Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Đến Thác Nước

Tiểu thuyết gốc · 2096 chữ

Chương 39: Lại Đến Thác Nước

Sau khi Dạ Hành rời đi không lâu, một đám đệ tử Khải Linh, Hư Linh của Đại Hà phái lần theo dấu vết của Dạ Hành để lại.

Bọn người này cũng phát hiện khu rừng kỳ lạ mà Dạ Hành đã tiến vào lúc trước.

“Dấu vết này rất mới, hắn chắc chắn là đang ở bên trong”.

“Hại chúng ta chạy xa như vậy, ta sẽ để hắn nếm thử mùi vị đau khổ của địa ngục”.

“Ta muốn để người trong thiên hạ biết rõ. Đối địch với Đại Hà phái chúng ta sẽ có kết cục gì”.

Bọn người này, ai nấy đều mang khí thế hung thần ác sát tiến đến.

“Khu rừng này có nồng độ linh khí rất nồng đậm và tinh khiết. Có thể bên trong sẽ có yêu thú cấp cao. Cẩn thận hành động, đừng để sự việc như các sư đệ lại xảy ra trên người chúng ta”.

“Sư huynh yên tâm, chúng ta không có sơ xuất như vậy”.

Bọn chúng lần theo bước chân của Dạ Hành mà tiến vào, phát hiện dấu vết của các linh thảo bị hái đi.

Một kẻ tiến lên kiểm tra một hồi, nói.

“Hắn đang thu thập Tịnh Linh thảo cấp một, không biết hắn muốn làm gì?”.

“Tịnh Linh thảo có thể kết hợp để luyện ra Tịnh Đan, có thể giúp linh khí bên trong cơ thể tinh khiết hơn. Nhưng hiệu quả lại không cao, còn không bằng công pháp Đề Khí của môn phái ta.

Nếu muốn dùng Tịnh Linh Thảo để tịnh hóa tất cả linh khí bên trong cơ thể thì phải dùng một số lượng rất lớn.

Tịnh Linh thảo lại rất khó chăm sóc, lại cần nơi có linh khí nồng đậm nên khá hiếm.

Cho nên biện pháp dùng Tịnh Linh Thảo này đã bị mọi người bỏ đi rất lâu”.

Vị sư huynh có tu vi Hư Linh Cảnh trong nhóm người này nói.

“Chắc hẳn hắn không có công pháp tốt nên muốn dùng cách này”.Một người nói.

“Không, Vân Sương phái là môn phái cực kỳ cổ lão, còn đã từng là Mai Châu đệ nhất phái. Chắc chắn có công pháp tốt hơn chúng ta”.

“Ta cảm thấy hắn muốn tinh lọc linh khí bên trong thân thể đến cực hạn mới muốn tìm Tịnh Linh Thảo để tinh lọc sau khi đã dùng công pháp”.

“Chắc hẳn là như vậy, theo tình báo truyền về, chiến lực của hắn cực mạnh cũng có thể là vì lý do này”.

Bọn người này cũng nhanh chóng phát hiện bí mật nơi đây. Bọn hắn run rẩy, có người còn không thể chóng đỡ cơn sợ hãi mà quỳ rạp trên đất.

“Không thể nào, sao lại có uy áp kinh khủng như vậy”. Một kẻ la lớn.

“Ta sắp chịu không nổi nữa”. Một kẻ đang quỳ trên mặt đất khó khăn nói.

“Rất, rất nhiều”.

“Đây là nơi nào?”.

“Tại sao lại có một nơi như vậy tồn tại trong Mai Lâm?”.

“Nhanh, nhanh chóng rời khỏi đây”. Vị sư huynh dẫn đầu nhanh chóng ra lệnh.

Bọn hắn vội vã dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi khu rừng. Nhưng bọn hắn không biết đây là lựa chọn ngu xuẩn nhất của chúng.

Động tĩnh này dẫn đến sự chú ý của các loài bên trong khu rừng.

Bọn hắn vừa mới tới bìa khu rừng này liền bị một đám yêu thú cấp bốn trở xuống từ trong rừng đánh tới.

Một đoàn mấy chục người không chịu nổi một kích, nhanh chóng bị đám yêu thú giết chết.

Những yêu thú này không hề ăn thịt đám người này. Mà chúng đem những người này đến một cái hố gần đó chôn xuống.

Một cảnh này vừa hay rơi vào tầm mắt của đám người Nguyệt Nữ và Trưởng lão Vân Sương phái đang ở phía xa.

“Bên trong có rất nhiều tồn tại cực mạnh”. Một ông lão nói.

“Dạ Hành cũng từng vào đó, không biết?”. Cổ Đồng nói.

“Chúng ta đến cái hố vừa nảy mà đám người kia bị chôn xuống điều tra thử là biết”.

