Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại trưởng Lão

Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

Chương 37: Đại trưởng Lão

Đúng lúc này, từ phía sau hậu sơn. Đại trưởng lão một thân áo lam bước đến.

Mọi người chỉ thấy Đại trưởng lão bước một bước nhỏ, sau đó liền thấy hắn đã đứng trước mặt Vân Quang.

“Bái kiến Đại trưởng lão”.

“Bái kiến Đại trưởng lão”.

“Bái kiến Đại trưởng lão”.

Không những Vân Sương phái, các môn phái trong Trường Thanh quốc, thái tử cũng tỏ ra kính ý bái kiến Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão là truyền kỳ mà các đời trước đã kể cho bọn hắn nghe từ nhỏ. Là người mà cả Trường Thanh Quốc kính trọng, là ngươi mà vô số thiếu niên muốn hướng tới.

Nên khi Đại trưởng lão xuất hiện, bọn hắn đều tỏ ra kính ý.

“Ngọc Sinh, mục đích của các ngươi ta đã biết. Ngươi trở về đưa cái này cho hắn, kêu hắn tiến vào tổ địa của Đỗ gia. Ngươi chỉ cần chuyển lời của ta cho hắn thì hắn sẽ hiểu”.

Đại trưởng lão ném một cái chìa khóa vào tay Đỗ Ngọc Sinh.

“Còn các ngươi trở về đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu. Trường Thanh quốc sắp tới sẽ có nguy cơ to lớn giáng lâm. Cố gắng nâng cao tu vi để chống lại chuyện này”.

Đại trưởng lão nói với các môn phái.

“Được rồi, tất cả giải tán đi thôi”.

Tuy kính trọng Đại trưởng lão, cũng biết Đại trưởng lão sẽ không lừa gạt bọn hắn. Nên lời của Đại trưởng lão khiến bọn hắn rất bất an. Nhưng cũng không cam lòng mà kết thúc như vậy. Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều năm, tốn cũng không ít tài nguyên, công sức. Không thể vì một câu nói của Đại trưởng lão mà rút lui như thế. Dù sao bọn họ cũng còn hậu chiêu.

Bọn hắn đều đưa ánh mắt nhìn về phía thái tử.

“Các ngươi còn không chịu cút. Đại trưởng lão đã không truy cứu, các ngươi còn muốn liều mạng cùng chúng ta sao?”. Ngũ Trưởng lão nói.

Bọn họ không để ý đến Nguc Trưởng lão. Chỉ nhìn chằm chằm thái tử. Thái tử cũng buộc phải đứng ra.

“Đại trưởng lão, chuyện hôm nay ngài có thể đảm bảo Vân Sương phái sẽ không trả thù chứ”.

“Nếu như các ngươi không còn ý đồ với Vân Sương phái thì bọn họ sẽ không chủ động gây chuyện”.

“Chuyện các ngươi lừa ta, khiến ta trọng thương ta cũng không tìm các ngươi tính sổ. Ngươi yên tâm đi”. Đại trưởng lão nói với mọi người.

“Chúng ta chỉ là bị kẻ khác lừa gạt mà thôi. Không cố ý muốn mưu hại ngài”. Một vị chưởng môn nói ra.

“Ta biết các ngươi không chủ tâm mưu hại nên ta mới tha cho các ngươi. Ngươi nghĩ rằng, với chút tu vi của các ngươi có thể làm khó ta khi ta bị thương sao?”.

“Cảm ơn Đại trưởng lão đã tha thứ”.

“Đại trưởng lão rộng lượng”.

Gánh nặng lớn nhất trong lòng bọn họ là việc lừa gạt Đại trưởng lão khiến ngài bị trọng thương đã được tháo xuống. Bọn họ cũng không muốn gây thêm phiền phức.

“Vãn bối còn có một việc muốn nói”. Một vị chưởng môn khác nói ra.

“Nói đi”.

“Bọn vãn bối dùng chút thủ đoạn bắt giữ bọn người Nguyệt Nữ. Nhưng ngài yên tâm. Chúng ta chỉ hạ lệnh bắt giữ, sẽ không gây hại cho bọn họ”.

