Chap 00
Thanh Ngân mở mắt, nhìn những tia nắng sớm len lỏi qua khe cửa sổ hẹp, đã rất lâu rồi cô không còn mơ thấy anh, người đàn ông đã thay đổi tuổi trẻ của cô, rồi ra đi mà chẳng để lại gì ngoài trống rỗng và tuyệt vọng. Mười năm, có rất nhiều thứ đã thay đổi, chỉ còn bóng hình người ấy, thi thoảng vẫn đi ngang qua những giấc mơ.
Cô trở dậy, vẫn còn quá sớm để thức giấc vào một ngày cuối tuần nhàn rỗi, nhưng giấc mơ về anh khiến cô không muốn nấn ná ở lại ổ chăn êm ái, những thứ tốt đẹp quá, thì không nên chìm đắm quá lâu.
Hà Nội giờ đã vào thu, sáng sớm sương lạnh đã len lỏi qua khắp phố phường. Cô bước vào căn bếp nhỏ, đun nước bắt đầu pha cho mình một ấm trà - thói quen cố hữu đã mười năm. Tiếng nước đã sôi leo reo trong ấm gốm nâu đất, Thanh Ngân vẫn lơ đãng chìm trong dư âm của giấc mơ ấy, trà hoa hồng, hoa cúc, nhài hay đậu biếc, San tuyết hay Long tĩnh, Oolong hay Thiết quan âm??
Trong giấc mơ, có người con trai ấy cười nói với cô gái:
"Em đã từng uống trà Phổ Nhĩ chưa? Nếu chưa thì để tôi giới thiệu cho em nhé?"
Đăng bởi | RuanXian |
Thời gian | |
Lượt đọc | 267 |