“Ừm, mọi người cẩn thận. Thu liễm tất cả khí tức và sát ý. Đừng để tồn tại bên trong kia hiểm lầm”. Nguyệt Nữ nói.

Một đám người cẩn thận kiểm tra cái hố bên trong.

“Không có thi thể của Dạ Hành. Rất có thể hắn vẫn còn bên trong hoặc đã thoát khỏi nơi này”.

“Chúng ta nên đi xung quanh xem thử trước. Nếu không có dấu vết hắn để lại thì chúng ta sẽ vào trong”. Nguyệt Nữ nói.

“Được”.

“Tiểu thư, lúc nãy người có để ý những thứ bên trong hố thi thể kia không”. Một hộ vệ nói với Nguyệt Nữ.

“Sao?”.

“Bên trong đó không những có thi thể nhân loại, mà còn có thi thể của yêu thú. Cộng với việc chúng ta thấy vừa nãy. Rất có thể, những sinh vật bên trong không ăn thịt”.

“Ý của ngài là gì a?”. Đại Thụ hỏi.

“Hắn muốn nói, khả năng Dạ Hành còn sống rất cao”. Nguyệt Nữ nói.

Đoàn người nhanh chóng phát hiện dấu vết Dạ Hành để lại rồi theo dấu vết mà tìm hắn.

“Hắn quả thật là đã bình an là khỏi khu rừng kia”. Lam Đao nói.

“Ta hiện tại rất muốn tìm hắn để hỏi thăm bên trong có gì? Làm cách nào hắn có thể bình an mà trở ra?”. Một Trưởng lão Vân Sương phái nói.

Tiểu Hồ dẫn theo Dạ Hành gấp rút chạy trở về Vân Sương phái.

Khi hắn vừa đặt chân đến thác nước lớn khu vực ngoại vi Mai Lâm thì bắt gặp một nhóm người đang không ngừng tìm kiếm.

Hắn chưa kịp quay đầu bỏ chạy đã nghe được một tiếng hô lớn.

“Là hắn, một thiếu niên dẫn theo một con Bạch Hồ”.

Đám người này nhanh chóng bao vây lấy hắn vào trung tâm. Bọn họ gồm mười người đều có tu vi cực cao, điều này khiến Dạ Hành cảm giác bất lực.

“Thiếu niên, theo ta đi một chuyến. Ta không muốn ra tay với một tu sĩ Luyện Thể”. Gã cầm đầu là một người đàn ông trung niên nói với Dạ Hành.

“Các ngươi là ai, tại sao lại muốn bắt ta?”.

“Ngươi đi theo chúng ta một chuyến thì sẽ biết”.

Trong lúc hắn đang phân vân, hắn nghe được tiếng bước chân từ xa của một đám người.

Hắn nhìn lại liền phát hiện là đám người Nguyệt Nữ.

Hai bên vừa chạm mắt đều cảm nhận được địch ý của đối phương. Tay đều xuất ra vũ khí để chuẩn bị chiến đấu.

Mười người muốn bắt Dạ Hành đều phóng xuất tu vi Hóa Nguyên Cảnh. Bọn họ vừa phát hiện Nguyệt Nữ đã có chút bỏ qua Dạ Hành. Đang thiết lập lại vòng vây muốn đem đám người Nguyệt Nữ bắt gọn.

Ngoại trừ Nguyệt Nữ cùng đám người Lam Đao. Theo nàng còn có mười vị Trưởng lão. Nhưng số lượng Hóa Nguyên Cảnh chỉ có năm vị. Thua xa về mặt lực lượng.

“Tiểu thư, bọn chúng muốn đem chúng ta một mẻ bắt gọn. Chúng ta không phải là đối thủ, tranh thủ bọn chúng chưa thắt chặt vòng vây, rút lui trước”. Một Trưởng lão nhận trách nhiệm hộ vệ cho Nguyệt Nữ lên tiếng.

Nguyệt Nữ vẫn chưa phản ứng, nàng nhìn về phía Dạ Hành.

Dạ Hành cũng phát hiện tình huống có chút xấu, các Trưởng lão thì chật vật chống đỡ. Thấy Nguyệt Nữ đang vì hắn mà sắp đánh mất cơ hội rút lui. Sắp bị kẻ địch bao vây.

Hắn nắm lấy Hắc Bạch Song Sinh Thạch trong tay. Hắn tháo một viên Hắc Thạch ném về phía kẻ địch, trong tay vẫn cầm một viên Bạch Thạch.

Dạ Hành nhanh chóng truyền âm cho Nguyệt Nữ.

“Chạy mau”.

Hắc Bạch Song Sinh Thạch khi bị tách biệt, Hắc Thạch nhanh chóng hấp thu khí tức giữa trời đất. Tạo thành một vùng linh khí hỗn loạn.