Thấy sắc mặt của Đại trưởng lão vẫn bình thường, vị chưởng môn Đại Hà phái này mới có chút thả lỏng. Hắn thật sợ, lỡ như Đại trưởng lão tức giận đem hắn ra giết gà dọa khỉ.

Chưởng môn Đại Hà phái vừa nói xong. Bên ngoài sơn môn đã xuất hiện vô số người.

Tiếng ồn ào của những người này khiến mọi người bên trong đều quay lại nhìn. Bọn hắn vậy mà thấy được Vũ Hoàng Chiến dẫn một đám đệ tử Vân Sương phái áp giải mấy ngàn đề tử, Trưởng lão của các phái đang tiến đến.

“Các ngươi nói những người này sao? Bọn họ hầu hết đều ở cả đây”. Vũ Hoàng Chiến cười to nói.

Hiện tại, đám người này mới phát hiện. Kế hoạch của bọn hắn từ lâu đã bị Vân Sương phái biết được. Những gì hôm nay đều đã được Vân Sương phái trù tính từ lâu.

“Đám người Nguyệt Nữ đâu?”. Vân Quang hỏi.

“Dạ Hành gặp chuyện, bọn họ nhanh chóng đi cứu viện rồi. Khi ta tới, bọn họ đã rời đi”.

“Sao ngươi không đuổi theo, dẫn bọn họ trở về”. Nhị Trưởng lão cũng trách cứ.

“Chẳng phải ta lo lắng đám lão đầu các ngươi già rồi. Xương cốt không đủ cứng nên mới vội vã quay trở về sao?

Ngươi yên tâm, ta đã phái người đi tìm kiếm rồi. Chắc chắn không xảy ra chuyện”.

Khi tất cả các thế lực đều tập trung tại đại sảnh Vân Sương phái. Một đám người ẩn núp từ lâu xuất hiện trên không trung Vân Sương phái, bao vây tất cả mọi người vào trong.

Mấy ngàn người giấu mặt đều là Hóa Nguyên Cảnh. Mười người dẫn đầu còn đạt đến Chân Linh Cảnh. Thực lực này khiến mọi người tại đây khiếp sợ không thôi.

Bọn họ tỏa ra khí tức áp chế toàn trường, khiến mọi người hít thở khó khăn. Áp lực cực lớn.

“Hahaha. Hôm nay chúng ta quả nhiên đến không sai. Gần như tất cả thế lực Trường Thanh quốc đều tập trung tại đây a. Nếu như các ngươi đều biến mất tại đây thì Trường Thanh quốc chắc chắn sẽ tự sụp đổ”. Kẻ dẫn đầu cười nói.

Nhìn trang phục của đám người này, ai cũng hiểu rằng: hôm nay sợ rằng khó tránh khỏi một trận huyết tinh.

“Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, chắc hẳn ngươi là người của Đại Sa Vương Triều”. Đại trưởng lão nói.

“Không hổ là Đại trưởng lão, có thể dễ dàng đoán ra thân phận chúng ta”. Kẻ cầm đầu không ngần ngại mà tháo khăn che mặt ra.

“Kể từ khi ta bị trọng thương đã biết là các ngươi ở sau âm thầm giở trò”.

“Chúng ta đã làm rất kín kẻ, chính bản thân bọn hắn cũng không biết bị chúng ta lợi dụng, không hiểu vì sao Đại trưởng lão lại có thể đoán được”. Gã thủ lĩnh hỏi.

“Với khả năng của bọn người này làm sao có thể thiết kế một cạm bẫy tinh vi như vậy.

Các ngươi lại mang dã tâm cực lớn, âm mưu trù tính bao nhiêu năm nay. Kẻ đáng hoài nghi nhất không phải các ngươi thì ai?”. Đại trưởng lão nói.

“Đại trưởng lão tuệ nhãn như đuốt”. Kẻ cầm đầu tỏ vẻ khâm phục.

