ hội vào Bảo Địa môn phái tu luyện cho đệ đệ hắn”. Đại Thụ nói.

“Khâm Sinh trước giờ vẫn không được coi trọng, Khâm gia sẽ không vì hắn mà hao tốn quá nhiều tài nguyên”. Lam Đao cũng nói.

“Ta vẫn cảm thấy chuyện này không đúng. Chắc chắn có âm mưu”.

“Đúng vậy, chắc chắn bọn chúng đang giở trò”.

“Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì a?”.

“Đừng quan tâm bọn họ âm mưu, chúng ta cứ làm chuyện của mình thôi. Để dành thời gian âm mưu tính toán chẳng thà dùng thời gian đó vào việc tu luyện. Nếu chúng ta đủ mạnh, bọn họ cũng không làm được gì”. Dạ Hành nói.

“Ừm”.

Mấy hôm sau, Đại Thụ truyền tin tới. Khâm Nam quả thật dùng năm ngàn điểm cống hiến để đổi lấy một cơ hội tu luyện trong Bảo Địa của Vân Sương phái. Việc này khiến sự lo lắng trong lòng đám người Dạ Hành cũng giảm bớt.

Dạ Hành thì chìm đắm trong việc tu luyện và cải tạo lại Nhân Trung Mật Cảnh.

Bên trong mật cảnh bây giờ đã không còn hai con đường khảo nghiệm. Chỉ còn lại năm khu vực.

Trung tâm là một ngọn núi có một tòa miếu cũ và một Hắc Trụ cao hai mét, bề ngang to đến mức Dạ Hành phải vòng hai tay ôm mới hết.

Trước miếu có rừng rậm chứa linh thảo rải rác và yêu thú.

Sau miếu là một nơi xa mạc cằng cỗi, là nơi chứa địa hỏa cấp cao.

Bên trái miếu là Thảo Nguyên bao la rộng lớn với vô số yêu thú, dã thú.

Phía phải là một vườn thảo dược do Dạ Hành mới bắt đầu trồng.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.