Hắc Thạch trong chốc lát đã khiến linh khí xung quanh nơi này biến mất. Nó trong chớp mắt đã biến thành một khối đã khổng lồ như ngọn núi.

“Ầm…..”.

Sau đó, ngọn núi chứa rất nhiều linh khí hỗn tạp này phát nổ. Vụ nổ khiến đám người địch nhân gần như tuyệt diệt, chỉ còn ba kẻ may mắn sống sót nhưng cũng bị trọng thương.

Đám người Nguyệt Nữ được Dạ Hành thông báo từ trước nên đã nhanh chóng rút lui. Nhưng vụ nổ quá mức bá đạo, khiến bọn họ cũng không tránh khỏi. Hầu như ai nấy đều bị trọng thương. May mắn là không có người chết.

Sau đó bọn họ bắt đầu triển khai tìm kiếm tung tích của Dạ Hành và bắt giữ ba kẻ địch nhân may mắn kia.

Dạ Hành đứng tại trung tâm vụ nổ. Hắn ôm lấy Tiểu Hồ, tay cầm Bạch Thạch chấn trước người, Bạch Thạch giúp hắn giảm được một phần lực trùng kích.

Khi bị văng xuống thác nước và Bạch Thạch trong tay đã nát, cảm thấy không có khả năng chống đỡ. Dạ Hành đã dùng Hắc Cầu kích hoạt truyền tống trận bên dưới thác nước.

Truyền tống trận vừa hiện liền bao lấy khắp người Dạ Hành, đưa hắn đi. Lực trùng kích của vụ nổ kia đều bị truyền tống trận chống chịu thay Dạ Hành.

….

Dạ Hành cùng Tiểu Hồ lại trở về thác nước hùng vĩ lúc trước.

Hắn cùng Tiểu Hồ vừa ra khỏi được mặt nước, liền nghe một loạt tiếng vỡ vụn liên tiếp.

Hắn nhìn lại thì phát hiện truyền tống trận đã vỡ nát.

“Lần này làm sao có thể trở về đây”. Hắn có chút buồn bực.

…..

Lần này hắn đã có kinh nghiệm cùng vô số tri thức. Hắn không còn bị động như trước.

Hắn bắt đầu tiến hành đi săn, đi tìm kiếm đường ra. Tạo ra vố số bẫy rập xung quanh thạch động.

Hắn đã chuẩn bị cho việc phải sống ở đây một khoản thời gian dài.

Dạ Hành đã học được cách chế biến thức ăn từ thịt của hung thú trong Cổ Thư. Việc này giúp hắn rất có tự tin để sống sót ra ngoài.

Sau nhiều lần cùng Tiểu Hồ ra ngoài để nắm bắt thông tin. Hắn đã nắm bắt được đại khái tình huống xung quanh.

Hằng ngày, hắn đều dẫn Tiểu Hồ ra ngoài săn bắt tới tối mới trở về thạch động.

Ban đêm hắn lại ngồi nghiên cứu sự cân bằng của mười loại huyết dịch để chuẩn bị luyện chế Hỗn Huyết Độc Đan.

Đan này là dựa vào huyết dịch của các yêu thú khác nhau để luyện chế. Đan này không có một đan phương cụ thể, chỉ có lý luận và đòi hỏi phải thực hành đủ nhiều mới có thể thành công. Đan nay chính là do vị Đan Đế điên cuồng kia nghĩ ra.

Đan này vô cùng khó luyện, Dạ Hành đã chuẩn bị rất nhiều huyết dịch của các chủng loại. Đến hôm nay, hắn mới có đủ nguyên liệu để thử luyện chế.

Dạ Hành phải chọn mười loại yêu thú có huyết mạch đơn thuộc tính khác nhau.

Kim thuộc tính thì chọn Kim Xà.

Mộc thuộc tính thì chọn Thanh Ngưu.

Thủy thuộc tính thì chọn Giác Linh Quy.

Hỏa thuộc tính thì chọn Hỏa Diệm Cuồng Hầu.

Thổ thuộc tính thì chọn Đại Địa Tiềm Thử.

Năm loài này đều có một ít huyết mạch của Long tộc.

Phong thuộc tính thì chọn Phong Phi Điểu có huyết mạch của Phượng Hoàng.

Lôi thuộc tính thì chọn Lôi Giác Thú có huyết mạch của Long tộc.

Ngoài bảy thuộc tính cơ bản này ra, hắn còn chọn thêm yêu thú nhiễm huyết mạch của Thần – Ma – Tiên tam tộc.

Tất nhiên, những huyết dịch của các yêu thú này đều là huyết dịch của yêu thú cấp một hoặc tương đương với cấp một. Bởi vì bản thân Dạ Hành không đủ để tiếp nhận tinh huyết của yêu thú cấp cao hơn.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.