“Hằng năm, Trường Thanh Quốc đều cống nạp rất nhiều tài nguyên cho các ngươi, chưa từng có thiếu sót. Tại sao Đại Sa Vương Triều lại nhằm vào Trường Thanh quốc ta. Chúng ta nếu đã làm chuyện gì đắc tội với quý quốc xin hãy cho biết, ta nhất định sẽ cho quý quốc một câu trả lời hài lòng”. Thái tử Trường Thanh Quốc nói.

“Không, không. Các ngươi những năm qua rất thành thật, rất biết kiềm chế. Nhưng các ngươi có Vân Sương phái a. Một môn phái đã từng là đệ nhất Mai Châu cho dù xuống dốc như thế nào cũng không thể không khiến chúng ta lo lắng a. Hơn nữa, Đại trưởng lão vẫn còn sừng sững tại đây. Ngươi nói xem, chúng ta có thể không lo sao?”.

“Trước giờ, Vân Sương phái cùng Trường Thanh quốc chưa bao giờ tham gia chiến tranh của các quốc gia. Cũng giao hảo rất tốt với những thế lực. Vân địa cũng mở ra cho thiên kiêu khắp nơi có cơ hội đến tu luyện. Các ngươi cũng có không ít thiên kiêu nhận được lợi ích từ Vân Sương phái”. Thái tử nói.

“Đúng vậy, Vân Sương phái làm vậy quả thật khiến chúng ta rất khâm phục”.

“Vậy, vì sao hôm nay ngươi lại tấn công Vân Sương phái?”. Một vị chưởng môn hỏi.

“Đây là cơ hội ngàn năm có một a. Tài nguyên, bí mật của Vân Sương phái. Bảo địa vạn người cầu mong kia, ai chẳng muốn độc chiếm?

Hơn nữa, chúng ta muốn tiêu diệt Thanh Phong Vương Triều thì sẽ không thể để lại một Trường Thanh quốc nhỏ bé được”.

“Ngươi không sợ các thiên kiêu đã nhận được lợi ích từ Vân Sương phái biết được sẽ trả thù các ngươi sao? Các ngươi có thể chống đỡ được sao?

Các ngươi muốn lấy đi Vân địa sao? Ngươi đừng quên, Vân địa sẽ không thể lấy đi nếu không được Đại trưởng lão đồng ý. Không phải vì thế, bao nhiêu năm qua, các thế lực lớn vì sao lại không động đến Vân Sương phái”. Thái tử Đỗ Ngọc Sinh nói.

“Các ngươi đều chết tại đây thì ai sẽ biết được là do chúng ta làm? Đại trưởng lão chết rồi thì tự khắc Vân địa sẽ bị chúng ta lấy đi mà thôi”. Kẻ cầm đầu tự tin nói.

“Các ngươi tự tin ăn chắc ta như vậy?”. Đại trưởng lão từ tốn nói.

“Nếu như ngài lúc trước, chúng ta chắc chắn không dám lỗ mảng. Nhưng hôm nay, ngài trọng thương chưa khỏi. Đây là cơ hội khó có được, chúng ta muốn thử một lần”.

“Ngươi không sợ đây là cơ hội mà ta tạo ra cho ngươi sao?”. Đại trưởng lão nói.

“Chính mắt chúng ta thấy ngài bị yêu thú kia đánh trọng thương. Tuy chúng ta không biết rõ tu vi của ngài, nhưng ta không tin một kích của yêu thú cấp Tám không thể giả.

Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể tạo được cơ hội này. Chẳng lẻ chúng ta sẽ bị mấy lời của ngài dọa sợ sao?”.

“Ta quả thật bị trọng thương, nhưng Vân Sương phái dù sao đã từng là Mai Châu đệ nhất phái. Ai cho các ngươi lá gan đến đây gây sự.

Hôm nay, ta để các ngươi thấy biết cái giá của việc lấn Vân Sương phái ta”.

Đại trưởng lão nói xong liền đưa tay ấn lên hoa văn ở trung tâm đại sảnh Vân Sương phái. Một đại trận to lớn, bao phủ địa phận Vân Sương phái xuất hiện. Đại trận mang theo áp lực cực lớn khiến chân nguyên trong người bọn hắn không thể điều động, chẳng khác nào một phàm nhân. Khiến bọn hắn tuyệt vọng.

