Vô Ưu con đâu rồi?" một người phụ nữ thân vận bach y đang cất tiếng gọi,ánh nắng chiếu lên gương mặt của nàng,mái tóc trắng ánh lên,tung bay theo cơn gió nhẹ thoảng qua
"Mẫu thân,con ở đây"đáp lại tiếng gọi của nàng là giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của một bé trai,mang mái tóc trắng y hệt nàng,đứa bé tuy con nhỏ tuổi nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo,ôn nhuận như ngọc được đúc tỉ mỉ,mắt phượng khẽ chớp động,ẩn hiện đôi đồng tử màu lam sắc,trong như làn thu thủy của cậu
"Con lại trốn kĩ như vậy,ta mà không gọi con còn tính trốn đến bao giờ,hai nha đầu kia đã tìm đến hoa mắt rồi"
"Ây dô con và hai muội ấy chơi trốn tìm mà,hai muội ấy tìm,con đi trốn,tìm không được lại mách người,chơi xấu"
Hài tử vuốt mũi nói với nàng thiếu phụ đứng cạnh mình.
Nhưng có vẻ như không phục cậu bé ngước lên nhìn nàng nói : Mẫu thân,người cũng không thể lần nào cũng giúp hai nàng a
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng cười,tiếng cười như chiếc chuông nhỏ vang lên bên tai:Tiểu tử thối,ngươi coi ngươi trốn kĩ như thế,hai muội muội của ngươi đều thiếu điều lật tung hoa viên của ta để tìm ngươi rồi,ta không kêu ngươi ra, sợ rằng hai nàng thật sẽ hổ nháo một trận lắm
Hài tử kia nghe đến đây chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán: Ai da quả thận hai hài tử ngốc kia sẽ làm gì đó thật...
Hai người vừa nói vừa đi ,thoáng chốc đã đến cửa hoa viên,nơi đây từ lâu đã có sẵn hai nữ hài tử chờ sẵn,thấy nam hài tử đi đến hai nàng lập tức đi lên lên tiếng trách móc: Vô Ưu ca ca chơi xấu,trốn kĩ như thế,không nhường bọn ta gì cả
Nam hài tử nghe vậy liền cười lên : Không phải hai ngươi kêu ta không cần nhường sao? Cũng không thể trách ta nha
"Hai người các con lần nào cũng bắt ta đi tìm Vô Ưu quay về,nhưng sau lần đó không phục lại bắt ca ca trốn kĩ,các ngươi làm ta đau đầu quá" mĩ thiếu phụ cũng lên tiếng cười đùa làm hai nữ hài càng thêm đỏ mặt
Một nữ hài thẹn quá lên tiếng: Nhưng ca ca lớn tuổi hơn bọn ta,huynh ấy chẳng hiểu nữ nhân gì cả
"Các ngươi cũng không phải là nữ nhân a" Nam hài cười nói
"Huynh huynh" nữ hài vừa rồi nghen họng ấm ức
Sau đó nàng chợt quay lưng lại,chạy về phía một thủy đình,bên trong có một Nam nhân,mái tóc đen tuyền xõa xuống vai đôi mắt xanh với hàng mi cong khẽ chớp động,trên tay cầm tách trà đang từ từ nhấp môi,ngũ quan tinh xảo như ngọc,xem ra nam hài tử tên Vô Ưu kia thừa hưởng ngũ quan của nam nhân này
Nữ hài chạy đến đến bên cạnh nam nhân kia,khẽ kéo vạt áo ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn y cất giọng nũng nịu:Cha à Vô Ưu lại bắt nạt Nhược Nhược và Vân Vân
Y cúi xuống nở một nụ cười khẽ đặt chén trà trong tay xuống bàn ,đứng dậy bồng nữ tử hài kia lên đi về hướng của đám người,khẽ cất giọng :Vô Ưu con lại như thế rồi
Âm điệu lúc trầm lúc bổng mang theo mị hoặc khó tả,khiến người ta không tự chủ được mà chú mục vào
"Cha à ta cũng đâu làm j sai đâu"Nam hài tử le lưỡi nói vs nam nhân đang đi đến bên mình
"Ngươi đấy thật sự thẳng tính như mẫu thân ngươi vậy" nam nhân kia bật cười đi đến bên thiếu phụ rồi đặt nữ hài xuống
"Nhược Tuyết,nàng nói xem con trai của chúng ta sau nay liệu tính cách này của nó,là di truyền của ta hay của nàng đây"
Nữ tử được gọi là Nhược Tuyết kia che miệng khẽ mĩm cười,giơ đôi bàn tay thon dài ra khẽ ngắt vào eo của người nam tử
"Chàng ấy,Vô Ưu là một thẳng nam thì chỉ có của chàng thôi"
Nam tử bị nhéo nhưng lại chẳng hề cau mày ngược lại lại còn cười xòa cầu hòa
"Rồi rồi lão bà của ta ơi,là ta sai Bạch Vệ ta tuy là thẳng nam,nhưng không phải vẫn vượt qua ngàn ng theo đuổi nàng sao"
Nhược Tuyết che miệng cười lên: Chàng thật là
Bọn họ đi đến thủy đình,nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau,khung cảnh gia đình nhỏ khiến ai nhìn vào cũng thấy cảm giác yên bình.Chỉ có điều những gì đẹp đẽ thường chẳng kéo dài được lâu...
Đăng bởi | MinhTuQuan |
Thời gian |