“Vân Sương phái từ khi nào có đại trận hộ sơn”.

“Sao chúng ta không điều tra ra được”.

“Không thể nào? Chúng ta không thể không phát hiện nếu như có đại trận hộ sơn”.

Mọi người nghi hoặc thốt lên.

“Từ khi xây dựng môn phái đã có đại trận hộ sơn, chỉ là ta chưa bao giờ dùng nó mà thôi. Hôm nay xem như thông báo với thế gian: Vân Sương phái không dễ khinh thường”. Đại trưởng lão từ tốn nói.

“Không ngờ ngài lại ẩn giấu sâu như thế. Trận vây công của các đại phái lúc xưa xém chút dẫn đến Vân Sương phái diệt môn mà ngài vẫn không lộ đại trận hộ sơn”. Gã thủ lĩnh đám người áo đen kinh hoảng nói.

“Không phải ta ẩn giấu, mà là vì không cần thiết”.

Rất nhanh, đám người giấu mặt đều bị Vân Sương phái bắt giữ.

Đám người của Trường Thanh quốc thì theo thái tử rời khỏi. Nhưng trước khi rời đi đều đã dùng Thiên Lệ Huyết Thệ để đảm bảo giữ kín bí mật.

Thiên Lệ Huyết Thệ được các chủng tộc dùng tinh huyết của người mạnh nhất chủng tộc để cùng nhau thiết lập nên một Minh Ước Thượng Cổ. Bất kì ai mang huyết mạch của một trong những người trong Thượng Cổ Minh Ước khi thực hiện Thiên Lệ Huyết Thệ sẽ bị ràng buộc từ huyết mạch.

Điều này đảm bảo đây chính là lời thề đảm bảo bí mật nhất. Nó đảm bảo người tuyên bố lời thề không thể phá vỡ, cho dù bị sưu hồn vẫn không thể tìm được.

Về phần Khâm gia và Lục Trưởng lão Khâm Thành. Đại trưởng lão nể tình các đời cống hiến nên không xử tử.

Đại trưởng lão chỉ trục xuất những ai làm phản ra khỏi môn phái, những người không làm phản vẫn được ở lại môn phái như cũ. Tất nhiên bọn họ cũng phải dùng Thiên Lệ Huyêt Thệ để đảm bảo bí mật hôm nay.

Trước khi Khâm Thành rời khỏi, Đại trưởng lão lên tiếng.

“Ngươi nên trở về xem kỹ lại di vật mà phụ thân người để lại, ngươi sẽ hiểu được tất cả.

Đi đi, nhớ bảo Khâm vệ gia cho tốt. Đừng phụ công sức bao nhiêu đời gây dựng gia tộc của tổ tiên ngươi”.

Mấy hôm sau, Vân Sương phái ra thông cáo với thiên hạ.

“Vân Sương phái tách khỏi Trường Thanh quốc, không thuộc bất kỳ một vương quốc nào”.

Việc này khiến cả Mai Châu xôn xao, đặc biệt là người trong Trường Thanh quốc. Người không biết thì hoang mang, kẻ biết chuyện thì im lặng.

Việc như này, trong quá khứ đã từng xảy ra không ít. Đó là khi một môn phái mạnh mẽ muốn tự do, không bị ràng buộc với các việc của vương quốc. Việc này sẽ dẫn đến mâu thuẫn lợi ích của môn phái và vương quốc đó. Cho nên khi có một môn phái tuyên bố tách rời liền phải chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu với quốc gia đó.

Nhưng Vân Sương phái thì lại khác, không ai cho rằng Vân Sương phái vì lý do mạnh mẽ mới tách ra. Bởi vì trong thời kỳ mạnh mẽ nhất, Vân Sương phái cũng chưa từng tỏ thái độ muốn tách biệt với Trường Thanh quốc.

Việc Vân Sương phái tách biệt với Trường Thanh quốc cho thấy giữa hai bên đã có một chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.